Art: Weibo @seaPall
Chương 144: Nhánh 101 [26] Bắt đầu hành động
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Sau vụ náo loạn của Văn Bán Lĩnh và Cốc Vạn Vạn, Mặc Khuynh nhàn nhã ở trong phòng nghiên cứu đợi cả chiều cũng không thấy một bóng người.
Lãnh đạo của Viện số 01 và Lục Cung An đều bị dọa, lại thêm Lương Tự Chi bị thương nặng, bọn họ chỉ đành tạm gác chuyện chuyển hạng mục sang một bên, quyết định dời lịch sang cuối tuần.
Hết giờ làm, Lục Cung An đến phòng nghiên cứu.
Mặc Khuynh vừa khoác ba lô lên, gật đầu với ông ấy: “Giáo sư Lục.”
Lục Cung An nhìn cô, nói: “Giang Mặc, có chuyện này muốn nói với em.”
“Được.”
Mặc Khuynh gật đầu.
Lục Cung An cân nhắc, nói: “Hạng mục này sắp phải chuyển sang Viện số 01, chắc em cũng biết rồi.”
“Ừm.”
“Phía họ thật ra không để tâm nếu thầy mang cả đội sang, nhưng tình huống chỗ họ như thế nào, chắc em cũng đã biết rõ.” Lục Cung An bình thường không tỏ thái độ, nhưng lòng lại hiểu rõ.
Ngay từ lúc hạng mục này bắt đầu, cả Viện nghiên cứu số 09 đều không có ai để mắt đến nó.
Bởi vì chỉ là một dụng cụ nghiên cứu từ một trăm năm trước, thật sự không có giá trị nghiên cứu gì.
Cho nên, ba người Hứa Trung Viễn, Thượng Nam, Lưu Bình tham gia chủ yếu là vì muốn vào đội của ông ấy.
Chuyện “chỉ có thể mang một người theo đến Viện số 01”, không biết là do ai truyền ra, nhưng Lục Cung An cũng không làm rõ, thế nên chứng kiến Lưu Bình, Thượng Nam dần xao nhãng công việc.
Về phần Hứa Trung Viễn…
Thì càng khỏi cần nói nữa.
Anh ta không nghi ngờ gì đã trở thành bóng ma tâm lý trong lòng phó viện trưởng.
Lục Cung An quan sát Mặc Khuynh, hỏi: “Em có muốn theo tôi đến Viện nghiên cứu số 01 không?”
“Xin lỗi, giáo sư Lục.” Mặc Khuynh nói, “Tôi đã quyết định sẽ nghỉ việc. Thời gian này rất cám ơn sự chiếu cố của thầy.”
Lục Cung An hơi ngạc nhiên.
Cơ hội đến Viện số 01 là ước mơ của bất kỳ ai, cô là một trợ lý vừa đến, cơ hội tốt như thế… lại từ chối?
Lục Cung An hoàn toàn không nghĩ tới tình huống này.
Thế là, Lục Cung An nghi hoặc hỏi: “Có lý do gì sao?”
Mặc Khuynh đáp: “Lý do cá nhân.”
Nói quá chi tiết, nếu như bị Lục Cung An nhớ đến đi hỏi thăm, không tra ra được sự tồn tại của cô, sợ là sẽ để lại nguy cơ tiềm ẩn.
“Không tiện thì không cần nói.” Lục Cung An cũng không truy hỏi.
Nhưng vẫn không tránh được tiếc nuối.
Hai tuần lễ này, ông ấy nhờ “Giang Mặc” mà biết được không ít về “Y thánh”…
Mặc Khuynh khẽ gật đầu, tạm biệt ông ấy: “Tạm biệt, giáo sư Lục.”
Mặc Khuynh đi qua người Lục Cung An.
Lục Cung An đột nhiên xoay người, hỏi: “Bao giờ em nghỉ việc?”
Mặc Khuynh hơi dừng, nói: “Cuối tuần.”
“Được.” Lục Cung An gật đầu, lại nói, “Sau này gặp phải chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm thầy.”
“Được.”
Mặc Khuynh đồng ý.
Không nán lại thêm, Mặc Khuynh rời khỏi, đúng giờ tan làm.
*
Mặc Khuynh gọi xe quay về nhà Văn Bán Lĩnh.
Trong nhà là một đống lộn xộn.
Linh kiện của Trừ Chướng Nghi rải đầy đất, Văn Bán Lĩnh ngồi khoanh chân trên sàn nhà, đặt một tờ bản vẽ trước mặt, bản thân thì đang nghiên cứu mấy món linh kiện.
Dáng vẻ như muốn thử lắp ráp lại.
“Cuối cùng cô cũng về rồi.” Văn Bán Lĩnh mỗi tay cầm một món linh kiện, gõ vào nhau, “Cái thứ đồ chơi này ghép vào thế nào?”
Mặc Khuynh ném ba lô sang một bên, quét mắt qua linh kiện đầy đất, nhíu mày: “Tránh ra.”
“…”
Văn Bán Lĩnh bị thái độ của cô chọc cho không vui, nhưng nhìn đến hiện trạng ở phòng khách, cũng không để bụng.
Ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Mặc Khuynh hỏi: “Cốc Vạn Vạn đâu?”
“Về từ lâu rồi.” Văn Bán Lĩnh nói, “Cậu ta ở đây ngoại trừ làm người ta chướng mắt thì còn có tác dụng gì đâu.”
Mặc Khuynh cúi đầu bấm bấm điện thoại.
Lúc cô thu điện thoại về, chuông điện thoại của Văn Bán Lĩnh lại vang lên.
Mặc Khuynh nói: “Thế thì anh tự đi chạy việc đi.”
“Chạy việc gì cơ?”
Văn Bán Lĩnh mở tin nhắn Mặc Khuynh gửi cho ra.
Là một danh sách, đầu đề ghi hai chữ: dược liệu.
“Thuốc giải của Cốc Vạn Vạn.” Mặc Khuynh nói, “Dựa theo danh sách đi mua về đây, không được thiếu một loại nào.”
“… Tôi đi mua?” Văn Bán Lĩnh giật mình đứng dậy.
“Ừm.”
“Tôi mới không đi.”
Cái bệnh ngạo kiều của Văn Bán Lĩnh lại tái phát.
Anh ta kiêu căng nói: “Chỉ là một tên ngáng đường, tôi đã trộm dụng cụ cho cậu ta rồi, giờ còn phải đi mua dược liệu?”
“Không đi thì thôi.” Mặc Khuynh ngồi xuống một khoảng trống, tùy tiện nhặt lên hai món linh kiện, không hề bận tâm nói, “Lúc Trừ Chướng Nghi hoàn thiện, đừng mong được xem công năng của nó.”
Văn Bán Lĩnh xù lông: “Cô uy hiếp tôi!”
Mặc Khuynh gật đầu: “Đúng đó.”
“Cô tưởng tôi không dám làm gì cô có đúng không?!” Văn Bán Lĩnh tức giận đến trợn cả mắt.
“Ừm.”
Con hổ giấy Văn Bán Lĩnh: “…”
Ba phút sau, Văn Bán Lĩnh thở phì phì đóng sầm cửa, ra khỏi nhà.
*
Mang trên mình nhiệm vụ đi mua dược liệu cho Mặc Khuynh, Văn Bán Lĩnh ở ngoài bôn ba hai ngày hai đêm, cuối cùng lái một xe tải với hai mươi bao gai dược liệu về đến nhà, mệt rã rời tưởng chết đến nơi.
Vừa vào cửa, anh ta đã muốn nổi khùng oán thán một trận, nhưng Trừ Chướng Nghi đã được ghép lại y như ban đầu đặt giữa phòng khách suýt đã chọt mù con mắt của anh ta.
Không sai, Trừ Chướng Nghi trước mắt đang được một tầng ánh sáng bao lấy, vốn là một dụng cụ phủi bụi không có gì đáng liếc mắt, giờ phút này lại sáng loáng, như một món đồ mới làm ra đứng sừng sững ở đó.
“Mặc Khuynh! Mặc Khuynh!”
Văn Bán Lĩnh chạy loạn trong nhà, không ngừng gào lên.
Chờ anh ta gào lên đến lần thứ năm, từ trong nhà tắm truyền ra giọng nói không kiên nhẫn: “Gào cái gì?”
Văn Bán Lĩnh nghe tiếng, quay đầu lại.
Chỉ thấy một bóng dáng từ trong nhà tắm đi ra.
Mặc Khuynh mặc một chiếc váy trắng dài, dáng người cao gầy, chân đi dép lê, tóc vừa gội xong, ướt sũng để xõa sau lưng, dáng vẻ tùy tiện mà lười nhác.
Cô chùm một chiếc khăn tắm màu trắng trên đầu, tùy tiện lau lau, đi lên mấy bước, ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt hơi tái nhợt, tầm mắt hướng về phía này.
Văn Bán Lĩnh bỗng nhiên hơi mất tự nhiên.
“Mua đủ rồi?” Mặc Khuynh hỏi.
“Ừm.”
Văn Bán Lĩnh gật đầu.
Sau đó, anh ta cảm thấy khí thế của mình hơi thua kém, không phục, bèn ưỡn ngực ngẩng đầu, lại nói: “Tôi làm việc có thể sai sót được sao?”
“Bê lên đây đi.”
Mặc Khuynh thu lại ánh mắt, đi qua người anh ta.
Cô ở sát người anh ta lướt qua, mang theo một cơn gió nhẹ, lẫn trong đó một mùi hương thoang thoảng.
Văn Bán Lĩnh thoáng mờ mịt: Mấy thứ đồ tắm gội nhà anh ta có mùi thơm thế hả?
Mặc Khuynh đi đến trước cửa phòng ngủ, tay đặt trên tay nắm cửa, chợt dừng lại: “Anh đi gọi Cốc Vạn Vạn đến đây. Tôi ngủ một giấc, trước khi trời tối không được làm phiền tôi.”
“Ồ.”
Văn Bán Lĩnh đã sớm quen với thói ra lệnh của cô.
Mặc Khuynh vào phòng, lúc đóng cửa còn tiện thể khóa trái.
Cô vô lực tựa lưng vào cánh cửa, chợt, mái tóc bắt đầu có một lọn chuyển sang trắng, dần dần, màu trắng tràn ra, giây lát nhuộm trắng cả mái tóc.
Cô ngẩng đầu, đôi con ngươi rực đỏ.
Sắc mặt cũng trắng một cách dị thường.
Mặc Khuynh hít vào một hơi, rũ mi mắt, nhìn móng tay đều đã dài ra, khẽ nhíu mày.
Sau đó đứng im không động đậy.
Dừng nửa khắc, Mặc Khuynh day day huyệt thái dương, đi chậm đến bên giường, chui vào ổ chăn.
Mẹ nó.
Lấy máu dưỡng dụng cụ, mệt chết cô rồi.