Art: Weibo @下一锅面
Chương 133: Nhánh 101 [15] rước về mầm tai họa
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Mặc Khuynh về nhà Văn Bán Lĩnh.
Mở cửa, ba người Cốc Vạn Vạn, Văn Bán Lĩnh và Mẫn Sưởng đang ngồi ở ghế sô pha chơi đấu địa chủ, đều không hẹn mà cùng dừng lại, sau đó cùng đứng dậy, đi tới “nghênh đón” Mặc Khuynh.
Mẫn Sưởng: “Thuận lợi chứ?”
Văn Bán Lĩnh: “Đồ đâu?”
Cốc Vạn Vạn: “Hơi muộn nhỉ.”
Mặc Khuynh quét mắt qua ba người, không đáp, đổi giày xong, tháo ba lô xuống, trực tiếp ném cho Mẫn Sưởng, sau đó ánh mắt dừng trên người Cốc Vạn Vạn.
Cô hỏi: “Cậu ở đây làm gì?”
“Ngày đầu tiên hành động.” Cốc Vạn Vạn nói, “Tôi là người được lợi kiêm người đầu tư, dù sao cũng nên ghé qua chứ.”
“Xem xong rồi thì đi đi.” Mặc Khuynh nhàn nhạt nói, lại hỏi Mẫn Sưởng, “Linh kiện của ngày mai đã chuẩn bị xong chưa?”
Mẫn Sưởng gật đầu: “Ừm.”
Mặc Khuynh nói: “Kiểm tra thử.”
Mẫn Sưởng nói: “Được.”
Thế là, Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng vào phòng khách nghiên cứu linh kiện.
Văn Bán Lĩnh và Cốc Vạn Vạn thì vòng tay đứng tại chỗ, ánh mắt di chuyển theo từng hành động của Mặc Khuynh.
Cốc Vạn Vạn hỏi: “Không phải nói hình tượng có sự thay đổi lớn sao?”
Văn Bán Lĩnh vỗ tay cái bốp, giật mình: “Hôm nay không đeo kính.”
“Há?”
“Kính mắt là chủ chốt đó!” Văn Bán Lĩnh nói như đóng đinh chặt sắt.
“Chậc.”
Cốc Vạn Vạn mất hết cả hứng thú.
Văn Bán Lĩnh đem chuyện “Mặc Khuynh biến thân” thổi thành cực kỳ vi diệu, cậu ta mới tò mò đến xem thử. Kết quả “chủ chốt” bị tháo xuống rồi, Mặc Khuynh vẫn là Mặc Khuynh khiến người ta khó chịu của mọi khi.
Cốc Vạn Vạn nói: “Đi đây.”
Văn Bán Lĩnh lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn Cốc Vạn Vạn, lúc này mới nhớ đến — đây hóa ra là người anh ta không nên dính dáng vào nhất.
Văn Bán Lĩnh lập tức xua tay, ghét bỏ nói: “Biến nhanh đi.”
Cốc Vạn Vạn sao cũng được nhún vai, chậm rì rì đổi giày, nói “tạm biệt” rồi đi.
Văn Bán Lĩnh: “…” Tạm biệt cái rắm, nhìn thấy là phiền.
Chuyện “Đánh tráo”, Mặc Khuynh chơi đến mức quen đường quen lối.
Mỗi ngày, cô sẽ tính toán tốt linh kiện sẽ tháo dỡ xong, sau đó tiến hành “đánh tráo”. Nếu không tiện, thì để cho Văn Bán Lĩnh “chủ động xin tăng ca dọn vệ sinh” đi đánh tráo.
Văn Bán Lĩnh là đội trưởng Đội Hành động số hai, tuy chưa từng làm loại chuyện thế này, nhưng năng lực không cần nghi ngờ, đều hoàn thành không có kẽ hở.
Toàn bộ đều dựa theo kế hoạch tiến hành.
Điều duy nhất khiến Mặc Khuynh thấy phiền chính là — Hứa Trung Viễn cứ dính lấy cô không buông.
Chiều thứ sáu, lúc gần tan ca, Hứa Trung Viễn lại tìm được Mặc Khuynh.
“Cuối tuần có bận gì không?” Hứa Trung Viễn đến gần Mặc Khuynh, hỏi.
“Ở phòng nghiên cứu.”
Mặc Khuynh duy trì hình tượng “một lòng nghiên cứu.”
Cô dựng lên một hình tượng rất đơn giản cho bản thân: đam mê nghiên cứu, không giỏi giao tiếp, cảm giác tồn tại thấp.
Cần phải “bình thường không có gì đặc biệt.”
Không để lại ấn tượng sâu đậm cho người khác, như thế thì sau khi cô rời đi, đồng nghiệp mới có thể nhanh chóng quên mất cô.
Nhưng–
Sự tồn tại của Hứa Trung Viễn đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến thiết lập này.
Gần đây trong viện nghiên cứu truyền ra tin đồn “Hứa Trung Viễn đang theo đuổi Giang Mặc”, đến chính Mặc Khuynh cũng nghe được vài lời bàn tán, có thể thấy sau lưng đã bị truyền đi khủng khiếp đến mức nào.
Mặc Khuynh thậm chí đã suy nghĩ đến chuyện âm thầm “xử lý Hứa Trung Viễn.”
“Thi thoảng cũng ra ngoài đi.” Hứa Trung Viễn không để bụng sự lãnh đạm của Mặc Khuynh, tiếp tục nói, “Em thích chơi game kịch bản không? Anh biết một cái phấn khích lắm.”
Mặc Khuynh: “Không có hứng thú.”
Hứa Trung Viễn lại hỏi: “Thế thì đi ăn cơm đi? Anh mời.”
Mặc Khuynh dứt khoát ngậm miệng.
“Giang Mặc.” Lục Cung An đi vào phòng nghiên cứu, gọi.
“Có.”
Mặc Khuynh lập tức đặt đồ trong tay xuống.
Lục Cung An cầm một tập tài liệu, nói: “Em qua đây xem này.”
“Ừm.”
Mặc Khuynh đi tới.
Sau khi cách được Hứa Trung Viễn quá một mét, Mặc Khuynh khẽ thở ra một hơi.
Hứa Trung Viễn nhìn theo bóng lưng Mặc Khuynh, trong lòng phiền muộn không thôi.
Cô gái này quá biết giả vờ rồi.
Một không có sắc đẹp, hai quá khô khan, vừa nhìn là biết không có ai theo đuổi, giờ ở trước mặt anh ta còn bày ra dáng vẻ “thích mà còn ra vẻ”.
“Anh Viễn.” Lưu Bình bỗng dán tới cạnh Hứa Trung Viễn, khuỷu tay đụng nhẹ vào ngực Hứa Trung Viễn, “Dạo này khẩu vị của anh thanh thuần quá nhỉ, loại mặt hàng này cũng nuốt trôi?”
Hứa Trung Viễn sắp phiền chết, trong lòng đầy lửa giận, Lưu Bình nói lời đó, trong lòng anh ta càng khó chịu hơn.
Anh ta đẩy Lưu Bình: “Tránh ra đi.”
“Ầy.”
Thấy Lưu Bình lại dán tới, anh ta cau mày: “Đừng có sáp vào.”
Lưu Bình nhìn về hướng Mặc Khuynh vừa đi: “Em có ý hay này.”
“Cậu thì có cái ý hay gì được.” Hứa Trung Viễn nhíu mày nói.
“Này nhé.”
Lưu Bình lén đưa một cái chai thủy tinh cho Hứa Trung Viễn.
Một cái chai có thể nắm trọn trong lòng bàn tay, bên trong có một thứ chất lỏng màu trắng.
Hứa Trung Viễn khó hiểu nhìn anh ta.
“Của một người bạn, chỉ cần một giọt, đảm bảo…” Lưu Bình lộ ra ý cười “Anh hiểu mà”, “Một con nhỏ ra vẻ thanh cao mà thôi, có khó gì chứ?”
Hứa Trung Viễn nhìn ánh mắt của Lưu Bình, nửa giây sau, quay đầu đi: “Tôi không cần.”
“Ôi chà.”
Lưu Bình nhét chai thủy tinh kia vào túi áo của Hứa Trung Viễn.
Anh ta cười hê hê: “Không cần thì không cần, cứ để chỗ anh, tùy anh xử trí.”
Nói xong, Lưu Bình đi trước.
Hứa Trung Viễn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Nhưng mà, ánh mắt nhìn hướng Mặc Khuynh, lại nhìn túi áo, trong ánh mắt đã có tia biến hóa.
*
Đúng sáu giờ, người trong phòng nghiên cứu lần lượt ra về, chỉ có Mặc Khuynh giống như mọi khi, tiếp tục ở lại phòng nghiên cứu.
Hôm nay Lục Cung An đưa cho cô một chiếc chìa khóa.
Nhạc chuông điện thoại của Mặc Khuynh vang lên.
Hiển thị: Cốc Vạn Vạn.
Mặc Khuynh chưa bao giờ nhận được điện thoại của Cốc Vạn Vạn, không khỏi hơi ngạc nhiên, nhìn hai giây, cô ấn nghe.
Cốc Vạn Vạn hỏi: “Cô tan làm chưa?”
Mặc Khuynh hỏi lại: “Có việc?”
“Tôi tới đón cô.” Cốc Vạn Vạn lười biếng nói, “Đang ở trước cổng viện nghiên cứu của cô đây.”
“Nói chuyện chính.” Mặc Khuynh nói thẳng.
Bên kia dừng mấy giây, cuối cùng hơi hạ thấp giọng: “Cuộc thi tuyển nhân viên chính thức.”
Mặc Khuynh dừng một giây, nói: “Chờ.”
Mặc Khuynh cúp máy.
Rất nhanh, cô gọi điện cho Văn Bán Lĩnh, bảo anh ta mang “linh kiện” đến tiến hành “đánh tráo”, sau đó đơn giản thu dọn, bản thân đi trước.
Vừa ra khỏi viện nghiên cứu, Mặc Khuynh đảo mắt, muốn tìm Cốc Vạn Vạn.
Kết quả–
Trên đường lớn, dừng ba chiếc xe sang, xếp thành một hàng. Cái ở giữa khác biệt nhất.
Mặc Khuynh đều không biết mấy biển số xe này, nhưng nhìn đơn giản cũng biết cái này khác với những chiếc còn lại.
Ngay bên cạnh chiếc xe, đứng hai hàng vệ sĩ, mỗi người đều là tây trang giày da, đeo kính râm, biểu tình nghiêm túc, trận thế phô trương thế kia, thật sự là nhìn thôi cũng quá đủ rồi.
Lúc này, cửa kính của chiếc xe chính giữa hạ xuống, Mặc Khuynh thấy được khuôn mặt của Cốc Vạn Vạn.
Cốc Vạn Vạn gác tay lên bệ cửa, lấy kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai.
Cậu ta nhìn chằm chằm hướng Mặc Khuynh nửa ngày, chợt phì cười, sau đó cầm điện thoại, quơ quơ về phía này.
Cùng lúc, chuông điện thoại của Mặc Khuynh vang lên.
Mặc Khuynh ấn nghe.
“Yo.” Cốc Vạn Vạn lên tiếng chào hỏi, “Đúng là cô này.”
Ngữ khí khá là “vi diệu.”
Mặc Khuynh lạnh mặt: “Cút.”
“Cô đúng là thú vị thật.” Cốc Vạn Vạn cứ như bị điếc, tự biên tự diễn nói, “Đeo cái kính thôi mà tôi cũng suýt thì không nhận ra rồi.”
“Những người này là gì đây?” Mặc Khuynh cạn lời hỏi.
“Khoe mẽ thôi.” Cốc Vạn Vạn nhàn nhã nói, “Ba tôi sắp xếp.”
Mặc Khuynh bị chọc tức đến mức bật cười: “Đầu óc ba cậu có cần chữa không?”
Cốc Vạn Vạn tiếp lời: “Tôi về sẽ hỏi ông ấy giúp cô.”
“…”
Mặc Khuynh trực tiếp cúp máy.
Cốc Vạn Vạn bày ra trận thế này đã kéo đến không ít sự chú ý, Mặc Khuynh suy nghĩ cho bản thân, hoàn toàn không định dính vào chuyện này, xoay người muốn đi.
Chuông điện thoại lại vang lên.
Là một dãy số xa lạ.
Mặc Khuynh ấn nghe.
“Cô đi về phía trước thêm mười phút, dừng ở trước ngân hàng XX, lát nữa tôi sẽ qua đó tìm cô.” Lại là Cốc Vạn Vạn.
Lần này, Cốc Vạn Vạn đi thẳng vào chuyện chính, sợ bị Mặc Khuynh cúp điện thoại lần nữa.
Chỉ là, cậu ta nói xong, Mặc Khuynh lại cúp máy.
…
Vệ sĩ mặc đồ đen lần lượt lên xe.
Chỉ chốc lát sau, ba chiếc xe nghênh ngang lái đi.
Những người vây xem ngoài cổng viện nghiên cứu vẫn chưa giải tán.
“Sao không xuống xe cho chúng ta xem một cái chứ.”
“Là công tử Cốc gia hả?”
“Nghe nói cậu ta có cái thân thể ốm yếu, người nhà lo lắng, ra cửa đều phải có vệ sĩ đi theo.”
“Thật hả? Nghe cứ như trong tiểu thuyết í.”
“Nhưng mà cậu ta đến đây làm gì, khoe mẽ à?”
…
Trong đám quần chúng ăn dưa còn có Hứa Trung Viễn và Lưu Bình.
“Chậc, thế giới của kẻ có tiền đúng là không thể hiểu nổi.” Lưu Bình lắc đầu, nhìn thì như ghét bỏ, thật ra đã ghen tị muốn chết.
Hứa Trung Viễn không đáp.
Trong đầu anh ta hiện ra cảnh “Giang Mặc” nghe điện thoại vừa rồi.
Nếu như anh ta không nhìn nhầm…
Thì người trong xe kia cũng đang gọi điện thoại?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hứa Trung Viễn tối đi, tay đút trong túi nắm chặt chai thủy tinh.