Art: Weibo @seaPall
Chương 131: Nhánh 101 [13] Đi xe buýt, Giang Khắc bao
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Mặc Khuynh quay đầu, nhìn thấy một bóng người đứng ở cửa.
Cô hơi dừng, híp híp mắt, nhìn rõ là Giang Khắc, còn có khuôn mặt kinh ngạc của hắn.
Cô thu tay.
“Anh chờ sẵn ở đây?” Mặc Khuynh lập tức hiểu ra gì đó.
Giang Khắc đi vào, đóng cánh cửa đang khép hờ, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Không cẩn thận ở lại đến tận bây giờ.”
Mặc Khuynh: “…” Tin mới lạ.
Giang Khắc đánh giá Trừ Chương Nghi, vươn tay, gõ gõ mấy cái lên vỏ ngoài: “Giải thích đi.”
Tầng ánh sáng kia còn chưa biến mất, một màn trước mắt này khá là kỳ diệu.
“Của tôi.” Mặc Khuynh nói.
“Ồ.” Giang Khắc nói, “Mai tôi mang trả lại cho cô.”
“Anh sẽ giải thích thế nào?”
Giang Khắc suy nghĩ một chút, đưa ra lý do: “Chủ nhân nhận lại.”
“…”
Khóe miệng Mặc Khuynh cong lên.
Giang Khắc mỉm cười, chợt nhìn thứ gọi là Trừ Chướng Khi từ trong ra ngoài đều tản ra hơi thở “quỷ dị”, hỏi: “Cô đến đây là vì thứ này?”
“Ừm.”
“Là cái gì?”
“Dụng cụ giải độc.”
Giang Khắc liên tưởng đến Mặc Khuynh tới Đế thành chữa bệnh cho người ta, trong lòng có phán đoán: “Giải độc cho Cốc Vạn Vạn?”
“Ừm.”
“… Ồ.” Giang Khắc gật đầu, thuận miệng hỏi, “Cậu ta cho cô bao nhiêu tiền?”
Mặc Khuynh ngẩn người.
– – Quên nói rồi.
Hôm đó, cô và Cốc Vạn Vạn nói ra hai điều kiện, chỉ không nói đến thù lao.
Ánh sáng bên trong lờ mờ, Giang Khắc mơ hồ có thể thấy được khuôn mặt của Mặc Khuynh.
Nhưng, hắn rất nhanh hiểu được sự trầm mặc này của Mặc Khuynh có ý gì.
“Vừa rồi ở ngoài cửa anh thấy được gì rồi?” Mặc Khuynh hơi trầm giọng, cuộn tay lại đưa về sau lưng.
Giang Khắc cố ý bày ra dáng vẻ đầy suy nghĩ.
Ánh mắt của Mặc Khuynh trở nên sắc bén.
Thế là, Giang Khắc chậm rãi nói: “Từ lúc cô tự làm mình bị thương.”
“…”
Chậc.
Bị hắn nhìn thấy hết rồi.
– – Lời của Thẩm Kỳ đã khiến cô buông lỏng cảnh giác, quên luôn đóng cửa.
“Vì sao máu của cô lại có thể dùng với thứ này,” Giang Khắc gõ gõ vỏ ngoài của dụng cụ, bình tĩnh lại thong dong hỏi, “Phát sinh phản ứng?”
Hắn thật sự cũng quá bình tĩnh rồi.
Chẳng qua, Mặc Khuynh hiểu được.
Dù sao, không có chuyện gì có thể chấn động hơn chuyện “Mặc Khuynh là người từ một trăm năm trước.”
Huống hồ ở giữa còn có mấy chuyện ly kỳ bị Giang Khắc chứng kiến sạch.
Giang Khắc đại khái là đã miễn dịch…
Mặc Khuynh hơi dừng: “Nói ra thì dài lắm.”
Hơi hơi gật đầu, Giang Khắc giống như cũng hiểu được.
Kết quả, giây tiếp theo hắn nói: “Tôi vẫn chưa ăn tối.”
“Sao cơ?” Mặc Khuynh nhíu mày, nhất thời không phản ứng lại.
Giang Khắc nói: “Cô mời khách.”
Mặc Khuynh chẳng hiểu ra làm sao: “Vì sao?”
“Phí bịt miệng.”
“…”
Mặc Khuynh nhướn mày.
Ánh sáng lờ mờ chiếu xuống khuôn mặt đẹp trai của Giang Khắc, người trước mắt đã tháo bỏ toàn bộ giả vờ giả vịt, trở về dáng vẻ tự nhiên thoải mái.
Tuy nói hiện tại có vẻ hơi giống như đang “dây dưa không ngớt”, nhưng nói thế nào nhỉ…
Đều khá là chân thật.
Không có “giả” như thế.
“Cô còn có kế hoạch hành động gì nữa thì làm nhanh đi.” Giang Khắc nói.
“…”
Mặc Khuynh không nói gì nhìn anh ta một cái.
Sau đó xoay người, đi về phía bàn đặt mấy món linh kiện.
Một chuyến hôm nay của cô có hai mục đích.
Một, nghiệm chứng tính thật giả của “Trừ Chướng Nghi.”
Hai, “đánh tráo” những món linh kiện đã tháo dỡ xong.
Linh kiện của “Trừ Chướng Nghi”, mỗi món đều do cô khóa lại, thuộc như in trong lòng, tất cả chi tiết, cô đều đã nói cho Mẫn Sưởng, Mẫn Sưởng từ đó mô phỏng lại y hệt từng thứ một.
Khác biệt chỉ có–
Chất liệu.
Đương nhiên, lấy thiệt bị và tiến độ nghiên cứu hiện tại của phòng nghiên cứu, cô sẽ không phải lo lắng vấn đề “chất liệu.”
“Đánh tráo” xong, Mặc Khuynh kéo khóa balo, đeo lại lên vai.
Sau đó đi về phía cửa.
Chợt, Giang Khắc duỗi tay, chặn đường đi của cô.
Mặc Khuynh còn tưởng là ngoài hành lang có động tĩnh gì, lập tức kéo lên cảnh giác.
Cô vừa muốn nghe động tĩnh bên ngoài, Giang Khắc đã chậm rì rì nói: “Tôi trước.”
“Có gì khác nhau à?” Mặc Khuynh khó mà hiểu nổi.
Giang Khắc liếc sang cô một cái, nói: “Sợ cô trốn mất.”
“…”
Mặc Khuynh không còn lời nào để chống đỡ.
Dừng một giây, cô chỉ ra cửa: “Mời.”
Giang Khắc bước về phía cửa.
Chờ Giang Khắc đi được mười phút, Mặc Khuynh mới ra khỏi phòng nghiên cứu, sau đó rời khỏi viện nghiên cứu.
Bởi vì hình tượng của cô thật sự không khiến người ta hứng thú cho nổi, bảo vệ ngoài cổng hỏi cô một câu cũng lười, nhìn thấy người, trực tiếp cho đi.
Vừa ra khỏi cửa, chuông điện thoại của Mặc Khuynh vang lên.
Là tin nhắn của Giang Khắc.
[Bên trái.]
Mặc Khuynh cúi đầu đọc, sau đó cầm điện thoại, rẽ trái.
“Bên này.”
Lúc đi qua một bến xe buýt, Mặc Khuynh bỗng nghe thấy tiếng của Giang Khắc.
Cô xoay đầu sang, nhìn thấy Giang Khắc cao quý đứng dưới bảng hướng dẫn của bến xe buýt, bên cạnh hắn là một đám người đang chờ xe, có già có trẻ.
“Anh ở đây–“
Mặc khuynh đi tới.
Giang Khắc bỗng nhiên nói: “Tay.”
“Hửm?”
Mặc Khuynh chưa phản ứng lại.
Giang Khắc không giải thích, trực tiếp cầm lấy cổ tay cô, nhìn bàn tay bên trái.
Mặc Khuynh lúc này mới phản ứng lại, chú ý thấy tay kia của Giang Khắc cầm một túi to — bên trong là bông và thuốc.
Nhưng mà, lúc cô mở ngón tay ra, để lộ lòng bàn tay, lại lành lặn không có vấn đề gì cả.
Ánh mắt của Giang Khắc thoáng hiện lên kinh ngạc.
Mặc Khuynh tự nhiên thấy hả hê, rút tay về, đánh giá Giang Khắc: “Giang tiên sinh, trùng hợp ghê, Đế thành to như thế mà chúng ta lại có thể gặp nhau ở đây?”
Giang Khắc khựng lại.
Có một chớp mắt, Giang Khắc còn hoài nghi không hiểu, chẳng qua, bắt được ánh mắt lóe lên giảo hoạt của Mặc Khuynh, hắn tức thì hiểu ra.
Thế là, Giang Khắc thuận nước đẩy thuyền nói: “Lâu rồi không gặp.”
Mặc Khuynh sửa lại: “Không tính là lâu.”
“Gặp nhau nghĩa là duyên,” Giang Khắc nói, “Cùng ăn bữa cơm đi.”
“Lần sau đi.”
Mặc Khuynh xoay người bước đi.
Giang Khắc nâng tay khoác lên vai cô. Giây tiếp theo, hắn hơi nghiêng người về trước, cúi đầu, kề sát bên má cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm: “Không cần xấu hổ như thế.”
“…”
Mắt Mặc Khuynh giật giật.
– – Cô thật sự muốn xé nát cái miệng của Hứa Trung Viễn.
Giang Khắc cười khẽ, cực kỳ hài lòng, lại nói: “Tôi mời khách.”
Một chiếc xe dừng ở bến.
Là chiếc xe đi vào trung tâm thành phố.
Mặc Khuynh hất cằm, ý chỉ chiếc xe đó: “Mời.”
Lấy hình tượng này của Giang Khắc, thật sự không ăn nhập với xe buýt, nhưng Giang Khắc cũng chẳng bận tâm, lấy điện thoại ra, mở mã QR chuyên dùng cho đi xe giao thông công cộng.
(*) kiểu bên Trung quét QR thanh toán tiền xe buýt í, đại loại chắc là vậy
Mặc Khuynh ngạc nhiên nhìn hắn.
– – Quá thuần thục rồi!
– – Rốt cuộc hắn đã sắm qua bao nhiêu vai thế?
*
Hai người chen lên xe buýt.
Sau nửa tiếng lắc lư trên xe, Mặc Khuynh đã chọn được điểm xuống, nhưng Giang Khắc lại chọn một trạm dừng trước đó, nắm cổ tay cô, kéo người xuống.
Xuống xe, Mặc Khuynh rút tay về.
Tầm mắt của Giang Khắc dừng trên tay cô một tích tắc.
Mặc Khuynh nhìn trái nhìn phải, vén tóc về sau tai, hỏi: “Ăn gì?”
“Vịt nướng.”
“Ồ.”
Mặc Khuynh gật đầu, không có ý kiến.
Chẳng qua, lúc Giang Khắc đưa cô đến trước tiệm vịt nướng, Mặc Khuynh vẫn hơi ngạc nhiên.
Lại là một tiệm có tuổi đời một trăm năm.
Cũng không phải quá có tiếng, không có hệ thống, chỉ là cửa tiệm gia đình. Một tòa nhà, qua một trăm năm với vô số lần tu sửa, đã sớm không còn giống như trong ký ức.
Mặc Khuynh theo bản năng nhìn về phía Giang Khắc.
Giang Khắc không đối mặt với cô, trực tiếp vào trong: “Đi thôi.”
Mặc Khuynh đuổi theo.
Sắp chín giờ, thời điểm này không có nhiều người vào tiệm ăn cơm, Giang Khắc chọn một phòng trên tầng hai.
Giang Khắc gọi cơm, không tán gẫu với Mặc Khuynh.
Hắn đi thẳng vào chủ đề: “Cách âm nơi này khá tốt, bây giờ cô có thể từ từ nói.”
“Anh muốn nghe từ đâu?” Mặc Khuynh đặt ba lô xuống, tùy tiện đặt ở chiếc ghế bên cạnh.
“Trước tiên là nói về tay cô.” Giang Khắc ném túi thuốc to sang một bên, khẽ nhíu mày, “Miệng vết thương đâu?”
“Anh nói…”
Mặc Khuynh không nhanh không chậm mở miệng.
Bất ngờ không kịp phòng bị, từ ngón tay cô xuất hiện một lưỡi dao sắc bén, cứa vào lòng bàn tay.
Máu tươi lập tức xuất hiện.
Sắc mặt Giang Khắc chợt biến, trầm xuống, giọng nói cũng hơi lạnh đi: “Tôi không bảo cô biểu diễn lại.”
Mặc Khuynh quơ quơ bàn tay đầy máu tươi, cười: “Thế này là trực tiếp nhất.”
Sắc mặt Giang Khắc lại trầm xuống thêm một chút.
Máu tươi rơi xuống mặt bàn.
Mặc Khuynh không nhanh không chậm lấy ra mấy cây châm, nhúng xuống chỗ máu này.
Sau đó, kỳ tích đã xảy ra.