Art: @Qistina Khalidah
Chương 40: Hội Trường sinh [hoàn] Khuôn mặt thật của thánh chủ Hội Trường sinh
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
“Chú.”
Giang Tề Huy không hiểu sao nhìn thấy Giang Khắc lại hơi chột dạ.
Anh ta đã biết chuyện Giang Khắc gia nhập Hội Trường sinh, trong lòng thậm chí còn mừng thầm “Một người ưu tú như Giang Khắc hóa ra cũng sợ chết.”
Nhưng mà, anh ta đã học theo Giang Khắc bao nhiêu năm nay, bắt chước theo không ít hành động cử chỉ của Giang Khắc. Ở Giang gia, anh ta vẫn luôn ra dáng ưu tú, trầm ổn, khéo léo, ai ngờ hôm nay vừa dùng những lời tục tĩu mắng chửi Mặc Khuynh thì lại bị Giang Khắc đụng trúng.
Giang Khắc nhướng mày, ánh mắt lành lạnh rơi xuống người Giang Tề Huy.
“Muốn khiến cô ấy chết thế nào?” Giọng nói lạnh lẽo.
Giang Tề Huy tức thì run lên, cúi gằm, còn chẳng dám ngẩng đầu đối diện trực tiếp với Giang Khắc. Anh ta nói: “Chú, con chỉ nhất thời nổi nóng, không nhịn được.”
Giang Khắc không nghe mấy lời phân bua: “Xin lỗi.”
Giang Tề Huy đầy một bụng kháng cự: “Nhưng nó giả mạo Ôn Nghênh Tuyết…”
“Xin lỗi.” Giang Khắc lặp lại, ngữ điệu không giận mà uy.
Lại thành cục diện thế này rồi, Giang Tề Huy giận mà không có chỗ phát tiết, nhưng anh ta cũng không thể không khuất phục trước quyền uy. Đè xuống nhục nhã và phẫn hận đang sục sôi trong lòng, anh ta chuẩn bị mở miệng xin lỗi.
“Khỏi cần.” Mặc Khuynh nghiêng đầu nhìn anh ta, giọng nói mang theo cao ngạo và khinh thường, “Một lần lại một lần, tôi nghe cũng phát ngấy.”
Giang Tề Huy cắn chặt răng, sợ bản thân há mồm sẽ chỉ phun ra mấy lời mắng chửi.
Nhưng mà, Mặc Khuynh lại như không định tha cho anh ta: “Tôi không nhận.”
“Mày rốt cuộc muốn thế nào?” Giang Tề Huy nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ăn hết chỗ đồ ăn đó đi.” Mặc Khuynh liếc túi lớn túi bé đặt ở quầy lễ tân, “Ăn hết thì tôi sẽ tha lỗi cho.”
Giang Tề Huy quay sang muốn cầu cứu Giang Khắc: “Chú…”
(*) người ta nói quá tam ba bận, nhưng đây thì đúng là hết thuốc chữa rồi:)))
Anh ta vừa gọi một tiếng, nhìn vào mắt Giang Khắc, một giây sau đã nhận ra chuyện này đã không có đường cứu vãn. Trong lòng phẫn hận không thôi, nhưng anh ta cũng chỉ có thể gượng ép bản thân đi về phía đồ ăn.
Chỗ thức ăn Giang Tề Huy mua về đủ cho hai ba người ăn, anh ta ăn hết chỗ này chắc chắn phải nôn ba lượt.
Giang Khắc nhìn Giang Tề Huy ôm theo phẫn hận ăn chỗ đồ ăn kia, lúc đi qua Mặc Khuynh hơi dừng lại, dặn dò: “Cho người của cô xử lý cậu ta đi, chờ cậu ta tỉnh táo lại chắc chắn sẽ nhận ra hai chúng ta có vấn đề.”
Sau đó lên tầng trước.
Mặc Khuynh tiếp tục ở lại giám sát Giang Tề Huy, đồng thời trong lúc nghịch điện thoại nhắn cho Hoắc Tư một tin “Trước tiên khống chế Giang Tề Huy”.
Giang Khắc lo lắng không thừa.
Tuy là Giang Tề Huy nhìn như một tên ngốc có thể dễ dàng bị người ta tùy tiện đùa bỡn trong tay, nhưng trí thông minh tối thiểu thì vẫn phải có. Đam Mỹ Sắc
Giang Tề Huy vẫn luôn nghi ngờ Mặc Khuynh có mưu đồ gì khác, nhưng bởi vì không có bằng chứng nên mới phải tiếp tục nhẫn nhịn.
Giang Tề Huy cũng ngạc nhiên Giang Khắc nắm trong tay những kỹ thuật tiên tiến hiện đại nhất trong lĩnh vực chữa bệnh mà lại gia nhập vào Hội Trường sinh, nhưng chỉ bằng một cái mác “sợ chết” mà Giang Khắc gắn lên cho mình, anh ta đã ngu muội mà tin rồi.
Nếu Mặc Khuynh và Giang Khắc không có quan hệ gì thì nghi ngờ của anh ta cũng chỉ có thể mãi giậm chân một chỗ.
Nhưng mà rõ ràng bây giờ Mặc Khuynh đang ở nhà Giang Khắc, chỉ cần anh ta tỉnh táo lại thì nhất định sẽ bắt được điểm bất thường.
Đến đó, chỉ cần anh ta báo cáo với Hội Trường sinh, dây dưa trì hoãn, chuyện tài liệu mật của Hội Trường sinh bị trộm một khi lộ ra, thì kế hoạch “bắt sống tại trận” của họ sẽ không thể tiến hành nữa.
*
Đúng bảy giờ, trời đã tối mịt, trời đêm không có lấy một ngôi sao.
Mặc Khuynh và Giang Khắc được đưa đến trước từ đường.
Lúc xuống xe, trưởng lão Chương hỏi “Giang Tề Huy đi đâu rồi”, hỏi ba lần mới có người đáp lại.
“Giang Tề Huy ăn no quá nên đi nôn rồi ạ. Cậu ta nói sẽ đến muộn.”
Trưởng lão Chương nhíu mày: “Bảo cậu ta nhanh lên, đừng lỡ mất thời gian diễn ra nghi thức nhập hội hôm nay.”
Người kia trả lời: “Vâng.”
Mặc Khuynh mặt không biểu cảm nhìn người kia đi gọi điện cho Giang Tề Huy, mày hơi nhấc: Nghi thức nhập hội lần này, Giang Tề Huy chắc chắn sẽ lỡ.
Sau đó thu hồi tầm mắt, lại quét một vòng hiện trường.
Tất cả những cửa đi vào từ đường đều có người canh gác, thành viên có mặt khoảng ba mươi người, cơ bản đều là nhân vật cốt cán của Hội Trường sinh, hoặc là có tiền, hoặc là có quyền, hoặc là có tài.
Nghe nói Hội Trường sinh rất xem trọng mỗi thành viên gia nhập hội, cho nên trừ phi là tình huống đặc biệt, tất cả thành viên đều sẽ có mặt.
– – Mặc Khuynh nghĩ cách gia nhập Hội Trường sinh chính là vì giây phút này.
“Mặc tiểu thư, Giang tiên sinh.”
Trưởng lão Chương đi về phía hai người, đưa cho mỗi người một chiếc áo choàng đen, trên mũ thêu biểu tượng của Hội Trường sinh.
“Hai người mặc chiếc áo choàng này vào đi, sau đó đứng đợi một chút, chờ Ngụy gia gọi thì hai người cứ theo hướng dẫn mà làm là được.” Trưởng lão Chương giải thích.
Mặc Khuynh nhận lấy áo choàng: “Phải đứng bao lâu?”
“Không lâu, khoảng chừng hai tiếng thôi.” Trưởng lão Chương cười hòa nhã.
Mặc Khuynh: “…”
Người hiện đại cần phải chỉnh đốn lại quan niệm về thời gian thôi.
Trưởng lão Chương lại giải thích vài chuyện nhỏ nhặt khác nữa cho họ, đợi đến khi có người gọi, ông ta mới đi về phía đó tập hợp, sau đó bắt đầu một nghi thức nhập hội vừa kỳ quái vừa làm lố.
– – Ngồi thiền.
Nửa tiếng sau, chỉ có hai người đứng bên ngoài nhìn vào những người đang ngồi xếp bằng này bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Nhân lúc này bắt luôn có được không?” Mặc Khuynh cau mày.
Giang Khắc nói: “Đợi thêm đã.”
Mặc Khuynh lại đợi một lát, cuối cùng xoay cái cổ, bỗng nhớ đến trong thư phòng của Giang Khắc có một bộ cờ vây, liền đánh mắt sang hắn: “Anh biết đánh cờ mù không?”
(*) chắc kiểu như không cần bàn cờ mà tự ghi nhớ vị trí các con cờ, rồi đánh bằng lời
Giang Khắc hơi ngẩn ra, nói: “Tôi thử xem.”
“Chưa chơi bao giờ à?'
“Chưa.”
Mặc Khuynh quan sát hắn mấy giây, cuối cùng nói: “Vậy thì thử xem.”
Thế là, nhóm người tà giáo đằng kia thì ngồi im như tượng, hai người đứng cạnh nhau đằng này bắt đầu một màn cờ mù.
Thứ cờ này rất thách thức công lực.
Theo lý thuyết, Giang Khắc lần đầu tiên chơi sẽ phải rất gà, nhưng hắn lên tay rất nhanh, sau hai trận thua đã bắt đầu đảo ngược tình thế, bất phân thắng bại với Mặc Khuynh.
Ngược lại Mặc Khuynh kinh nghiệm đầy mình trong ván hiện tại quên mất vị trí của hai quân cờ, sau khi được Giang Khắc nhắc nhở hai lần rốt cuộc phải nhận thua.
Đúng lúc đó —
Nhóm mặc áo choàng đen cuối cùng cũng xong, lầm rầm lì rì thêm một câu gì đó rồi từ mặt đất đứng lên.
“Mặc tiểu thư, Giang tiên sinh, đến lượt hai người rồi.” Trưởng lão Chương đến đón.
Mặc Khuynh và Giang Khắc nhìn nhau, sau đó đi về phía trung tâm, nhóm mặc áo choàng đen cũng tự động tách ra, chừa cho họ một con đường.
Thời khắc khiến người ta mong chờ nhất rốt cuộc đã đến.
Lão Ngụy cầm một cuốn sách dày đi đến trước mặt hai người, nói lan man một hồi, sau đó như một cái máy đã được lập trình trước, giống như ngâm xướng.
Ngâm xướng xong, lão Ngụy đặt sách xuống, chỉ cái hộp gỗ đặt ở mặt bàn gỗ trên đài cao: “Quỳ xuống ra mắt thánh chủ.”
Mặc Khuynh và Giang Khắc không quỳ mà đưa tay kéo mũ xuống.
Lão Ngụy trầm giọng: “Tôi bảo hai người quỳ xuống ra mắt thánh nữ –“
Còn chưa dứt lời, chỉ thấy trong lùm cây xung quanh bỗng xông ra không ít người, đồng loạt ập về phía này. Trong nhất thời, nhóm mặc áo choàng đen như bầy ong vỡ tổ muốn chạy trốn, mà Mặc Khuynh và Giang Khắc đứng thẳng, không nhúc nhích.
Giải quyết xong nhóm mặc áo choàng đen này không mất đến năm phút.
Năm phút sau, Tống Nhất Nguyên đi về phía cái hộp gỗ kia, một tay mở nắp hộp: “Để tôi xem khuôn mặt trong này là gì…”
Đến lúc Mặc Khuynh thấy được thì đã không kịp.
Giây tiếp theo, cô nhìn thấy Tống Nhất Nguyên tháo dây buộc ra, bức họa hoàn chỉnh vẽ “thánh nữ” bày ra trước mặt mọi người.
Mọi người: “…”