Art: Weibo @抠抠抠了
Chương 139: Nhánh 101 [21] Viện nghiên cứu số 01, hợp tác
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Thử thái độ của Hoắc Tư xong, Mặc Khuynh lại gọi cho Cốc Vạn Vạn, hẹn địa điểm gặp mặt.
Không lâu sau, Mặc Khuynh lên xe của Cốc Vạn Vạn.
Cốc Vạn Vạn vừa thấy Mặc Khuynh, hỏi ngay: “Người đâu?”
Mặc Khuynh ngồi xuống, miễn cưỡng đáp: “Chạy rồi.”
Cốc Vạn Vạn nhìn thấy chiếc túi trong tay cô: “Cái túi này sao lại ở đây?”
“Anh ta ném lại bên đường.” Mặc Khuynh liếc mắt, quăng qua cho Cốc Vạn Vạn, thuận miệng nói, “Chắc là xách không nổi.”
Túi tiền này thật sự rất nặng, cô ném thẳng vào ngực Cốc Vạn Vạn như thế, suýt thì khiến cậu ta chết ngắc tại chỗ.
“Nhẹ cái tay.”
Cốc Vạn Vạn đẩy túi tiền ra, thở vội hai cái, mặt mày nhăn tít.
Thời điểm thế này, Cốc Vạn Vạn mới khiến người ta cảm giác được cậu ta là một con “ma ốm” chính hiệu.
“Nhiều tiền như thế mà nói bỏ là bỏ.” Cốc Vạn Vạn hít vào một hơi, trên mặt viết rõ ràng mấy chữ 'cô nghĩ tôi là thằng đần chắc', cắn răng hỏi, “Tôi tin được mới lạ?”
“Cố gắng tin đi.” Mặc Khuynh lười phải thuyết phục cậu ta, “Không tin thì cũng chẳng còn cách nào.”
“Cô…”
Cốc Vạn Vạn có cái miệng ít khi chịu thua người ta, lúc này lại nghẹn uất mà trừng Mặc Khuynh.
Cốc Vạn Vạn thở dài.
Mấy người xung quanh Mặc Khuynh, cậu ta vẫn nên hạn chế tiếp xúc thì hơn.
Nếu không, mệnh sợ là ngắn đi một ít nữa.
Rõ ràng biết Mặc Khuynh giấu gì đó, nhưng chắc chắn hỏi cũng không ra, Cốc Vạn Vạn dứt khoát không truy hỏi đến cùng nữa, đưa Mặc Khuynh về chỗ của Văn Bán Lĩnh.
“Chuyện tráo đổi Trừ Chướng Nghi tiến triển đến đâu rồi?” Lúc cửa xe mở ra, Cốc Vạn Vạn đột nhiên hỏi.
Mặc Khuynh nói: “Một phần ba.”
Cốc Vạn Vạn thầm nói trong lòng: Tiến độ cũng nhanh đấy.
Mặc Khuynh xuống xe.
*
Cuối tuần trôi qua thật nhanh.
Thứ hai, Mặc Khuynh như thường lệ đi làm, vẫn là trợ lý nhỏ không hợp mắt trước kia.
Mà,
Hứa Trung Viên giống như sau một đêm nghĩ thông, không tiếp tục bám lấy Mặc Khuynh không tha nữa, ở trong phòng nghiên cứu cũng im lặng hơn rất nhiều.
Mặc Khuynh vốn rất vui vẻ nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt u ám của Hứa Trung Viễn lại khiến cô hơi để tâm.
Buổi trưa.
Mặc Khuynh giống như ngày thường xuống nhà ăn ăn cơm, lại nghe được có mấy người xì xầm bàn tán chỉ trỏ mình.
Nhưng cô cũng đã tập mãi thành quen.
Ăn được một nửa, Mặc Khuynh chợt nghe thấy tiếng xì xầm trong nhà ăn nhỏ đi, không khỏi giương mắt lên nhìn, chỉ thấy Lục Cung An chưa đến nhà ăn bao giờ lại đi cùng mấy người vào đây.
Trong số đó, có trẻ, có già, nhưng nhìn ra được, thân phận đều không tầm thường.
Mặc Khuynh vốn không quá bận tâm, nhưng bỗng nhiên phát hiện ra Lục Cung An vào đến nhà ăn rồi thì hết nhìn đông lại nhìn tây, giống như đang tìm ai đó. Một cảm giác chẳng lành vừa ập tới, Mặc Khuynh đã thấy tầm mắt của Lục Cung An chiếu về phía này.
Lục Cung An há miệng, giống như muốn gọi cô.
Nhưng hình như lại vì e ngại khoảng cách xa, tu dưỡng của ông ấy không cho phép bản thân làm vậy.
Mặc Khuynh có cảm giác khá kỳ lạ, không muốn gặp đám người đó ở ngay đây, bèn bê khay cơm của mình đi về phía thùng rác, đổ chỗ cơm còn thừa đi, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Mà, những ánh mắt tập trung trên người cô, đến tận khi cô hoàn toàn ra khỏi nhà ăn mới biến mất.
Mặc Khuynh không hề quay đầu lấy một lần.
Mặc Khuynh đi ở hành lang tầng một, nhìn thấy mấy chiếc máy bán hàng tự động, bèn đi tới, mua một chai nước và một cái bánh mì.
Cô chỉ mới ăn được mấy miếng cơm, còn chưa no bụng.
Đúng lúc này có mấy người đi tới, xếp hàng trước máy bán hàng tự động.
“Nghe gì chưa, hạng mục mới kia của giáo sư Lục được Viện nghiên cứu số 01 nhìn trúng, muốn bàn chuyện hợp tác đấy.” Bỗng nhiên có một cô gái lên tiếng gợi chuyện.
“Chính là cái Trừ Chướng Nghi từ một trăm năm trước kia?”
“Kỹ thuật thời đó thì có gì hay mà nghiên cứu chứ.”
Cô gái kia lại nói: “Ai biết được. Nhưng hạng mục được Viện nghiên cứu số 01 nhìn trúng, có cái nào không phải hạng mục lớn cấp S? Địa vị của giáo sư Lục trong giới học thuật khá gượng gạo, chưa biết chừng còn có thể nhờ hạng mục này mà trở mình.”
“Đúng nhỉ, luận học thuật và nghiên cứu, ông ấy không có lấy một công trình nào đáng lưu danh. Cũng chỉ vì… Ầy, tư tưởng bảo thủ của thế hệ trước. Đặt vào thế hệ này của chúng ta, còn ai để ý đến mấy thứ này chứ.”
“Nhưng giáo sư Lục giỏi thật mà. Đúng rồi, nghe nói ông ấy không đến nhà ăn là vì có vợ ở nhà nấu cơm cho rồi nhỉ?”
“Đúng đúng đúng, vợ ông ấy nấu cơm siêu siêu ngon. Trước đây tôi từng làm việc cho giáo sư Lục, buổi trưa ăn bữa giảm béo bị ông ấy bắt gặp, còn gắp mấy miếng thịt của mình sang cho tôi. Ăn ngon chết đi được.”
…
Bọn họ còn tiếp tục nghị luận, Mặc Khuynh lại đi xa.
Viện nghiên cứu số 01?
Cô nhớ, nơi này là viện nghiên cứu số 09.
Nếu như thế…
Con số càng trở về đầu, lai lịch càng đáng gờm, địa vị cũng càng cao.
Cho nên, đám người vừa rồi chính là người của Viện nghiên cứu số 01?
Giáo sư Lục tìm cô là muốn làm cái gì?
Mặc Khuynh đảo lại những thông tin vừa nghe được trong đầu một lượt, cuối cùng quyết định “trốn việc”, ra ngoài viện nghiên cứu dạo quanh, lại lên mạng tìm kiếm thử về giáo sư Lục.
Đáng tiếc–
Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có chừng đó.
Không tìm được những chuyện đã bị giấu đi.
Gần năm giờ chiều, Mặc Khuynh mới quay về phòng nghiên cứu.
Vừa vào đến cửa, cô lập tức cảm nhận được bầu không khí “cứng đờ” bên trong.
Lưu Bình, Thượng Nam, Hứa Trung Viễn đều ở đây, nhưng đều không lên tiếng, tập trung làm việc của mình.
Lục Cung An cũng có mặt.
Nhìn thấy Mặc Khuynh, Lục Cung An dừng động tác trên tay, đi tới: “Mặc Khuynh, chiều nay em đi đâu?”
Sắc mặt Mặc Khuynh hơi trắng, giọng nói rất nhẹ: “Cơ thể hơi khó chịu, đi mua thuốc.”
“Tôi xem…”
Lục Cung An nói xong, đi tới muốn bắt mạch cho Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh kéo ống tay áo xuống che cổ tay, sau đó buông tay bên người, hơi cúi đầu nói: “Đã không sao rồi, giáo sư Lục.”
“Vậy được.” Lục Cung An thu tay, không miễn cưỡng, “Dù sao cũng sắp hết giờ làm rồi, em cứ nghỉ ngơi đi.”
“Được.”
Mặc Khuynh gật đầu.
Lục Cung An tiếp tục làm việc của mình.
Từ đầu đến cuối đều không đề cập một chữ “Viện nghiên cứu số 01.”
Mà, sau khi cô vào cửa, sắc bén nhận ra — ánh mắt của Lưu Bình, Thượng Nam, Hứa Trung Xa phóng về phía mình đều mang theo địch ý.
Chuyện gì vậy?
Có một suy nghĩ lóe lên, Mặc Khuynh đeo gang tay, bắt đầu làm việc.
Không lâu sau, hết giờ làm.
Lưu Bình và Thượng Nam dọn đồ xong, “đi ngang qua” người Mặc Khuynh.
Lưu Bình: “Chúc mừng nhá.”
Thượng Nam: “Chúc mừng.”
Mặc Khuynh nhíu mày.
Lúc này, Hứa Trung Viễn cũng đi đến trước mặt Mặc Khuynh, thấp giọng nói: “Có một tin này liên quan đến em. Tối nay cùng ăn bữa cơm chứ?”