Mục lục
Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người - Mặc Khuynh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Art: Weibo @群青打火机

Chương 105: Thôn Thần Y [15] Mặc Khuynh trả thù, Giang Khắc lộ bản tính

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Mặc Khuynh nói như thế.

Trong phút chốc, bầu không khí xung quanh thay đổi, thợ săn trở thành con mồi, đám thôn dân vốn mang theo dáng vẻ hùng hùng hổ hổ bất giác nuốt ực một cái, cảm giác cực kỳ không đúng.

“Mày…” Cát Mộc Quách cũng sinh ra sợ hãi, cảnh giác nhìn chằm chằm cô, “Mày yên tâm cái gì?”

Mặc Khuynh cười lạnh.

Đám thôn dân nhìn dáng vẻ bình tĩnh đáng sợ này của cô, bàn tay đều không nhịn được nắm chặt cuốc, đòn gánh trong tay, hai giây sau, cùng lúc xông lên.

Lúc này, từ sau lưng truyền đến một tiếng “tiếp này”, Mặc Khuynh nghiêng người bắt được.

Đó là chiếc áo khoác ngoài của Giang Khắc ném tới.

Giang Khắc nhàn nhạt nói: “Đừng làm bẩn tay.”

“Cảm ơn nhé.”

Mặc Khuynh thản nhiên nhận lấy.

Ba người đầu tiên đã xông đến trước mắt, Mặc Khuynh nắm lấy tay áo của chiếc áo khoác, dùng nó làm roi, sau đó là một trận gió mạnh, hất văng ba người kia về sau.

Một khắc sau, bọn họ lại vây xung quanh Mặc Khuynh.

Qua Bốc Lâm nhân cơ hội này thoát ra, trốn ở bên cạnh Giang Khắc, lại gào lên với người đàn ông dửng dưng đứng ngoài xem này: “Anh không định đi hỗ trợ à?”

“Không giúp.”

“Anh có phải đàn ông không thế?!” Qua Bốc Lâm trợn mắt.

“Phải.”

“…”

Phục rồi, còn chơi trò “một hỏi một đáp” với anh ta.

Qua Bốc Lâm cắn răng, quyết định không chấp nhặt với Giang Khắc, quay lưng: “Mau cởi giúp tôi.”

Anh ta gắng sức đưa hai bàn tay bị trói về phía Giang Khắc quơ quơ.

Giang Khắc đứng im không nhúc nhích.

Đợi một lúc, Qua Bốc Lâm phát hiện Giang Khắc vẫn như phiến đá đứng đó, nhíu mày nói: “Anh có nghe thấy không thế?”

Giang Khắc đáp lại: “Ừm.”

“Cởi ra giúp tôi!”

“Không.”

“…”

Qua Bốc Lâm sắp tức chết rồi, lại xoay người, nhắm cái đầu của Giang Khắc, dùng chính cái trán của mình làm vũ khí đập tới.

Giang Khắc hơi nhấc mắt, tay phải nâng lên, dễ dàng túm gọn cái đầu của Qua Bốc Lâm.

Sau đó lại nhẹ nhàng ấn đầu của Qua Bốc Lâm về.

(*) tội lỗi tội lỗi anh Giang là nam9 không thể ship lung tung ><!

Thấy Qua Bốc Lâm không ngừng giãy dụa, Giang Khắc có hơi mất kiên nhẫn, nhưng cũng không thể ném người vào rãnh nước thối được, chỉ đành giải thích: “Cô ấy đang tức giận, để cô ấy phát tiết xong đã.”

Qua Bốc Lâm dừng lại: “Tức giận cái gì?”

Giang Khắc nói: “Chân tướng.”

“Hai người tìm được chân tướng rồi? Có phải Hạ Vũ Lương–” Qua Bốc Lâm nói đến một nữa, bỗng nhiên có một cục thịt lớn nặng nề bị quăng về phía này, bịch một tiếng thật lớn.

Người kia chật vật ngẩng đầu, nhìn thấy hai người thì lập tức đứng bật dậy, muốn xuống tay với họ.

Nhưng mà, nắm đấm của kẻ đó còn chưa kịp vung ra, Giang Khắc đứng một bên nhìn qua tưởng như chỉ là một tên họa sĩ trói gà không chặt chợt đá ra một cước, trực tiếp đá bay kẻ đó.

Hai mắt Qua Bốc Lâm mở lớn: “Không phải đã nói là không động thủ à?”

“Chỉ nói không chủ động ra tay, không phải không thể đánh lại.” Giang Khắc ung dung đáp.

Qua Bốc Lâm: “…” Nghe cũng có lý.

Lại thêm một lúc, hầu như đám trai tráng của thôn làng này đều đã bị Mặc Khuynh đánh ngã, tâm tư “hỗ trợ” lúc này đã bị thu gọn không còn bóng dáng.

Anh ta hỏi Giang Khắc: “Tôi không nhảy vào đó nữa, bây giờ anh có thể cởi trói cho tôi chưa?”

“Có thể.”

Giang Khắc liếc anh ta một cái.

Hắn không “cởi”, mà lấy ra một con dao gấp nhỏ, bàn tay vung một cái chém xuống, trực tiếp cắt đứt dây trói.

Cảm nhận được dây trói đã lỏng ra, Qua Bốc Lâm lập tức giải thoát cho đôi bàn tay của mình, nhẹ nhõm thở ra một tiếng.

Lúc này, toàn bộ đám trai tráng của thôn đều đã bại dưới tay Mặc Khuynh.

Áo khoác cầm ở tay rũ xuống mặt đất, gió thổi qua khiến mái tóc đen và vạt áo tung bay, cô xoay người, màn đêm làm nền, sao sáng điểm xuyết, hoang dã mà ngầu lòi, đẹp đến mức kinh tâm động phách.

Cô phân phó: “Đi lấy dây thừng.”

“Đến liền.”

Qua Bốc Lâm đã đứng nghẹn hồi lâu, nghe vậy thì lập tức hứng khởi đứng phắt dậy.

Anh ta đã sớm chướng mắt cái đám này!

Chỉ trói lại ba mươi thôn dân này đã mất của Qua Bốc Lâm nửa tiếng, nhưng anh ta lại cực kỳ nhiệt huyết dốc sức, thi thoảng nâng tay lau mồ hôi, phát hiện đám thôn dân đều trừng mắt nhìn mình, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu thỏa mãn.

Bọn họ không ngừng mắng chửi, nhưng càng mắng chửi, Qua Bốc Lâm lại càng sảng khoái.

– – Kẻ bất lực mới phải dùng đến võ mồm.

Trói xong người cuối cùng, Qua Bốc Lâm vỗ vỗ tay, nhanh nhẹn chạy đến trước mặt Mặc Khuynh và Giang Khắc: “Tiếp theo làm sao đây?”

“Báo cảnh sát, gọi bác sĩ. Phần còn lại để Hoắc Tư giải quyết.” Mặc Khuynh không hề tỏ ra lo lắng.

“…”

Qua Bốc Lâm cảm thấy lúc Mặc Khuynh ném cái cục phiền to bự này cho Hoắc Tư không hề tỏ ra day dứt lương tâm.

Chỉ là, Giang Khắc vừa nghe đến cái tên “Hoắc Tư” thì khẽ nhíu mày.

Lại là Hoắc Tư.

Từ đầu đến giờ luôn có bóng dáng anh ta lảng vảng xung quanh.

“Hai người đi ra sau núi tra được gì rồi?” Qua Bốc Lâm hỏi.

Mặc Khuynh nói: “Hạ Vũ Lương dùng thân làm độc, nếu được đưa vào phần mộ tổ tiên thì thôn này sớm đã bình an vô sự; nếu được chôn dưới đất, độc cũng chỉ có thể lan ra một mảnh hoang vu. Nhưng cuối cùng lại bị quật lên, phơi thây hoang dã, mới khiến toàn bộ người trong thôn trúng độc.”

“…”

Qua Bốc Lâm bị lượng thông tin quá lớn khiến cho ngây người một hồi lâu.

Mặc Khuynh hỏi: “Chi tiết thì để sau rồi nói. Còn anh, sao lại thành ra thế này?”

“Sau khi tôi moi được đầu mối từ ông Cát thì đi một vòng quanh thôn muốn thử xem có tra được thêm gì không, ai biết Cát Mộc Quách đó phát khùng cái gì, muốn dùng toàn bộ đàn ông trong thôn đối địch với chúng ta, cuối cùng thì thành như cô thấy.” Qua Bốc Lâm nhún vai.

Mặc Khuynh đại khái cũng đã đoán được.

Cô nhìn Cát Mộc Quách trong đám người, ném cho Qua Bốc Lâm một ánh mắt.

Qua Bốc Lâm tức thì ghé đầu tới.

Mặc Khuynh ghé sát tai anh ta nói nhỏ mấy câu.

Hai mắt Qua Bốc Lâm sáng rực, vỗ tay cái bốp: “Cứ làm vậy đi.”

Cách đó không xa, Cát Mộc Quách bị kẹp giữa hai người bỗng thấy sống lưng lạnh toát, rùng mình một cái.

“Về hả.”

Giang Khắc cảm thấy khung cảnh hai người chụm đầu vào nhau thì thầm cái gì cực kỳ chướng mắt.

“Ừm. Áo của anh…” Mặc Khuynh chỉ chỉ cái áo trên đất, “Không mặc được nữa rồi.”

Thật ra cũng chỉ dính chút bụi đất, nhưng mà áo này đã tiếp xúc với đám thôn dân, khó mà nói được đã bị dính lên thứ gì.

“Ừm.” Giang Khắc hơi gật đầu, sau đó bổ sung, “Bắt đền đi.”

“Hả?” Mặc Khuynh ngẩn ra.

Blackcard cũng có thể tặng không cho cô, chỉ có một cái áo đã tính toán đòi cô bắt đền?

Giang Khắc nhìn cô, để cô tự mình lĩnh hội.

“… Được rồi.”

Mặc Khuynh cũng chỉ coi như là chuyện nhỏ, đồng ý rồi.

Dù sao cũng có tiền Hoắc Tư cho, không lo đền không nổi.

(*) Khắc biết Khắc buồn đó:))))))

*

Mặc Khuynh để Qua Bốc Lâm canh chừng đám thôn dân, thuận tiện chờ cảnh sát và bác sĩ đến.

Sau đó thì cùng với Giang Khắc về nhà của trưởng thôn.

Đi được nửa đường, bỗng nghe thấy tiếng của Qua Bốc Lâm qua loa cầm tay, nội dung là “Hạ Vũ Lương chỉ định trả thù nhà trưởng thôn, kết quả lại vì phơi thây hoang dã mới hại đến toàn bộ người trong thôn, căn bệnh này của các người đều là nhờ phúc của nhà trưởng thôn đấy.”

Vạch trần toàn bộ tội ác của nhà trưởng thôn Cát.

Tuy không nghe rõ động tĩnh bên đó, nhưng âm thanh ồn ào lớn dần, rõ ràng là đang hướng nhà của trưởng thôn mà mắng chửi.

Giang Khắc thoáng nghĩ, hỏi Mặc Khuynh: “Chiêu này là cô dạy cho Qua Bốc Lâm?”

“Làm rõ chân tướng mà thôi.” Mặc Khuynh nhún vai.

Tuy toàn bộ những kẻ bị trúng độc trong thôn này đều không phải hạng tốt lành gì.

Nhưng mà, rõ ràng là làm chuyện trái với lương tâm, lại không dám công bố chân tướng, mà dùng “nguyền rủa” lừa gạt thôn dân, thà kéo tất cả cùng xuống địa ngục cũng phải đổi lại yên bình ngắn ngủi cho nhà mình.

Không xứng đáng nhận “quả báo sau khi chân tướng được làm rõ” hay sao?

Kẻ ngu muội, cái gì cũng có thể làm ra.

Nhà trưởng thôn cũng nên đón báo ứng của mình rồi.

Cổng nhà trưởng thôn mở toang.

Trong sân có một người đang ngồi co quắp, chính là trưởng thôn sau khi chịu đả kích vẫn chưa tỉnh táo lại. Ông ta quỳ mọp trên đất, giống như đang cầu khấn.

Nghe thấy tiếng bước chân đi vào, ông ta ngẩng đầu, nhìn ra cổng.

Một khắc khi nhìn thấy Mặc Khuynh, trưởng thôn lại run rẩy kịch liệt, không ngừng hô lớn “Thần tiên tha mạng”, sau đó còn lùi đến một góc, bị dọa không nhẹ.

“Nhắc đến thì,” Mặc Khuynh thấy dáng vẻ này của trưởng thôn, chợt nhớ đến một chuyện, tay sờ cằm, quay đầu nhìn sang Giang Khắc, “Anh có thấy cái đồng hồ bỏ túi nào trên người Hạ Vũ Lương không?”

Mặc Khuynh cũng chỉ thuận miệng hỏi.

Dù sao xem tình trạng thảm hại của Hạ Vũ Lương, thì tỷ lệ rất cao là đồng hồ đã bị thất lạc.

Ngoài ý muốn là, Mặc Khuynh vừa hỏi xong, Giang Khắc bỗng lấy từ trong túi ra một cái khăn tay, mở bốn góc, để lộ một món đồ bằng kim loại, hỏi: “Cô nói thứ này?”

Mặc Khuynh ngạc nhiên: “Anh tìm được ở đâu thế?”

“Bên dòng suối.”

Mặc Khuynh cầm đồng hồ lên.

Giang Khắc tự giác lấy điện thoại bật sáng màn hình, dùng ánh sáng mỏng mảnh chiếu cho cô.

Mặc Khuynh ấn vào một cái nút, mặt đồng hồ mở ra, để lộ một tấm ảnh.

Đó là một tấm ảnh đen trắng.

Của một nữ sinh.

Khuôn mặt giống hệt với Mặc Khuynh, tóc ngắn, mặc quân trang, trẻ tuổi tùy tiện, dáng vẻ hiên ngang tự tại.

Giang Khắc không mở đồng hồ ra xem, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tấm ảnh này, ngẩn người hồi lâu, đến tận khi ánh sáng màn hình tắt mất.

Hắn bật sáng màn hình một lần nữa, thấp giọng hỏi: “Là cô?”

Có tiền lệ là Thánh chủ Hội Trường Sinh, hạng mục 720, phương thuốc trong truyền thuyết, Giang Khắc sớm đã chấp nhận chuyện không thể tưởng tượng nổi “Mặc Khuynh đến từ một trăm năm trước” này.

Phản ứng lần này xem như trấn định.

“Ừm.”

Mặc Khuynh đóng nắp đồng hồ.

Giang Khắc hỏi: “Là ai có tấm ảnh này?”

“Không biết.” Mặc Khuynh nói, “Theo lý thuyết thì, tư liệu của tôi đều đã bị tiêu hủy. Có thể là bị ai đó lén giấu đi.”

Cô quay đầu, lắc lắc đồng hồ trong tay: “Anh muốn không?”

Giang Khắc tiếp lời: “Cô sẽ cho sao?”

“Tôi định đến thôn Thần Y một chuyến, đi cùng đi rồi tôi cho anh.” Mặc Khuynh đưa ra điều kiện.

Giang Khắc không hiểu ý của cô.

Nhưng yều cầu này không cần phải từ chối, hắn khẽ cong môi, nói: “Đúng lúc muốn đi.”

Thế là, vốn là di vật của Hạ Vũ Lương, sau mấy câu nói qua lại của Mặc Khuynh và Giang Khắc đã nghiễm nhiên bị hai người họ độc chiếm.

Mặc Khuynh không để ý đến trưởng thôn Cát thần trí đã sớm không rõ, lên tầng ba.

Lúc ngang qua tầng hai, nghe thấy tiếng rên rỉ của vợ trưởng thôn, Mặc Khuynh và Giang Khắc liếc nhau một cái, không để ý.

Lên đến tầng ba, không ngoài dự đoán, đồ đạc của bọn họ đều bị lục soát một lượt. Chẳng qua, ngoại trừ mấy thứ đồ dùng để giả thần giả quỷ thì bọn họ đều không bỏ thứ gì quan trọng bên trong.

Hai người về phòng mình sắp xếp đồ đạc.

Mặc Khuynh bỏ lại đồ vào ba lô, xong xuôi thì ném sang một bên.

Cô dừng lại động tác, nghiêng tai lắng nghe, nghe thấy một động tĩnh rất nhỏ ở cách vách.

Hồi lâu sau.

Mặc Khuynh ra khỏi phòng, đi đến trước cửa phòng cách vách.

“Cốc cốc cốc.”

Cô đưa tay gõ cửa.

Tiếng bước chân đi về phía cửa.

Sau đó cửa bị mở ra.

Giang Khắc xuất hiện.

“Làm sao thế?” Trong bóng đêm, Giang Khắc rũ mắt, mơ hồ nhìn thấy hình dáng của Mặc Khuynh.

Mặc Khuynh nhướng mày: “Tán gẫu?”

“Hôm khác đi.”

Mặc Khuynh chặn cửa, hơi ngẩng đầu: “Không có gì không tiện chứ?”

Giang Khắc cũng không kiên trì đóng cửa, nghiêng người dựa vào khung cửa, giọng điệu thoải mái pha lẫn trêu đùa: “Giờ này cũng rất không tiện.”

Mặc Khuynh nói: “Đâu đến nỗi.”

“Vào đi,” Giang Khắc chỉ vào trong, hơi mang theo cân nhắc, “Vào rồi thì chính là người của tôi.”

Mặc Khuynh dừng lại, tìm được từ đâu về cái giá của mình, chế nhạo: “Thật không biết xấu hổ.”

Giang Khắc nhướng mày: “Còn muốn tán gẫu không?”

“Còn.”

Mặc Khuynh nhếch mép cười một tiếng.

Trò vặt, còn sợ không trị được anh?

Lời vừa dứt, Mặc Khuynh nâng tay, túm lấy áo Giang Khắc, sức lực không nhỏ.

Giang Khắc đã bỏ áo khoác, còn chưa kịp mặc cái mới. Nhưng dù chỉ còn một cái áo dài tay thì cổ áo của nó lại rất biết co dãn.

Mặc Khuynh kéo người về phía mình, mắt thường có thể thấy được cổ áo bị kéo ra, nhưng Giang Khắc lại chỉ bị kéo về trước một chút xíu.

“…”

“…”

Bầu không khí đông cứng.

Hai người nhìn nhau, lại không hẹn mà cùng nhìn tới cái cổ áo mở rộng.

Mơ hồ có thể thấy phong cảnh bên trong.

Giang Khắc ha một tiếng, bị động tác này của cô chọc cười, kéo áo mình về, cạn lời nói: “Giở trò lưu manh.”

“Anh không thể mua bộ quần áo chất lượng hơn à?” Mặc Khuynh nhíu mày, cực kỳ ghét bỏ.

Còn không quên úp nồi.

“Tôi…” Giang Khắc vừa định cãi lại, chợt ngừng.

Tự nhiên nói chuyện quần áo của hắn làm gì?

“Đừng có mất thời gian nữa.” Mặc Khuynh túm vai hắn, trực tiếp kéo người đến trước cửa phòng mình, chỉ tay vào trong, “Tôi không để ý, mời vào.”

Giang Khắc chỉnh lại quần áo của mình, giữ vững quan điểm: “Không quá muốn.”

Mặc Khuynh nâng chân, làm bộ muốn đạp.

Giang Khắc lập tức đưa tay đè lại vai cô, nói: “Người văn minh.”

Mặc Khuynh không kiên nhẫn nổi nửa, trợn mắt xem thường: “Cút vào đi.”

“Không thể từ chối sao?”

“…”

Mặc Khuynh hít một hơi.

Cuối cùng, một khắc trước khi Mặc Khuynh thật sự đạp cho hắn một cước, Giang Khắc tự giác bước vào phòng cô.

Mặc Khuynh đi theo vào, thuận tay đóng cửa.

Giang Khắc không nói gì nhìn cánh cửa đóng chặt kia.

Nếu không phải vì đã đoán được đại khái ý định của Mặc Khuynh, hắn chắc chắn sẽ cho là Mặc Khuynh có ý đồ đen tối gì với mình.

“Ngồi.” Mặc Khuynh chỉ tay về một hướng.

Bên trong phòng tối tăm, Giang Khắc nhìn theo hướng cô chỉ, chỉ thấy một mảnh tối om. Đi vào thêm chút nữa, mới nhìn rõ là một cái ghế nhựa.

Đây là cái ghế duy nhất trong phòng.

Giang Khắc đi tới, ngồi xuống.

“Khát không?” Mặc Khuynh nhặt ba lô trên đất lên, hỏi.

Giang Khắc được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: “Có trà không?”

“…” Im lặng mấy giây, Mặc Khuynh lấy một chai nước khoáng chưa mở nắp trong ba lô ra, trực tiếp ném cho Giang Khắc, “Tôi vẫn cảm thấy dáng vẻ giả vờ giả vịt kia hợp với anh hơn.”

Cô xác định phương hướng ném cực chuẩn.

Giang Khắc nâng tay, đón được chai nước.

Sau đó, Giang Khắc xuyên qua bóng đêm nhìn cô chăm chú, ý tứ không rõ nói: “Cô thích cũng được.”

Mặc Khuynh lại lấy một chai nước ra, thuận miệng nói: “Không thích.”

Giang Khắc dừng nửa giây, nói: “Ồ.”

Mặc Khuynh mở nắp bình, uống mấy ngụm nước, sau đó đi thẳng về phía Giang Khắc.

Giữa đường có chướng ngại vật, cô đều thoải mái tránh được.

Đến trước mặt Giang Khắc.

Nhưng, không đợi cô nói rõ mục đích của bản thân, Giang Khắc đã chủ động mở miệng.

“Tôi cảm giác…” Giang Khắc khẽ cong môi, giống như bỗng nhớ đến chuyện gì đó, trên mặt đều là ý cười, “Buổi tối cô vẫn có thể nhìn rõ nhỉ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK