Mục lục
Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người - Mặc Khuynh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Art: Weibo @yayaziiii

Chương 57: Chuyện năm đó [17] Cũng chỉ là thi thôi, không đáng lãng phí thời gian

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Nói chuyện với Tống Nhất Nguyên xong, Mặc Khuynh quay lại lớp học.

Mẫn Sưởng nhích người cho Mặc Khuynh đi vào, chờ cô ngồi xuống, cậu ta mới hỏi: “Nói chuyện gì thế?”

Mặc Khuynh đáp: “Tan học đến lớp ba.”

“Thầy Lã đổi ý rồi?” Mẫn Sưởng lập tức hiểu ra.

“Ừm.”

Mẫn Sưởng còn muốn hỏi tiếp, phát hiện điện thoại có tin nhắn gửi đến, là Diêu Giai Giai.

Diêu Giai Giai hỏi cậu ta có phải là Lã Chiến đã đồng ý cho họ đến nghe giảng rồi không, giọng điệu còn ra vẻ là mình đã bỏ rất nhiều công sức mới thuyết phục được Lã Chiến.

“Vì sao Diêu Giai Giai phải thuyết phục Lã Chiến?” Mẫn Sưởng hơi nhíu mày.

Mặc Khuynh nói: “Vì Thẩm Kỳ.”

Mẫn Sưởng gật đầu: “Nói mới nhớ, có phải hôm nay Thẩm Kỳ…”

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Thẩm Kỳ khoác ba lô đi vào cửa, kéo theo không ít tiếng xì xào bàn tán. Nhờ chuyện Mặc Khuynh lập đội tham gia thi đấu mà học sinh trong trường đều đã biết chuyện Thẩm Kỳ hồi phục, trực tiếp nhảy lớp 12.

(*) Vì Thẩm Kỳ nghỉ một hay hai năm rồi, theo lý thì nghỉ lớp nào ra học tiếp lớp đó nhưng chắc là thiên tài nên được nhảy lớp

Mẫn Sưởng nhìn sang, khó hiểu hỏi: “Cậu ta không cần ngồi xe lăn sao?”

Mặc Khuynh gật đầu: “Ừm.”

Sau khi Thẩm Kỳ đồng ý, Mặc Khuynh đã đến bệnh viện châm cứu thêm ba lần nữa cho cô ấy, hồi phục rất tốt, đã hoàn toàn có thể đi lại bình thường.

Thẩm Kỳ cắt đi mái tóc dài, chỉ để còn đến ngang vai, đôi mắt hạnh rất bình tĩnh, lại ẩn chứa lực xuyên thấu. Cô ấy mặc đồng phục như bao học sinh khác, nhưng khí chất lại vượt trội.

Trước toàn bộ cặp mắt chứng kiến, Thẩm Kỳ đi đến cuối lớp, đặc biệt dừng lại trước mặt Mặc Khuynh, chào hỏi: “Chị Khuynh.”

Học sinh trong lớp bảy: “…” Mặc Khuynh này rốt cuộc có tài đức gì.

Mặc Khuynh ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên, phía sau Mẫn Sưởng không có ai, sau Mặc Khuynh là một học sinh nam.

Thẩm Kỳ nói với học sinh nam đó: “Chúng ta đổi chỗ đi.”

Học sinh nam là một phú nhị đại cà lơ lất phất, còn đang ở tuổi trẻ trâu thích phản nghịch, nghe Thẩm Kỳ nói vậy thì đứng phắt dậy, hất cằm nói: “Dựa vào cái gì?”

Cậu ta vừa dứt lời, Giang Tề Ngật đã bước tới, túm tóc cậu ta lôi ra: “Chú ra kia ngồi chỗ anh.”

“Muốn đánh nhau đúng không?” Quan hệ của cậu ta và Giang Tề Ngật không tồi, trừng Giang Tề Ngật một cái.

“Có đi không?”

“Rồi rồi rồi,” Học sinh nam ngày nào cũng nhìn Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng không tập trung học hành đã sớm phiền chết, phẩy phẩy tay, “Bê bàn qua đó cho ông.”

“Anh bê đầu chú qua đấy.”

Giang Tề Ngật làm động tác bẻ cổ, cậu ta trừng Giang Tề Ngật một cái, hừ lạnh chuyển bàn của mình đi rồi đổi bàn của Giang Tề Ngật lại đây.

Rất nhanh, Thẩm Kỳ ngồi xuống đằng sau Mặc Khuynh, Giang Tề Ngật ngồi sau Mẫn Sưởng.

Giang Tề Ngật hết tò mò nhìn người này, lại hiếu kỳ dòm người nọ, cực kỳ có hứng thú với tổ thi này của Mặc Khuynh: “Mấy người chuẩn bị đến đâu rồi?”

Mẫn Sưởng: “Chờ đến ngày thi thôi.”

Mặc Khuynh: “Chờ lấy thưởng.”

Thẩm Kỳ thong thả lấy một cuốn, nói: “Không đáng để tôi lãng phí thời gian chuẩn bị.”

“Mấy người điên hết rồi…” Giang Tề Ngật không thể hiểu được ba người này lấy đâu ra tự tin lớn như thế, ánh mắt của cậu ta rơi xuống cuốn sách của Thẩm Kỳ, cực kỳ ngạc nhiên, “Cậu đọc cái này làm gì?”

“Tham khảo.”

“Cậu còn chưa tốt nghiệp trung học, đã tìm hiểu đến thi công chức làm cái gì?” Giang Tề Ngật tam quan rạn nứt.

“Suy nghĩ của tôi cậu không thể hiểu được.” Thẩm Kỳ mở đến trang đã đánh dấu, thuận tiện liếc Giang Tề Ngật một cái, nhíu mày hỏi, “Mà cậu là ai thế?”

Giang Tề Ngật lấy cuốn sách giáo khoa ngữ văn của mình ra, đẩy đến trước mặt Thẩm Kỳ, lại chỉ chỉ cái tên rồng bay phượng múa ghi trên bìa.

Nhưng mà Thẩm Kỳ cũng chỉ liếc một cái, sau đó cúi đầu làm đề, không cho Giang Tề Ngật một phản ứng gì.

Giang Tề Ngật hậm hực sờ mũi.

Cái ánh mắt này của Mặc Khuynh, toàn tìm được đồng đội kỳ quái gì thế không biết.

*

Một ngày hôm đó, bốn người một nhóm ngồi ở hai bàn, ngoại trừ Giang Tề Ngật nhìn có vẻ không có chí cầu tiến nhất là nghiêm túc nghe giảng, còn lại ba người Mặc Khuynh, Thẩm Kỳ và Mẫn Sưởng đều không nghe giảng.

Tan học, ba người đến lớp ba.

***

88: Hình như trước đó có chương Khuynh nói mục tiêu là giải nhất, cái đó là Bát dịch lộn nha, phải là giải đặc biệt ấy hị hị

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK