Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đứng ở quầy tính tiền, vóc dáng cao lớn, khí chất nhàn tản, giơ tay nhấc chân đều lộ ra cao quý.
Tuyệt đối không phải một sự tồn tại mà sau một cái liếc mắt có thể lập tức quên đi.
Qua Bốc Lâm: “Giang Họa!”
Tống Nhất Nguyên: “Giang tiên sinh!”
Tiểu Ngô mờ mịt: “Vị này là?”
“Tôi là Giang Khắc.” Hắn đi tới, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, ung dung tự giới thiệu, “Diễn viên thế thân.”
Bốn người: “…”
Đỉnh thật.
Qua Bốc Lâm nghẹn họng.
Tống Nhất Nguyên hai mắt mở to.
Mặc Khuynh nhấp một ngụm trà.
Chỉ có tiểu Ngô là phản ứng nhanh nhất, xoa xoa hai tay, bày ra tươi cười chào hỏi: “Tôi nhớ ra rồi, lần trước anh đến giao cơm cho chúng tôi, nghe nói anh đã đồng ý làm diễn viên thế thân rồi?”
Qua Bốc Lâm và Tống Nhất Nguyên nhìn nhau.
Gì cơ?
Giao cơm?
Bọn họ không nghe nhầm chứ?
Nhưng Giang Khắc lại cứ là dáng vẻ hiên ngang không chột dạ đó gật đầu: “Là tôi.”
“Vậy mà đúng là anh!” Tiểu Ngô lập tức kéo một chiếc ghế bên cạnh tới, nhiệt tình mời, “Nào, ngồi đi. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”
Bàn ăn khá nhỏ, chỉ dành cho bốn người, hiện tại cố nhét thêm một ghế vào, cảm giác chật hẹp hẳn.
Tiểu Ngô cũng không để ý, đón người xong thì đi lấy thêm một bộ bát đũa.
Giang Khắc ngồi xuống bên cạnh Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh hơi dừng một giây, sau đó cầm đũa lên, lẳng lặng ăn cơm.
Tống Nhất Nguyên và Qua Bốc Lâm nhích lại gần nhau hơn, rồi dùng ánh mắt trao đổi, tiếc là độ ăn ý của hai người không được tốt cho lắm, cuối cùng chỉ đành chuyển thành thì thầm.
Tống Nhất Nguyên: “Sao lại gọi là Giang Họa?”
Qua Bốc Lâm: “Sao anh ta lại tên là Giang Khắc rồi?”
Tống Nhất Nguyên: “Anh ta chính là Giang Khắc năm ngoái nhận nuôi Mặc Khuynh.”
Qua Bốc Lâm: “…”
Qua Bốc Lâm có cảm giác mình bị lừa.
Lúc trước, anh ta và Mặc Khuynh, Giang Khắc gặp nhau ở thôn Cát gia, sau đó còn cùng nhau đến thôn Thần Y, từ đầu đến cuối anh ta đều chỉ coi Giang Khắc như một vị họa sĩ bình thường ngẫu nhiên gặp được.
Ai mà ngờ…
Hai người này coi anh ta là kẻ ngốc mà vui đùa đó à.
Qua Bốc Lâm băng bó trái tim, đề phòng bản thân bùng nổ mà đập bàn.
Sau cùng.
Dưới ánh mắt đầy chăm chú của Tống Nhất Nguyên, Qua Bốc Lâm nặn từng chữ: “Anh ta chính là Giang Họa chúng tôi gặp được ở thôn Cát Gia.”
“…”
Tống Nhất Nguyên đứng hình mất hồi lâu.
Sau đó, nhớ đến chuyện Giang Khắc giao cơm, còn nhận làm diễn viên thế thân, bỗng cảm thấy ổn định trở lại, vỗ vỗ vai Qua Bốc Lâm.
Rồi nói: “Đừng nói ra ngoài.”
“Hả?”
Qua Bốc Lâm không hiểu.
Tống Nhất Nguyên nói: “Người có tiền có vài chỗ quái gở hơn bình thường cũng là dễ hiểu.”
Qua Bốc Lâm: “…”
Vậy cũng được?!
*
Mặc Khuynh và Giang Khắc diễn kịch, dụ kẻ đứng sau xuất hiện, kế hoạch này rất nhanh được đạo diễn chấp thuận.
Đạo diễn tích cực phối hợp, tập hợp nửa đoàn phim, sắp xếp lịch quay vào buổi tối.
Hơn nữa còn tỏ ý buổi tối sẽ tự mình đến hiện trường.
Nhưng–
Lúc nhìn thấy Mặc Khuynh và Giang Khắc, vẻ mặt của đạo diễn thoáng cái trở nên khác lạ.
“Hai người…”
Đạo diễn nhìn hai người, muốn nói lại thôi.
Đúng lúc này, có một người phụ nữ đi tới, đẩy kính: “Đạo diễn, hai cảnh quay anh muốn thay đổi–“
Chợt ngưng bặt.
Ngay sau khi nhìn thấy Giang Khắc và Mặc Khuynh.
Sau đó, nuốt ực một cái.
Bị hai người này như hổ lang nhìn chằm chằm, Mặc Khuynh hơi không vui, nhíu mày: “Có vấn đề gì?”
“Không không không.”
Người phụ nữ lập tức lắc đầu như trống bỏi.
“Khụ khụ.” Đạo diễn ho khan một tiếng.
“Thật ngại quá.” Đạo diễn Trần nói, “Hai người thật sự quá giống với hình tượng nam nữ chính của kịch bản, từ khí chất đến dáng người, đúng là giống kịch bản như đúc.”
Mặc Khuynh: “…”
Giang Khắc: “…”
Đúng là nói lời vô nghĩa.
Bọn họ vốn là nguyên bản.
Đương nhiên, lời này không thể nói ra.
“Hay là hai người thử làm thật xem?” Người phụ nữ ướm lời.
Lời đó thật đúng là nói trúng tâm tư của đạo diễn.
Kịch bản này đã được bọn họ trau chuốt chỉnh sửa nhiều lần, quý như bảo bối. Nhưng lúc tuyển chọn diễn viên thật sự là không tìm được diễn viên phù hợp, cuối cùng chỉ có thể bỏ tám làm mười.
Đạo diễn thậm chí cảm thấy, lúc trước nếu như gặp được Mặc Khuynh và Giang Khắc, bản thân nhất định sẽ không cần suy nghĩ mà trực tiếp quyết định hai người.
Hợp mắt rất quan trọng, diễn xuất thì chỉ cần đạt mức qua cửa là được.
Làm một đạo diễn, hướng dẫn diễn viên diễn cảnh phim chính là kiến thức cơ bản.
Đạo diễn nhìn sang Giang Khắc: “Cậu tên là Giang Khắc đúng không?”
“Ừm.”
Giang Khắc thản nhiên đáp một tiếng.
“Nếu cậu đã đồng ý làm diễn viên thế thân, thì tối nay thử quay thật mấy cảnh xem, tìm cảm giác.”
“Tùy ý.”
Giang Khắc sao cũng được.
“Mặc tiểu thư, cô có thể phối hợp với cậu ấy không?” Đạo diễn lại nói với Mặc Khuynh, “Cảnh quay tối nay chắc chắn cần có người phối hợp, đương nhiên, thù lao tăng gấp đôi.”
“Được.”
Nhắc đến thù lao, Mặc Khuynh sẽ không từ chối.
Cô thích người thông minh.
Dù sao cũng phải quay, cụ thể là quay cái gì, cô cũng không mấy quan tâm.
Giang Khắc liếc cô một cái.
Mặc Khuynh nhún vai.
Thấy hai người đều đã đồng ý, đạo diễn cực kỳ vui vẻ.
Tuy là có quay thì cũng không thể dùng khuôn mặt của hai người, nhưng chỉ cần không quay trực tiện, thì đều dùng được.
Càng nhiều càng tốt.
– – Huống hồ, hai diễn viên chính kia, một người thì sợ đến mức không dám quay, một người thì mỗi lần quay là sinh sự đủ điều, đạo diễn đã sớm thấy phiền, chi bằng đổi thành hai người phù hợp với hình mẫu trong lòng, tự mình tìm niềm vui.
“Biên kịch Hà, cô giải thích sơ qua cho bọn họ về cảnh quay đi.”
Biên kịch Hà hỏi: “Cảnh số mấy?”
Đạo diễn đáp: “Theo tôi qua đây.”
Đạo diễn nói Giang Khắc và Mặc Khuynh chờ mình rồi kéo biên kịch Hà sang một bên.
Sau đó, ông ấy cầm cuốn kịch bản dày cộp, cùng biên kịch lật giở tìm cảnh quay.
…
Giang Khắc và Mặc Khuynh đứng đợi đến mức phát chán.
“Nghe thấy không?” Giang Khắc chủ động hỏi.
Mặc Khuynh nhấc mắt, nói: “Nói là sắp xếp hết mấy cảnh quay quan trọng, có thể quay được bao nhiêu thì quay bấy nhiêu.”
Giang Khắc nhếch miệng cười: “Khôn quá nhỉ.”
“Trả tiền là được.” Mặc Khuynh sao cũng được.
Giang Khắc bỗng nhớ đến những lời hôm qua Mặc Khuynh nói với mình trên xe, không khỏi nhìn sang Mặc Khuynh, đánh giá.
– – Cô thiếu tiền lắm hả?
***
88: 2 chương phúc lợi 9k5 lượt bình chọn wattpad, sắp được 10k rùi hú hú hú nhờ cả vào mọi người nha, 10k tặng 3 chương luôn hehe~