Mục lục
Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người - Mặc Khuynh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Art: Weibo @se_eeeee

Chương 111: Thôn Thần Y [21] Đồ đệ Mặc Khuynh, thôn trưởng thôn Thần Y

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Trương Tam nghe đến đây thì khẽ thở dài: “Chuyện này nói ra thì dài lắm.”

Mặc Khuynh và Giang Khắc im lặng nhìn ông ta.

Hàm ý: Chúng tôi có thời gian nghe.

Thế là, Trương Tam ăn mấy củ lạc, sắp xếp lại suy nghĩ trong lòng.

“Tôi nhớ năm đó con bé mới mười tám, kỳ thi đại học kết thúc, con bé nhận được giấy báo trúng tuyển.” Trương Tam chậm rãi lên tiếng.

Tiếp sau đó, thay đổi chủ đề: “Thôn chúng tôi đã thành lập được một trăm năm, lưu truyền một truyền thuyết về Y Thánh.”

Nói đến đây, ông ta hỏi hai người: “Hai người có từng nghe qua chưa?”

Mặc Khuynh đáp: “Nghe sơ.”

Giang Khắc nói: “Mời nói cụ thể.”

Trương Tam đè xuống nghi ngờ dày đặc trong mắt, tiếp tục nói: “Nghe nói, Y Thánh kế thừa y thuật cao nhất của Kỳ Hoàng Nhất Mạch, lại ở trên chiến trường luyện ra một thân bản lĩnh giải phẫu ngoại khoa, có hai bộ giải phẫu mang đến hiệu quả kỳ diệu bên người. Gọi là Hoa Đà sống cũng không phải là nói quá.”

Giang Khắc liếc Mặc Khuynh một cái.

Mặc Khuynh chẳng mấy hứng thú ăn lạc.

Từ lúc tỉnh lại đến giờ, những lời thế này, cô nghe đến nhàm cả tai rồi.

“Chuyện này thì liên quan gì đến Hạ Vũ Lương?” Giang Khắc hỏi.

“Bởi vì,” Trương Tam hơi dừng, ánh sáng trong mắt nhạt đi mấy phần, “Hạ Vũ Lương vì người đó mới bị trục xuất khỏi thôn.”

“…”

Mặc Khuynh chẳng làm gì tự nhiên bị ụp tội, mí mắt không khỏi hơi nâng lên.

Cô khẽ nhướng mày, hỏi: “Là thế nào?”

“Hạ Vũ Lương nghe truyền thuyết mà lớn, xem người đó là thần tượng của mình, từ nhỏ đã chăm chỉ học hành, muốn sau này sẽ được giống như người đó.” Trương Tam nói, “Mà trưởng thôn của thôn chúng tôi, nghe nói chính là đồ đệ của vị Y Thánh kia.”

Đồ đệ?

Trong đầu Mặc Khuynh hiện lên một thân hình béo ú nho nhỏ.

Sau đó, cô bắt được từ khóa: “Nghe nói?”

“Đúng, nghe nói.” Trương Tam gật đầu, “Vì đến tận bây giờ cũng chưa từng nghe ông ấy tự mình thừa nhận.”

“Ồ.”

Thứ cảm xúc nho nhỏ trong lòng Mặc Khuynh lại bị đè xuống.

“Trong thôn có một cấm địa, ngay ở nhà của trưởng thôn. Cũng là nghe nói thôi, trong đó có thứ Y Thánh để lại, ai cũng không biết là thứ gì, nhưng nhiều năm như vậy, ngoại trừ trưởng thôn thì chưa có ai được đi vào.” Trương Tam chậm rãi nói.

“Hạ Vũ Lương vào rồi?” Giang Khắc nghĩ đến một khả năng.

Trương Tam gật đầu: “Con bé cẩn thận lên kế hoạch từ trước, lẻn được vào, nhưng trong cấm địa đâu đâu cũng là cơ quan, con bé tuổi còn nhỏ như vậy, sao mà không bị phát hiện cho được? Luật trong thôn, ra vào cấm địa lập tức bị trục xuất, không có ngoại lệ. Trưởng thôn dù có yêu thương con bé đến mấy thì cũng chỉ có thể chiếu theo luật lệ mà làm.”

“Đương nhiên,” Trương Tam lại bổ sung, “Chỉ cấm con bé quay về thôn mà thôi. Định kỳ trưởng thôn vẫn gửi tiền cho con bé, hỗ trợ học xong đại học. Con bé chưa từng quay về, chuyện sau này thì không rõ nữa.”

Mặc Khuynh hỏi: “Nghe nói đám người trẻ trong thôn đều rất hâm mộ cô ấy?”

“Hình như đúng là có chuyện này.” Trương Tam gật đầu, “Người trong thôn chúng tôi, thông thạo Trung y, đều theo nghiệp này, có nhân mạch thì mới phát triển được. Thiên phú của con bé rất tốt, lại kiên quyết không hề do dự lựa chọn Tây y, từ bỏ con đường nhanh nhất.”

Mặc Khuynh lại hỏi: “Người già trong thôn thì sao?”

Trương Tam hơi trầm mặc, mới nói: “Đều cảm thấy con bé ngốc.”

Đường rộng thênh thang không đi, lại cứ đâm đầu vào đường nhỏ khúc khuỷu khó đi.

Đúng là quá ngốc.

“Có một điểm không hợp lý lắm.” Giang Khắc đột nhiên lên tiếng, “Trước đây Hạ Vũ Lương là người bộp chộp liều lĩnh sao?”

“Không phải. Hồi nhỏ con bé rất ngoan ngoãn lanh lợi.” Trương Tam lắc đầu, “Bởi vì mồ côi từ nhỏ nên con bé hiểu chuyện rất sớm, chưa bao giờ gây phiền toái cho người khác.

Giang Khắc hỏi: “Vậy vì sao bỗng nhiên lại muốn đi vào cấm địa?”

“…”

Trương Tam ngẩn ra.

Điểm này đúng là ông ta chưa bao giờ nghĩ tới, trước đây khi chuyện đó xảy ra, cũng không có ai đi hỏi.

Bởi vì người trong thôn đều biết Hạ Vũ Lương sùng bái Y Thánh, nghe nói Hạ Vũ Lương đi vào cấm địa rồi bị bắt tại trận cũng không có ai đi hỏi đầu đuôi căn nguyên.

Bởi vì, không cần hỏi.

Một cô bé, sùng bái Y Thánh, muốn vào cấm địa xem Y Thánh để lại thứ gì, cần lý do sao?

Mặc Khuynh nâng tay chống cằm, liếc nhìn Giang Khắc.

Giang Khắc tiếp tục hỏi: “Liệu có phải là bị người xúi giục?”

“Khả năng này, cũng không phải là không thể.” Trương Tam khẽ gật đầu, “Chắc là đám trẻ xúi bậy nhau. Nhưng chuyện cũng đã xảy ra lâu như vậy rồi, con bé cũng không còn nữa.”

Việc đã đến nước này, có truy cứu cũng vô nghĩa.

Nhưng mà, chính vào lúc này, từ cửa truyền đến một giọng nói–

“Là Lương Tự Chi.”

Mấy người quay đầu lại, chỉ thấy Cốc Vạn Vạn lững thững đi tới, đến cửa, như một người không xương tựa vào khung cửa, hai tay vòng trươc ngực, nhìn Giang Khắc.

Cậu ta cong môi, khen ngợi: “Cũng tinh mắt đấy.”

Giang Khắc không để ý cậu ta.

Trương Tam nhìn sang Cốc Vạn Vạn, nhíu mày: “Sao con biết?”

“Thứ chó ghẻ đó ngấp nghé phương thuốc của trưởng thôn, xúi Hạ Vũ Lương đi vào cấm địa, đại khái là muốn thử xem cơ quan phòng ngự của cấm địa thế nào.” Cốc Vạn Vạn nhẹ như không nói.

Trương Tam nói: “Có bằng chứng không?”

Cốc Vạn Vạn khó chịu nói: “Con mà có bằng chứng thì sẽ để cho nó kiêu ngạo đến bây giờ à?”

“Hạ Vũ Lương nói với con?”

“Không phải.”

Trương Tam lại hỏi: “Vậy làm thế nào con biết được?”

“Đoán thôi.” Cốc Vạn Vạn nói, “Mấy ngày trước khi Hạ Vũ Lương vào cấm địa, Lương Tự Chi có mấy lần đến tìm Hạ Vũ Lương, đều trùng hợp bị con gặp được. Có một lần con nghe thấy hai người đó nói chuyện với nhau có nghe thấy cái gì mà 'cấm địa'.”

“Chỉ có vậy, chứng minh được cái gì?” Trương Tam trừng mắt, nghi ngờ cậu ta chỉ đoán mò.

Cốc Vạn Vạn hỏi lại: “Vậy chú nói đi, nó với Hạ Vũ Lương thân thiết gì đâu, sao mấy ngày liền cứ đến tìm Hạ Vũ Lương?”

“…” Trương Tam bị cậu ta nói cho á khẩu, rung rung chòm râu trừng mắt, cuối cùng, ông ta tìm được một điểm đáng ngờ, “Nhưng cái này liên quan gì đến phương thuốc?”

“Lương Tự Chi ở bên ngoài tìm kiếm phương thuốc trong truyền thuyết, đây cũng không phải chuyện gì bí mật. Có phương thuốc rồi, nó sẽ một bước lên mây.” Cốc Vạn Vạn nói, “Không phải nói trưởng thôn giữ một bản sao, mọi người đều đoán là ông ấy giấu trong cấm địa, nó có thể không nổi lòng tham sao?”

Trương Tam cũng không phải kẻ ngốc.

Cẩn thận ngẫm nghĩ lý do của Cốc Vạn Vạn, ông ấy cân nhắc trong lòng một lúc, lại hỏi: “Còn lý do nào thuyết phục hơn nữa không?”

“Có ạ.” Cốc Vạn Vạn nhíu mày, “Trong cấm địa nơi nơi đặt cơ quan, theo lý thuyết, Hạ Vũ Lương hẳn là vừa vào thì bị phát hiện, nhưng thực tế là vào đến trung tâm rồi mới bị phát hiện. Không ai báo tin cho Hạ Vũ Lương, đây là không thể nào.”

Trương Tam gật đầu, để cậu ta tiếp tục.

Cốc Vạn Vạn lại nói: “Sau lần đó, trưởng thôn điều chỉnh lại cơ quan. Muốn vào lại khẳng định càng khó hơn. Theo như phỏng đoán của con, khi đó Lương Tự Chi đã tạm thời từ bỏ ý định 'trộm', thay đổi sách lược.”

“Sách lược gì?”

Sắc mặt Cốc Vạn Vạn thoáng nghiêm túc, híp mắt, gằn từng chữ nói: “Làm trưởng thôn.”

Trương Tam liên tưởng đến cái gì, biểu tình khẽ biến.

“Chú cũng nghĩ ra rồi đúng không,” Cốc Vạn Vạn nói, “Từ sau khi Hạ Vũ Lương rời đi, Lương Tự Chi bắt đầu gây dựng uy tín của mình trong thôn, tìm những con đường mang lại lợi ích cho thôn dân, giành được tín nhiệm, những năm gần đây còn tận lực củng cố cây cầu liên kết trong thôn với ngoại giới, khiến cho sức ảnh hưởng của thôn Thần Y ngày càng lớn. Không ít người nhận được lợi ích, đều đứng về phía nó.”

Cốc Vạn Vạn khinh thường nhếch khóe miệng: “Năm nay trưởng thôn từ chức, trưởng thôn mới tám chín phần là nó.”

“Làm trưởng thôn có chỗ tốt gì sao?” Mặc Khuynh đã ăn hết nửa đĩa lạc trước mặt.

Hơi khát, cô cầm chén rượu trước mặt Giang Khắc, nhấp một ngụm.

Rượu xái thật sự rất cay, uống một ngụm, cổ họng cay, dạ dày cũng như bị đốt cháy, nhưng lại cực kỳ sảng khoái.

Giang Khắc không nói một lời nhìn chén rượu trong tay cô.

“Trả anh.” Mặc Khuynh nói, đặt chén về chỗ cũ.

Giang Khắc: “…” Đây mà gọi là trả à?

Cốc Vạn Vạn không để ý một màn này, trả lời: “Không có.”

“Sao lại không có.” Trương Tam tranh luận với cậu ta, “Nhà ai xảy ra chuyện gì, trưởng thôn đều sẽ đứng ra làm trọng tài đó thôi?”

“…”

Cốc Vạn Vạn thở dài một tiếng, giọng nói chững chạc, “Những trưởng thôn khác, đại khái là quản lý một thôn. Nhưng người của thôn Trúc Xá, chiếm nửa giang sơn trong ngành sản xuất dược liệu Trung y. Trở thành trưởng thôn mới, uy tín và quyền lợi trong ngành đều tăng mạnh. Còn có mấy thứ trong cấm địa kia, cũng có thể được trưởng thôn cũ chuyển giao lại.”

“Không được không được, Lương Tự Chi không được.” Trương Tam uống cạn chén rượu, khà một tiếng, hỏi Cốc Vạn Vạn, “Có phải hai ngày nữa sẽ công bố trưởng thôn đời kế tiếp không?”

“Vâng.”

Trương Tam xoa xoa tay: “Bây giờ chú đi tranh cử còn kịp không?”

Cốc Vạn Vạn khinh thường nói: “Bằng cái tính tình thối quắc, đối xử không ra gì với người trong thôn này của chú?”

Lại bổ sung: “Thôn dân có bầu cho chú thì con cũng không bầu.”

Trương Tam cầm chén rượu muốn ném Cốc Vạn Vạn.

Cốc Vạn Vạn lại bày ra vẻ mặt “Đấy, tính tình thối quắc, con nói sai à?”

Trương Tam hừ nhẹ một tiếng, đặt chén rượu xuống, xua tay nói: “Vậy thằng oắt nhà con đi quấy rối đi, dù sao cũng không được để cho Lương Tự Chi được như ý nguyện.”

“Giao bí phương độc môn của chú cho con, con có thể suy xét.” Cốc Vạn Vạn nói.

“Nằm mơ đi thằng oắt con!”

“Vậy thì không có cửa.”

Trương Tam trừng mắt: “Con quên rồi đúng không, trước đây cái đuôi luôn đi theo sau Hạ Vũ Lương, cả ngày líu lo gọi chị, con bé lại không hề ghét bỏ. Bây giờ con bé bị hại thảm như thế, tình cảnh trước mắt, đều là do Lương Tự Chi lúc trước gián tiếp hại, con không thấy khúc mắc trong lòng sao?!”

“Con cũng đâu có bằng chứng.”

“Hồi nãy còn lý luận hùng hổ lắm mà?”

“Ngộ nhỡ chỉ là trùng hợp thôi thì sao?”

Hai người tôi một câu anh một câu, nói đến khí thế ngất trời, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Mặc Khuynh và Giang Khắc.

Mặc Khuynh im lặng xem một màn kịch này, ánh mắt rơi xuống chén rượu của Giang Khắc, dừng mấy giây, lại duỗi tay ra muốn lấy.

Nhưng lần này, Giang Khắc đã nhanh hơn một bước lấy tay đặt trên chén rượu.

Mặc Khuynh nắm phải tay Giang Khắc.

Hai người một trái một phải quay đầu, tầm mắt cùng lúc chạm phải.

Mặc Khuynh nói: “Một ngụm.”

Giang Khắc đáp: “Không được.”

Mặc Khuynh chậc một tiếng: “Keo kiệt.”

Cô thu tay về, ngẩng đầu, nhìn một già một trẻ trước mắt, lười biếng lên tiếng: “Được rồi!”

Màn đối đầu ầm ĩ lập tức ngưng bặt.

(*) úi chà trước mặt chồng với trước mặt đám con cháu nó khác hẳn:>

Mặc Khuynh hỏi: “Tiêu chí chọn trưởng thôn của mấy người là gì?”

Cốc Vạn Vạn nói: “Không biết.”

Mặc Khuynh nhíu mày: “Không biết?”

“Xem quyết định của trưởng thôn.” Cốc Vạn Vạn nói, “Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thay trưởng thôn, không biết trình tự cụ thể thế nào. Mọi người đoán là thông qua bỏ phiếu.”

“Ở chuyện không bằng lòng để Lương Tự Chi làm trưởng thôn, chúng ta đều có ý kiến thống nhất.” Mặc Khuynh nói xong, chợt hơi hoài nghi nhìn sang Giang Khắc, “Anh sẽ không làm phản đồ đấy chứ?”

Giang Khắc tiếp lời: “Rất may là ý kiến của tôi cũng đồng nhất với mọi người.”

“Được.”

“Cô có kế hoạch gì?” Cốc Vạn Vạn nghi ngờ nhìn cô.

“Gặp trưởng thôn là được.” Mặc Khuynh nói xong, hỏi, “Nhà ông ấy ở đâu?”

“…”

Cốc Vạn Vạn đã hoàn toàn xem cô thành “kẻ lừa đảo”.

Nhưng mà, Trương Tam lại như già rồi hồ đồ, không nghĩ ngợi một giây đã tin Mặc Khuynh, vội nói: “Nói miệng thì hơi phức tạp, để tôi vẽ bản đồ cho.”

Cốc Vạn Vạn khó mà tin được nhìn Trương Tam.

Nhưng Trương Tam đã đứng dậy tìm giấy bút.

Cốc Vạn Vạn buồn bực vò vò tóc: Trương Tam tin tưởng người ngoài như vậy sao, chẳng lẽ đây là điềm báo tuổi già sắp quy thiên?

*

Mặc Khuynh và Giang Khắc nhận được “bản đồ”, không tiếp tục ở lại.

Trương Tam ân cần đưa hai người ra đến tận cửa.

“Đúng rồi,” Trương Tam bỗng nghĩ đến một chuyện, “Hạ Vũ Lương có để lại di vật gì không?”

“Di vật đều bị người nhà họ Cát đốt rồi.” Giang Khắc trả lời, “Ý ông là di vật gì?”

“Ví như,” Trương Tam dừng một lúc, chần chừ lên tiếng, “Một cái đồng hồ?”

Giang Khắc và Mặc Khuynh liếc nhau một cái.

Sau đó, Mặc Khuynh chủ động nói: “Không có.”

Đồng hồ đang trong tay cô.

Nhưng mà, cô đã hứa sau đó sẽ cho Giang Khắc.

Đồng thời, ảnh bên trong đồng hồ không tiện cho người khác xem. Nếu không thì sẽ rất dễ khiến mọi thứ loạn lên.

“Ồ.” Trương Tam không hề nghi ngờ, gật đầu, sắc mặt có hơi tiếc nuối.

Mặc Khuynh nói: “Vậy chúng tôi đi trước.”

Cô và Giang Khắc xoay người rời đi.

Trương Tam đứng tại chỗ, nhìn theo hai người.

“Hôm nay chú trúng gió à,” Cốc Vạn Vạn kéo lại vạt áo choàng, ngồi trên lan can trước cửa, đung đưa chân, “Bỉnh thường rõ ràng gặp ai cũng phòng như phòng cướp, chỉ sợ bọn họ có ý đồ. Sao lần này lại không sợ nữa? Chú biết mấy câu của họ là thật?”

Trương Tam quay lại liếc cậu ta một cái, một giây thay đổi sắc mặt: “Vào nhà kho sắp xếp đám dược liệu đi.”

“Xì.”

Trương Tam lại nói: “Chiều nay nếu rảnh rỗi không có gì làm thì tìm cách làm thân với hai người họ đi.”

Cốc Vạn Vạn từ trên lan can nhảy xuống, phủi phủi mông, nhướng mày: “Làm thân?”

“Chưa biết chừng là gặp được quý nhân đấy.” Trương Tam chắp hai tay sau lưng, thong thả đi lên bậc thang.

Lúc bước lên bậc thang, ông ta bỗng dừng lại, hỏi: “Đúng rồi, con vẫn muốn tìm cách tiến vào căn cứ số 08 kia?”

Cốc Vạn Vạn đáp: “Dùng tiền của ba con, năm nay chắc chắn sẽ có được tư cách tham gia cuộc thi tuyển công chức.”

“Làm công cho người ta, đúng là liều mang.” Trương Tam lắc đầu, vừa chế giễu vừa đi vào nhà gỗ.

Một đợt gió quét tới, Cốc Vạn Vạn vội kéo hai vạt áo lại thật chặt, còn hắt xì một cái.

Cậu ta hừ mũi, nhìn Mặc Khuynh và Giang Khắc đi dưới tán hoa, khinh thường nói thầm một tiếng “Quý nhân con khỉ”, sau đó lững thững đi làm việc.

*

Hai người đi ra khỏi biển hoa.

Giang Khắc đặt chân lên đường lớn, chợt hỏi: “Trưởng thôn là đồ đệ của cô?”

“Không biết.” Mặc Khuynh nhún vai, “Đúng là tôi từng thu nhận một đồ đệ, nhưng tên là Bạch Kiểm cơ.”

(*) kiểm này là nhặt được ấy chứ hem phải bạch kiểm của tiểu bạch kiểm đâu, phát âm cũng khác nhau, kiểm của tiểu bạch kiểm là mặt, mặt trắng

Trưởng thôn của thôn Thần Y họ Mặc, tên Mặc Nhất Đình.

Khóe môi Giang Khắc co rút: “Ai đặt tên?”

Mặc Khuynh tự hào nói: “Tôi.”

“…”

Giang Khắc quyết định ngậm miệng.

“Người là tôi nhặt được trên đường, ba tuổi, đi theo tôi năm năm. Y thuật ấy à, học được hai ba phần, không biết sau này thế nào.” Mặc Khuynh nói.

Giang Khắc có thâm ý nhìn cô: “Vậy nếu còn sống đến bây giờ thì cũng mới một trăm lẻ tám tuổi.”

“…”

Mặc Khuynh hiểu được ý của hắn.

Nghe nói, Mặc Nhất Đình sống lâu, hiện tại đã hơn trăm tuổi.

“Có thể nào không?” Giang Khắc híp mắt, thấp giọng hỏi.

“Đi xem thử.” Mặc Khuynh nhướng mày, mở tấm bản đồ.

Trên giấy vẽ mấy đường ngoằn nghèo, ở giữa là ký hiệu màu đỏ – đánh dấu nhà trưởng thôn.

*

Tuy thôn không quá đông người, nhưng diện tích rộng, nhà cửa không quá dày đặc, đi một vòng cũng khá tốn thời gian.

Mặc Khuynh và Giang Khắc lại như đi dạo, tốc độ không nhanh, đợi đến khi tìm được nhà trưởng thôn đã sang buổi chiều.

Nhà của trưởng thôn có hơi khác biệt với những căn nhà khác, nhưng phong cách cũng tương tự, chỉ có diện tích bề mặt gấp ba, trước sau đều có tường vây.

Cửa trước để mở, có người ra vào.

Có người xách máy quay, có người ăn mặc cao quý đẹp đẽ.

“Trực tiếp lên bảng nhiệt độ rồi, số người xem vượt một ngàn vạn.”

“Sau hôm nay, đoán chừng tiếng tăm của thôn Thần Y lại càng bước lên một tầm cao mới.”

“Còn có Ôn Nghênh Tuyết này, tuổi trẻ mà đã có thôn Thần Y làm chỗ dựa, tương lai khó mà nói trước.”

“Điểm xuất phát cao. Ha ha, lát nữa phải quay bọn họ nhiều vào.”

Mấy người phóng viên vừa đi vừa nói.

Vào đến cửa, bọn họ bị một người trung niên ăn mặc chỉn chu chặn lại, chờ đưa ra thiệp mời, lại kiểm tra đối chiếu thân phận mới được cho vào.

Giang Khắc nhìn cửa lớn, khẽ nhíu mày: “Có vẻ khá nghiêm.”

“Này.”

Mặc Khuynh bỗng đưa cho hắn thứ gì đó.

Giang Khắc cúi đầu nhìn: Là một tấm thiệp mời.

Sau đó, ngón tay cầm thiệp mời của Mặc Khuynh động nhẹ một cái, lộ ra một cái chứng minh bên dưới.

Giang Khắc: “…”

Hồi lâu sau, Giang Khắc lên tiếng: “Lấy đâu ra thế?”

“Thuận tay.” Mặc Khuynh nói như lẽ dĩ nhiên, “Vừa nãy đánh ngất một người. Anh dùng cái này vào đi, tôi trèo tường.”

“Ừm.”

Giang Khắc không hề do dự, đồng ý.

Người được mời đến đây phần lớn đều là nam, lựa chọn cho Mặc Khuynh quá ít.

Nhưng–

Trời không chiều lòng người.

Giang Khắc vừa nhận lấy thiệp mời và chứng minh, bỗng có giọng nữ vọng tới: “Là hai người à! Gặp Trương Tam về?”

Giang Khắc: “…”

Mặc Khuynh: “…”

Là em gái đứng trực quầy lễ tân.

***

88: 2 chương phúc lợi 3,5k lượt bình chọn wattpad kkk, 4k lại có phúc lợi đó nha~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK