Mục lục
Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người - Mặc Khuynh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Art: Weibo @Toduring

Chương 107: Thôn Thần Y [17] Cô tên là Mặc Khuynh? Lừa ai hả!

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Giang Khắc liếc Mặc Khuynh.

Mặc Khuynh nhướng mày.

Một lát sau, rốt cuộc Giang Khắc khẽ động: “Không cần.”

Mặc Khuynh im lặng.

Giang Khắc nói: “Tôi chỉ là một họa sĩ vô danh bình thường.”

“…”

Mặc Khuynh không nhịn được, dùng cùi chỏ nhắm vào Giang Khắc.

May cho Giang Khắc sau khi gỡ xuống thân phận tổng tài bá đạo có thể dùng thân thủ khá nhanh nhẹn của mình, dễ dàng tránh được.

Giang Khắc cười, lấy điện thoại ra gọi cho Bành Trung.

Hắn dặn dò mấy câu rồi cúp máy.

Sau đó thì đứng cạnh chờ với Mặc Khuynh.

Hiệu suất làm việc của Bành Trung luôn cao, không để họ phải chờ lâu, chủ nhiệm rất nhanh nhận được một cuộc điện thoại, sau đó thái độ thay đổi 180 độ, nhận lấy phối phương kia của Qua Bốc Lâm, dặn dò những bác sĩ khác thử một lần.

Qua Bốc Lâm vốn đã chuẩn bi xong tinh thần đánh nhau với bọn họ một trận, gặp tình huống lật mặt không kịp trở tay này thì không khỏi đần người ra, đứng gãi đầu.

“Bành Trung và Bành Nhân đều thành tâm với anh như vậy, anh lại luôn luôn đề phòng bọn họ, vì sao thế?” Mặc Khuynh đứng một bên xem kịch đủ rồi, hỏi.

Giang Khắc hơi ngừng lại: “Thành tâm với tôi?”

Mặc Khuynh híp mắt: “Không phải sao?”

Giang Khắc nhìn thẳng về phía trước, đôi con ngươi đen mà sâu thẳm, rất có thâm ý nói: “Có lẽ bọn họ giống cô.”

(*) cái này rất là có thâm ý nha, Bát đã nghĩ đến 1 cái..

Đuôi mắt Mặc Khuynh giật nhẹ một cái.

Không chờ Mặc Khuynh hỏi lại, Giang Khắc đã buồn chán thu hồi tầm mắt, cảm thấy một hồi tranh luận đối diện đã đến hồi kết, bèn xoay người rời khỏi.

Mặc Khuynh vẫn đứng tại chỗ, nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng hắn, sắc mặt thoáng đăm chiêu.

Tối nay trở trời, màn đêm đen kịt.

Giang Khắc đi vào bóng tối, bóng dáng cô quạnh đơn độc.

*

Lại một ngày.

Chuyện ở thôn Cát gia gần như đã sắp xếp ổn thỏa, Giang Khắc, Mặc Khuynh, Qua Bốc Lâm tiếp tục hướng về thôn Thần Y.

Trước đó thì, bởi vì chiếc xe kia của Qua Bốc Lâm đứng chết dí ngoài cổng thôn, khiến anh ta mất không ít sức lực, sau lại phải nhờ đến cảnh sát giúp đỡ mới thành công kéo xe lên.

“Đồng chí cảnh sát, đi thôn Thần Y thì theo hướng nào?”

Bởi vì không thể tìm được địa chỉ cụ thể của thôn Thần Y trên bản đồ, Qua Bốc Lâm chỉ đành hỏi xin sự giúp đỡ từ cảnh sát.

Dù có thần bí đến thế nào với người ngoài đi chăng nữa, thì đối với người địa phương, sự thần bí cũng đều sẽ giảm bớt đi vài phần.

Huống hồ, Hạ Vũ Lương xuất thân từ thôn Thần Y, lại vẫn học cùng với Cát Mộc Quách, nói vậy, người xung quanh đây hẳn không thể không biết.

“Thôn Thần Y?” Cảnh sát mất mấy giây mới phản ứng lại, “Ý mọi người là thôn Trúc Xá? Ở đó có rất nhiều thầy thuốc, đúng là có nghe người ta gọi bọn họ là ‘thôn Thần Y’.”

“Đúng.” Hai mắt Qua Bốc Lâm sáng lên, “Anh biết thôn đó ở đâu không?”

“Đường đi tới đó hơi lòng vòng đấy, để tôi vẽ ra cho mọi người.” Cảnh sát nói.

“Cảm ơn nhé.” Qua Bốc Lâm thầm nghĩ, đầy tớ của nhân dân quả nhiên là phong cách làm việc rất có khuôn khổ, sau lại dò hỏi, “Nghe nói muốn ra vào nơi đó rất khó khăn, là thật sao?”

Cảnh sát gật đầu: “Có hơi. Nơi này của chúng tôi vốn đã thuộc vùng xa xôi, bởi vì vấn đề địa hình nên không thuận tiện cho việc đi lại, giữa các thôn làng vốn đã có rất ít tiếp xúc trao đổi. Thôn của bọn họ ấy à, mấy năm trước từng xảy ra chuyện bệnh nhân gây sự giết chết thầy thuốc, ba người chết bảy người thương nặng, đều là những thầy thuốc có trình độ cao, không chết thì cũng phế, sau đó thì trưởng thôn của bọn họ đã tự phong tỏa thôn mình lại.”

Ba người chết bảy người thương nặng.

Con số này khiến Qua Bốc Lâm khiếp đảm.

Một vị thầy thuốc trình độ cao, tốn bao nhiêu tâm huyết mới bồi dưỡng ra được?

Một thôn nhỏ đó lại có bao nhiêu người, liền một lúc mất đi mười vị thầy thuốc giỏi, ai có thể không đau lòng muốn chết.

Như vậy xem ra, có tự phong tỏa cũng là điều dễ hiểu.

“Mọi người muốn đi đưa tro cốt của Hạ Vũ Lương đúng không?” Cảnh sát nói, “Không thì thế này đi, tôi viết thư giới thiệu cho mọi người. Thôn đó dù sao cũng thân thiết với chính phủ, rất lễ độ với nhân viên chính phủ.”

“Được.” Qua Bốc Lâm cảm kích cầm tay cảnh sát.

Cảnh sát ngược lại bị bộ tóc vàng chóe của anh ta làm cho hoa cả mắt.

Đúng là tuổi trẻ thanh niên, đầy sức sống nhiệt huyết.

Qua Bốc Lâm cầm theo thư giới thiệu của cảnh sát, mang theo nhiệt huyết bừng bừng cho xe chạy đi.

Mặc Khuynh và Giang Khắc ngồi ở hàng ghế sau, cực kỳ đau đầu với tốc độ lái xe như rùa bò của Qua Bốc Lâm, đến mức quá chán rồi, bèn dùng điện thoại tám chuyện.

[Mặc Khuynh]: Đoán xem mấy giờ đến nơi.

[Giang Khắc]: Đi hết bảy tiếng, tôi đoán là ngày mai.

[Mặc Khuynh]: Tôi đoán ba ngày.

[Giang Khắc]: Quốc gia bồi dưỡng ra được một người tài cũng không dễ dàng, giữ gìn sinh mệnh là điều có thể hiểu được.

[Mặc Khuynh]: Thời gian của tôi cũng là sinh mệnh.

[Giang Khắc]: Đấu địa chủ không?

[Mặc Khuynh]: Tới đi.

Thế là, trong lúc Qua Bốc Lâm cẩn thận cầm chắc lái xe, Mặc Khuynh và Giang Khắc kéo thêm Bành Nhân đang trong giờ làm trốn việc, chơi đấu địa chủ nguyên một ngày trên xe.

Trời tối, Bành Nhân gửi tin nhắn cho Mặc Khuynh.

[Bành Nhân]: Người anh em họa sĩ hôm nay kia rất được, chỉ là thủ đoạn quá độc ác. Tôi phải tan làm rồi, ngày khác lại hẹn.

Mặc Khuynh đọc xong, trở tay đã bán đứng Bành Nhân, đưa điện thoại sang cho Giang Khắc xem.

Cô hỏi: “Trừ tiền lương không?”

“Lương của cậu ta đã không còn lại bao nhiêu.” Giang Khắc đỡ trán.

Mặc Khuynh hiểu liền.

Trời tối mịt, xe cũng hết xăng.

Xung quanh hoang vắng tiêu điều.

Qua Bốc Lâm mệt đến mức mí mắt không ngừng đánh nhau, quay đầu thương lượng với hai người: “Nghỉ lại trên xe một đêm rồi sáng mai gọi người giao xăng đến, được không?”

“Cách không xa lắm, đi bộ đi.” Mặc Khuynh xem bản đồ.

Qua Bốc Lâm đang vịn vào tay ghế, nghe vậy thì đổi thành túm, cảnh giác nói: “Ngoài trời đang tối mịt đấy!”

Mặc Khuynh hỏi: “Anh sợ tối?”

“Tôi không sợ tối, nhưng tôi sợ…” Qua Bốc Lâm chỉ khe núi tối tăm không có lấy một tia sáng, “Hai người không thấy rất khủng bố sao? Bọn họ trực tiếp chôn người chết xuống đất, chỗ nào cũng là bãi tha ma!”

“Anh là người chuyên đi loại bỏ những hủ tục mê tín dị đoan mà?”

“Còn có thú hoang!”

“Có tôi rồi đây.” Mặc Khuynh an ủi anh ta.

Qua Bốc Lâm suy xét một hồi, ôm theo mong chờ hỏi lại: “Cô có đảm bảo được an toàn cho tôi không?”

Mặc Khuynh liếc Giang Khắc: “Tôi sẽ đảm bảo an toàn cho người này trước.”

Qua Bốc Lâm trừng mắt.

Giang Khắc nhướng mày.

Mặc Khuynh: “Cái đầu vàng đó của anh, nói không chừng còn mang ra dọa thú hoang được đấy.”

Qua Bốc Lâm: “…” Đáng ghét.

Dĩ nhiên anh ta chỉ dám thầm mắng Mặc Khuynh trong bụng.

Chỉ là, sau mấy phút lưỡng lự, Qua bốc Lâm lựa chọn thỏa hiệp.

Một là vì đường đến thôn Thần Y không được tu sửa xây đắp gì, dù họ có chờ đến mai thì cũng vẫn phải đi bộ đoạn đường này. Hai là vì Giang Khắc và Mặc Khuynh đều quyết định sẽ tiếp tục hành trình, số ít chỉ đành thuận theo đa số.

Qua Bốc Lâm muốn làm giảm mệt hỏi, căng thẳng và sợ hãi của bản thân, vừa xuống xe lập tức nghĩ ra phương án gọi điện thoại cho bạn tốt Bành Nhân.

Bành Nhân cực kỳ vui vẻ: “Qua Qua, tôi đang định gọi cho cậu luôn nè.”

Qua Bốc Lâm: “Ồ.”

Bành Nhân: “Qua Qua, sao thế?!”

Qua Bốc Lâm: “Đang đi bộ giữa đêm.”

Bành Nhân: “Nghe nói cậu và Mặc tiểu thư đi với nhau, cô ấy cũng đi cùng đúng không?”

Qua Bốc Lâm: “Sao cậu biết?”

Bành Nhân: “Hôm nay cô ấy với vị họa sĩ kia đấu địa chủ với tôi nói đó!”

Hai mắt Qua Bốc Lâm trợn tròn: “Đấu địa chủ?!”

Bành Nhân vui không giấu được: “Đúng đó, chơi cả một ngày liền. Sao thế, cậu không biết à?”

Lời này đã chuẩn xác đâm vào tim Qua Bốc Lâm một con dao.

Một ngày hôm nay, bởi vì quá chán nên Qua Bốc Lâm đã mấy lần gợi chuyện với Mặc Khuynh và họa sĩ Giang, thuận tiện kéo lên tinh thần, kết quả hai người này ai cũng trầm mặc như nhau.

Anh ta còn ngỡ là hai người họ vẫn vì chuyện ở thôn Cát Gia chưa lấy lại được tinh thần, trong lòng đau buồn, không ngờ, hai người họ lại ở sau lưng anh ta đấu địa chủ!

Qua Bốc Lâm cực kỳ tủi thân.

Anh ta nhìn Mặc Khuynh đi trước dẫn đường, trong lòng càng trở nên quyết tâm hơn.

– – Chờ cô trở thành cấp dưới của tôi xem, đến đó cứ chờ đi!

*

Đường núi gập ghềnh khúc khuỷu, vừa hẹp vừa khó đi.

Nhưng đã có Mặc Khuynh đi trước dẫn đường, hai người đàn ông cao to khỏe mạnh là Giang Khắc và Qua Bốc Lâm dĩ nhiên sẽ không bị rớt lại.

– – Mà Mặc Khuynh này, dù là đang đi con đường như thế, nhưng bước đi vẫn cứ như bay.

Thế là, con đường vốn dĩ phải mất ba tiếng đi bộ, dưới sự dẫn dắt của Mặc Khuynh chỉ mất nửa tiếng đã đến nơi.

Trước mặt xuất hiện ánh sáng.

Không giống với bầu không khí âm trầm khủng bố của thôn Cát Gia, thôn Trúc Xá ấm áp lại yên tĩnh, nhà cửa san sát, trong nhà đều có ánh sáng chiếu ra, kết hợp hài hòa với bầu trời đầy sao phía trên.

Ánh sáng ấm áp nhẹ nhàng, mang theo ôn hòa mà trầm tĩnh.

Ruộng ở trong thôn cũng không trồng lúa.

Từ xa Mặc Khuynh đã ngửi thấy mùi thảo dược.

– – Thôn này chủ yếu gieo trồng dược liệu, hơn nữa, dược liệu hiếm chiếm hơn phân nửa.

“Mùi gì thế nhỉ, thơm ghê.” Qua Bốc Lâm đi vào đến cổng thôn, cũng đã ngửi thấy mùi, ngửi trái ngửi phải, nhưng quét mắt một vòng vẫn không thấy bóng dáng bụi hoa nào.

“Mùi hoa hòe, lá có mùi thơm lạ, hoa có kịch độc, rễ lại có thể dùng làm thuốc.” Mạc Khuynh nói, “Nở hoa vào xuân hạ, đợi thêm khoảng chừng một tuần nữa, khung cảnh ở cổng thôn này hẳn sẽ rất đẹp.”

“Thật hả?” Qua Bốc Lâm bày ra dáng vẻ đầy chờ mong.

Giang Khắc đứng đằng sau, nhìn trái phải một vòng, cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại ở một cái trạm gác nhỏ đằng trước.

Con đường duy nhất, ở góc tối nhất dựng một cái trạm gác, đường có thanh chắn chặn lại. Bên trong trạm gác sáng đèn, có bóng người thấp thoáng.

Người gác cổng dường như đã phát hiện ra bọn họ, lại không thấy đi vào, bèn dứt khoát mở cửa ra, đi tới, hỏi: “Ai vậy?”

Đó là một người trẻ tuổi, khoảng chừng hơn hai mươi, khá gầy, da trắng, dưới mắt trái có một nốt ruồi.

Thứ hoàn toàn trái ngược với tướng mạo của cậu ta chính là chiếc áo choàng mặc bên ngoài, cực kỳ cũ kỹ, nhưng cũng có thể nhìn ra rất giữ ấm.

“Người anh em,” Qua Bốc Lâm lấy phong thư ra, vẫy vẫy, “Thư giới thiệu.”

Gió xuân lành lạnh, trong núi càng cảm nhận được rõ ràng hơn.

Cậu thanh niên đứng ở cửa, ngược sáng, híp mắt nhìn chằm chằm ba người này một hồi, sau đó mới vẫy tay gọi họ lại.

Ba người đi đến gần.

Qua Bốc Lâm đưa thư giới thiệu ra.

Cậu thanh niên dựa lưng vào cửa, cúi đầu, mở thư giới thiệu, đồng thời hỏi bọn họ: “Mấy người không lạnh à?”

Ba người, người sau mặc phong phanh hơn người trước.

“Đi bộ hai tiếng đồng hồ, cả người đều nóng đây nè.” Qua Bốc Lâm nâng tay quạt quạt, sau đó xắn tay áo lên, đưa khuỷu tay qua, “Cậu sờ thử mà xem, nóng hầm hập.”

“…” Cậu thanh niên thoáng khựng lại, nhìn mồ hôi trên trán Qua Bốc Lâm, lễ phép nói, “Tránh xa chút, cảm ơn.”

“Được rồi.”

Qua Bốc Lâm hơi tiếc nuối.

Cơ hội hiếm hoi vậy để tố cáo hành vi độc ác vô nhân đạo của Mặc Khuynh mà anh ta lại để vuột mất rồi.

Cậu thanh niên vốn vẫn rất thả lòng, nhưng sau khi đọc thư giới thiệu, sắc mặt dần thay đổi, đến cuối cùng, sắc mặt trở nên lạnh lùng, người cũng đứng thẳng lên.

Khóe mắt lóe lên lạnh lẽo.

“Tro cốt của Hạ Vũ Lương?” Cậu thanh niên nắm chặt tờ giấy kia, nhướng mày, “Người chết rồi?”

Qua Bốc Lâm thu lại ý cười cợt nhả trên mặt, nghiêm túc gật đầu: “Ừm.”

Cậu thanh niên hỏi: “Chết như thế nào?”

“Nói ra thì dài lắm.” Mặc Khuynh bị gạt ở một bên hồi lâu, có hơi mất kiên nhẫn, “Phải nói ở đây luôn sao?”

Cậu thanh niên kia nhìn chăm chú cô mấy giây, nhíu nhíu mày.

Một lúc lâu sau, cậu ta mới đi vào trong, nói: “Trước tới đây, điền khai báo thân phận đi.”

Bản kê phức tạp hơn cả trong tưởng tượng.

Bản kê ở những nơi khác cũng chỉ có một hàng, tên số điện thoại, cùng lắm là thêm số chứng minh và địa chỉ, nhưng mà…

Nơi này của bọn họ, phục thật, trực tiếp ném tới ba tờ giấy, chi tiết tỉ mỉ, không khác gì đi điều tra hộ khẩu.

Qua Bốc Lâm nhìn thấy bản kê thì đần cả người: “Phải điền hết?”

Cậu thanh niên gật đầu, nói chắc như đinh đóng cột: “Điền hết.”

Qua Bốc Lâm vò đầu: “Có thể bỏ qua một hai cái không?”

“Vậy thì đưa cơ thể của anh đây để tôi cắt ra vài bộ phận, sau đó lại cho anh đi vào?” Cậu thanh niên thong thả đi về cạnh cửa, tựa người, ngạo nghễ nói.

Qua Bốc Lâm ách một tiếng.

Cái trò đùa này mà xuất hiện ở căn cứ số 08, sớm đã bị kéo đi làm giáo dục tư tưởng.

Chẳng qua…

Ở đây có phải căn cứ số 08 đâu.

Qua Bốc Lâm thở dài, chỉ đành nhập gia tùy tục, một điều nhịn là chín điều lành.

Mặc Khuynh nhìn xuống bản kê, cũng có hơi đau đầu.

Đương nhiên, một thời gian trước thường xuyên phải chạy đến căn cứ số 08, mỗi lần đều phải điền một xấp dày, cô hiện tại đối với những thứ tương tự đã có khả năng tự miễn dịch.

Không còn sợ hãi nữa.

Cầm lên một cây bút, lưu loát điền vào từng mục.

Viết đến một nửa thì bỗng nhớ ra cái gì, bèn nhìn sang phía Giang Khắc đang cúi đầu điền bản kê: “Anh…”

Cô vốn muốn nói, thân phận giả này của Giang Khắc xem ra đã không giấu được nữa rồi.

Kết quả, quét mắt một cái, cô lập tức thấy hai chữ “Giang Họa” trong ô họ tên, có hơi khó mà tin được nhìn Giang Khắc.

Cô dùng khuỷu tay đụng nhẹ hắn một cái.

Ý là: Anh làm thế này nhìn có giả quá không?

Giang Khắc quét mắt sang cô một cái, sau đó từ tầm mắt dừng trên bản kê của mình, hiểu ý, khóe môi cong lên. Tiếp theo đó, hắn lấy từ trong túi ra một cái chứng minh thư.

Giang Khắc ném nó lên bàn.

Bên trên là khuôn mặt của hắn.

Còn có, ô họ tên viết rõ ràng — Giang Họa.

Đến cả số chứng minh cũng là mới tinh.

Dày công chuẩn bị, Mặc Khuynh phục rồi.

– – Nghe nói hiện tại là xã hội pháp trị, nhưng Giang Khắc đã dùng hành động thực tế chứng minh cho cô thấy, có lẽ trong đó vẫn sẽ có sơ hở.

Nói chung, ba người đều quy củ điền xong bản kê.

Tốn mất chừng mười phút.

Qua Bốc Lâm điền xong hàng cuối cùng, nói với cậu thanh niên vẫn đứng dựa cửa âm thầm quan sát bọn họ: “Quan sát đủ chưa, đến xem đi này.”

Cậu thanh niên không đáp lời, đi tới, thu lại ba tờ giấy.

Cậu ta chủ yếu xem bản kê của Giang Khắc và Qua Bốc Lâm, từ “mục đích” đến “chỗ ở”, mỗi mục đều cẩn thận nghiền ngẫm.

Về cơ bản đều giống nhau.

Thế là, cậu thanh niên không xem sang tờ thứ ba nữa, trực tiếp hỏi bọn họ: “Mấy người từ thôn Cát Gia tới đây?”

“Ừm.” Qua Bốc Lâm gật đầu.

Cậu thanh niên khó hiểu: “Vì sao Hạ Vũ Lương lại ở thôn Cát Gia?”

Qua Bốc Lâm ngạc nhiên: “Cô ấy gả cho con trai của thôn trưởng Cát, Cát Mộc Quách, cậu không biết hả?”

“Kết hôn?” Cậu thanh niên càng ngạc nhiên hơn, dừng một lúc lâu, lông mày càng nhăn lại, cuối cùng không biết là đang mắng ai, “Trò hề gì không biết.”

Ba người đều không tiếp lời.

– – Dù sao cũng không phải mắng bọn họ.

Một lúc sau, cậu thanh niên nhìn bình tro cốt đặt trên bàn, hỏi: “Nguyên nhân cái chết là gì?”

Qua Bốc Lâm nói: “Cực kỳ phức tạp.”

“Ba người có thể vào rồi.” Cậu thanh niên xem như đã tạm thời tin tưởng thân phận và ý đồ của bọn họ, nói.

Nhưng mà, trước khi ba người đi qua, cậu ta lại lật đến tờ cuối cùng.

Cậu ta quét mắt qua ô họ tên, sắc mặt tức thì thay đổi.

“Cô tên là Mặc Khuynh? Lừa ai hả–“

Lời còn chưa dứt, trên mặt cậu ta hiện lên hung ác, đưa tay muốn chộp lấy Mặc Khuynh.

***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK