Mục lục
Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người - Mặc Khuynh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Art: Weibo @seaBall

Chương 128: Nhánh 101 [10] Tiểu đội nghiên cứu, đều là gà

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Thượng Nam quát lớn.

Nhưng mà, “Giang Mặc” vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, đẩy kính một cái, nói: “Tôi mắc bệnh sạch sẽ.”

“…”

Mẹ nó.

Thượng Nam điên cuồng chửi tục trong lòng.

Cái bộ dạng này mà cũng mắc bệnh sạch sẽ?!

Tuy rất tức cô, nhưng Thượng Nam giờ cũng không còn lòng dạ nào mà đi tính toán với cô, nhếch nhác không chịu được từ trong vũng nước bẩn đứng lên, anh ta hít vào một hơi, nhìn chiếc áo dài trắng bẩn thỉu, sắc mặt càng thối quắc.

Anh ta bỗng nghĩ đến cái gì, cúi người sờ đầu gối, nhưng mà ấn mấy cái vẫn chẳng thấy đau.

Gặp quỷ.

Vừa nãy sao tự nhiên lại ngã cơ chứ?

Nghĩ đến đây, Mặc Khuynh đã vòng qua vũng nước bẩn đi tới.

Cô hỏi: “Đi hướng nào?”

“Lên cầu thang, đến tầng ba thì rẽ phải, căn phòng số hai.” Thượng Nam nhìn thấy cô là bực mình, giọng điệu cực kỳ không tốt.

Nói xong thì xoay người đi mất.

Anh ta phải đi thay quần áo.

Không còn cái kẻ chướng mắt đó, Mặc Khuynh càng vui vẻ tự tại, tự mình lên tầng.

Lên đến hành lang tầng ba, Mặc Khuynh không vội tìm phòng mà nhìn xung quanh một vòng, sau đó mới đi đến trước cửa phòng số hai.

“Anh Viễn, anh ở đây nghiên cứu cả đêm qua đấy ạ?”

“Ừm.”

“Phục anh rồi. Mau đi nghỉ ngơi đi.”

“Chờ lát nữa giáo sư Lục đến rồi tính.”

Tiếng trò chuyện từ bên trong truyền ra.

“Cốc cốc cốc.”

Mặc Khuynh nâng tay, gõ cửa.

Cửa mở, hai người bên trong không hẹn mà cùng nhìn ra bên ngoài.

Hai người đều mặc áo dài trắng, đứng cạnh nhau, một cao một thấp chênh lệch rõ ràng. Người thấp dáng vẻ bình thường không có gì đặc biệt, người cao thì lại khá dễ nhìn.

“Đằng ấy là…” Người thấp chần chừ lên tiếng.

“Người mới.”

Người thấp nhìn Mặc Khuynh, chợt nhớ ra, “A đúng rồi, đúng là có người mới đến. Thượng Nam đâu?”

Mặc Khuynh nhàn nhạt đáp: “Không biết, nửa đường đi rồi.”

“Ồ.” Người thấp gật đầu, không hỏi tiếp, chỉ bản thân, “Lưu Bình.” Lại chỉ vị bên cạnh, “Hứa Trung Viễn.”

Cậu ta giới thiệu: “Tụi này đều là trợ lý của giáo sư Lục.”

Mặc Khuynh: “Giang Mặc.”

Bầu không khí sau đó chợt rơi vào yên tĩnh.

Thấy Mặc Khuynh không có phương diện nào quá xuất chúng, Lưu Bình không mấy tỏ ra hào hứng, thái độ cũng rõ ràng không quá hiếu khách, nói một câu “Cứ tự nhiên nhé” rồi đi đến bên cạnh Hứa Trung Viễn.

Lưu Bình thấp giọng nói: “Nghe nói là tiến sĩ từ nước ngoài về, mới hai mươi ba tuổi, lý lịch của một thiên tài. Cô ấy vừa xuất hiện đã được giáo sư Lục nhìn trúng, đặc biệt thu nhận.”

Hứa Trung Viễn cúi đầu, hơi hơi híp mắt, thoáng nhìn phía Mặc Khuynh: “Thế à.”

“Anh Viễn, cố lên nha.” Lưu Bình vỗ vai Hứa Trung Viễn, “Không thể bại dưới tay con gái được. Còn là…”

Lưu Bình thoáng nhìn về sau, giọng điệu kỳ quái: “Một đứa con gái như thế.”

Nói xong, cậu ta lại lắc đầu: “Không biết mỹ nữ đi đâu hết rồi, Ban nghiên cứu của chúng ta lẽ nào không xứng có được một khuôn mặt đại diện sao?”

(*) ủa có phải tui quên cái cụm miêu tả bên trên cho cậu bạn này là bình thường không có gì đặc biệt không nhỉ:)))

“Làm việc của cậu đi.” Hứa Trung Viễn cười, đẩy vai cậu ta.

Lưu Bình bĩu môi.

Nhưng cậu ta không dừng lại, lại thở dài: “Dù sao anh cũng đâu cần bận tâm, mấy cô gái nhỏ sắp xếp thành hàng dài rồi…”

Lần này Hứa Trung Viễn không đáp.

Căn phòng thí nghiệm này rất lớn, ở giữa đặt món dụng cụ “đồ cổ” kia, sát vách tường có mấy bàn ngồi làm việc, đặt máy tính và dụng cụ lặt vặt.

Mà…

Chiếc bàn cách gần nhất đặt đủ loại dụng cụ.

Như là búa, đồ mở vít…

Cứ như muốn phá hỏng cái món đồ cổ kia luôn.

Mặc Khuynh dạo quanh căn phòng thí nghiệm một vòng, cuối cùng vòng đến bên cạnh chiếc bàn đặt mấy món đồ kia, tầm mắt quét một lượt, sau đó thở dài.

Thế mà lại định dùng bạo lực dỡ ra…

May là cô đến rồi.

Nếu không chưa biết chừng lại bị bọn họ phá hỏng mất.

“Đều đến rồi đúng không?” Từ cửa đi vào một người, giọng nói mang theo uy nghiêm.

Ba người đồng loạt đưa mắt nhìn.

Lưu Bình: “Giáo sư Lục.”

Hứa Trung Viễn: “Giáo sư Lục.”

Mặc Khuynh cũng chào theo bọn họ: “Giáo sư Lục.”

Bởi vì được Lục Cung An đặc biệt thu nhận, Mặc Khuynh có ấn tượng khá tốt với ông ấy.

Lục Cung An chuyên nghiên cứu về Trung y, khoảng chừng hơn sáu mươi, nhưng vẫn chưa về hưu, không chỉ tiếp tục ở lại trường đại học làm nghiên cứu, dạy học, mà còn ngẫu nhiên đến EMO làm cố vấn.

Chẳng qua, lần này ông ấy đến đây không phải để cố vấn.

Mà là nhắm tới món dụng cụ “đồ cổ” kia, chủ động xin tiên phong nghiên cứu món dụng cụ này.

Cũng không biết mục đích sau lưng là gì.

“Giang Mặc đến rồi à.” Lục Cung An nhìn về phía Mặc Khuynh đầu tiên.

“Ừm.”

Mặc Khuynh khẽ gật đầu.

“Giới thiệu với mọi người.” Lục Cung An đi về phía Mặc Khuynh, giới thiệu với hai người, “Em ấy là Giang Mặc…”

Lưu Bình giơ tay, cười đùa nói: “Giáo sư Lục, chúng em đều biết rồi.”

Hứa Trung Viên ngồi xuống bàn làm việc, liếc Mặc Khuynh bên này một cái, trong mắt lóe lên khinh thường, sau đó đối diện với ánh mắt của Lục Cung An, nói: “Thiên tài.”

“Không cần tâng bốc em ấy.” Lục Cung An phất tay, nói, “Tuy nhỏ hơn các em, nhưng kinh nghiệm không hề ít hơn. Ngày thường nhớ chăm sóc cho em ấy.”

Lưu Bình cười hì hì: “Chăm sóc thế nào được ạ, cũng không thể chăm như chăm bạn gái được chứ? Đều là người trưởng thành rồi nha.”

Lục Cung An nghe cậu ta nói vậy, sắc mặt thoáng lạnh xuống.

Lưu Bình cảm nhận được thái độ của Lục Cung An, vội nói: “Em đùa thôi, đùa thôi ạ.”

Nói xong, Lưu Bình cười híp mắt nhìn Mặc Khuynh: “Không để ý chứ? Cái miệng này của anh đúng là không quản được mà.”

Mặc Khuynh đẩy kính, nói: “Để ý.”

“…”

Sắc mặt Lưu Bình hơi thay đổi.

Ai ở đây cũng không ngờ tới, Mặc Khuynh sẽ phá đám ngay tại chỗ thế này.

Bầu không khí lại trở nên gượng gạo.

Nhưng mà, Mặc Khuynh căn bản không có ý định bù đắp, lại bổ sung thêm một câu độc miệng: “Cái miệng không quản được thì có thể khâu vào.”

“…”

“…”

“…”

Ba người có mặt đều sững sờ nhìn Mặc Khuynh, nhưng… ngay cả giáo sư Lục Cung An cũng không biết nên nói gì.

Lục Cung An cả đời vùi đầu vào làm học thuật, đã bao giờ phải xử lý loại chuyện thế này?

Ngược lại là Lưu Bình, sợ tình huống trước mắt càng không thể cứu vãn, bèn tự mình tìm lối thoát, cực kỳ xấu hổ sờ mũi, nói: “Đám con gái các em đúng là không biết nói đùa gì cả.”

Mặc Khuynh nhướng mày.

Cô vốn định đáp trả hai câu, nhưng rất không đúng lúc lại có người đi vào.

Lần này, là Thượng Nam.

“Ngại quá, em đến muộn ạ.” Thượng Nam gõ cửa, há miệng đã muốn oán giận, kết quả nhìn thấy Lục Cung An, tức khắc sửa miệng, “Giáo sư Lục, chào buổi sáng ạ.”

Anh ta cúi đầu: “Em xin lỗi, em vừa đi thay quần áo về.”

Lục Cung An không truy cứu, gật đầu, nói: “Lần sau nhớ đúng giờ.”

“Vâng, vâng.”

Thượng Nam vội đáp.

Anh ta cúi đầu đi vào, sau đó nhanh như chớp chạy đến bên cạnh Lưu Bình và Hứa Trung Viễn, dùng ánh mắt trao đổi với hai người, đại khái là “Thấy trợ lý mới đến thế nào?”

Lưu Bình lắc đầu, dùng khẩu hình miệng nói “Vờ vịt”.

Hứa Trung Viễn ngược lại không nói chuyện.

Anh ta cầm cốc giữ nhiệt trên bàn lên, mở nắp, lúc ngửa đầu uống nước, anh ta chợt híp mắt, thoáng nhìn về phía Mặc Khuynh và Lục Cung An, trong lòng bỗng nổi lên cảm giác nguy hiểm.

Chỉ là một trợ lý mới đến mà thôi…

“Mở họp trước đi.” Lục Cung An nói với bọn họ.

“Vâng.” Lưu Bình lại nhảy ra, chỉ Hứa Trung Viễn, “Giáo sư Lục, thầy phải nói anh Viễn hai câu đi, đêm qua anh ấy còn ở lại phòng thí nghiệm, quá mức liều mạng, thế này khác gì muốn bỏ xa tụi em?”

Lục Cung An nghe thế, tò mò nhìn về phía Hứa Trung Viễn: “Tối qua em không về?”

“Không sao ạ, em chỉ muốn xem thử có thể nhìn ra cái gì không.” Hứa Trung Viễn nói, “Chỉ là tối qua em đã kiểm tra hết ba lượt, không chừa lại ngóc ngách nào, nhưng vẫn không tìm ra công tắc mở.”

“Ừm.”

Lục Cung An gật đầu, không nói tiếp.

Ông ấy nhìn về phía Mặc Khuynh: “Em xem thử chưa?”

“Xem qua.”

“Vậy lát nữa nói tiếp.” Lục Cung An không tiếp tục hỏi.

Mặc Khuynh vốn định nói thẳng “cơ mật”, kết quả Lục Cung An lại dùng một câu chuyển đề tài đi, khóe miệng hơi giật giật, sau đó khẽ thở dài, duy trì dáng vẻ “hạ mình”.

Nửa tháng trước Lục Cung An đã bắt đầu tiếp xúc với món dụng cụ này.

Sau khi ông ấy quyết định nghiên cứu nó, đã bắt đầu lập lên tiểu đội nghiên cứu, ngoại trừ Mặc Khuynh là đặc biệt nhận từ bên ngoài vào, thì Thượng Nam, Lưu Bình và Hứa Trung Viễn đều là nhân viên chính thức của Ban nghiên cứu số 09.

Tiểu đội này hôm qua mới chính thức được thành lập.

Hôm nay cũng là ngày khởi động đầu tiên.

Ba người Thượng Nam, Lưu Bình và Hứa Trung Viễn có lẽ cũng có đôi chút hứng thú với món dụng cụ, mà quan trọng hơn chính là–

Hạng mục nghiên cứu này do Lục Cung An dẫn dắt.

Mặc Khuynh không biết rõ địa vị của Lục Cung An trong giới học thuật, nhưng mà ba người này đều đã tốn hết tâm tư để được vào tiểu đội của Lục Cung An.

Trong buổi họp, ba người đều nộp lên thông tin về “dụng cụ đồ cổ” bản thân tìm được, hơn nữa nói về phương án nghiên cứu của mỗi người, Lục Cung An lúc thì im lặng lắng nghe, lúc thì gật đầu.

Cuối cùng, chờ bọn họ nói xong, Lục Cung An nhìn về phía Mặc Khuynh: “Giang Mặc, em nói đi.”

“Bề ngoài của nó giống hệt với trong ghi chép,” Mặc Khuynh nói, “Nhưng đến cuối cùng là hậu nhân bắt chước làm ra hay là hàng thật thì phải chờ mở ra kiểm tra mới biết được.”

Lưu Bình không to không nhỏ lẩm bẩm: “Ba xạo.”

Nhưng Hứa Trung Viễn lại bắt được trọng điểm, hỏi: “Ghi chép nào? Theo như chúng tôi tìm hiểu thì bề ngoài của nó không được ghi chép trong bất kỳ tài liệu gì, cô đọc được ở đâu?”

Lục Cung An nhìn sang Mặc Khuynh: “Em không nói với họ sao?”

Mặc Khuynh nhàn nhạt trả lời: “Chưa kịp.”

Căn bản là không muốn nói với bọn họ.

“Giang Mặc từ nhỏ đã có hứng thú với truyền thuyết về Y thánh, vẫn luôn sưu tầm các loại tư liệu liên quan đến Y thánh, từng công bố vài bài luận văn liên quan đến Y thánh, biết rất nhiều thứ thậm chí không được ghi lại trong các tư liệu lịch sử.” Lục Cung An giới thiệu.

Lưu Bình bĩu môi: “Vậy thì cũng đâu biết được là thật hay giả chứ.”

“Lúc em ấy phỏng vấn đã trực tiếp vẽ dụng cụ ra, nhiều chi tiết thậm chí còn chưa được công khai.” Lục Cung An nói, “Tiếp theo chúng ta cần làm chính là dựa vào hiểu biết của em ấy, xác minh từng cái một.”

Lưu Bình: “…”

Thượng Nam: “…”

Hứa Trung Viễn: “…”

Trong lòng ba người đều “lộp bộp” một tiếng.

Dựa theo lời của cô?!

Nói thế có nghĩa là, lần nghiên cứu này toàn bộ lấy cô làm trung tâm?!

Đổi cái góc độ mà nói, thì bọn họ đều phải nghe theo chỉ huy của cô.

Luận lý lịch, luận tuổi… Thì chẳng có lý nào bọn họ phải nghe theo lời cô nói cả.

Huống hồ cô còn là con gái.

“Dù sao cũng không thể răm rắp tin hết vào lời của Giang Mặc chứ?” Thượng Nam cực kỳ khó chịu nói, hai hàng lông mày đã nhăn tít.

Cái gì chứ!

Bọn họ phải nghe lời một con nhỏ xấu xí thế này?!

“Có vấn đề gì sao?” Lục Cung An nói, “Mỗi lĩnh vực học thuật đều có người chuyên môn, em ấy hiểu biết rộng ở phương diện này, dựa theo lời em ấy, xác minh từng cái một, dù sao cũng hơn chúng ta mò loạn, không có phương hướng gì cả.”

“Ngộ nhỡ Giang Mặc chỉ nói bừa thôi thì sao ạ?” Lưu Bình hỏi.

“Dù sao cũng sẽ thu được bài học từ thất bại.” Lục Cung An không cần nghĩ nói.

“…”

Khuôn mặt ba người đều nứt ra.

Vốn tưởng chỉ là một kẻ vớ vẩn đến cho đủ số, không làm nổi việc lớn, kết quả ngày đầu tiên đến đã công bố với bọn họ — Tôi đến đây chính là để đạp trên đầu mấy người.

Ai mà chịu được?

“Vậy cô nói đi, dụng cụ này để làm gì?” Lưu Bình chỉ dụng cụ, vẻ mặt và ngữ khí đều mang theo khiêu khích.

Mặc Khuynh liếc dụng cụ.

Không chờ cô trả lời, Thượng Nam lại nói: “Nếu cô hiểu biết như thế thì chắc phải biết mở nó ra thế nào chứ?”

Giọng điệu của Thượng Nam còn khó chịu hơn cả Lưu Bình.

Thời điểm này, bọn họ đã đồng lòng — Chuyện này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến địa vị và lợi ích bọn họ sẽ đạt được từ hạng mục này.

Huống hồ, để một đứa con gái leo lên đầu lên cổ, nói ra ngoài, thật quá mức mất mặt.

Thượng Nam và Lưu Bình liên tục tìm việc cho Mặc Khuynh, hỏi xong, nhìn sang nhau, lông mày nhếch lên, đều có ý “chờ xem kịch hay”.

Nhưng mà dáng vẻ “Giang Mặc lúng túng” trong tưởng tượng của bọn họ không hề xuất hiện.

Mặc Khuynh đẩy kính, giọng nói ôn hòa bình tĩnh nói: “Biết.”

Giọng nói chậm rãi, không vội không hoãn, thậm chí có hơi mềm mỏng, nhưng lại dễ dàng đẩy ngược toàn bộ những lưỡi dao sắc bén của Thượng Nam và Lưu Bình trả lại bọn họ.

Thượng Nam và Lưu Bình đều giật mình, cùng quay đầu sang, bốn mắt nhìn nhau.

Lưu Bình nhỏ giọng thì thầm: “Giả vờ giả vịt. Chờ mà xem, nhỏ đó không có cái năng lực này đâu.”

Thượng Nam gật đầu: “Đồng ý.”

Ánh mắt của Hứa Trung Viễn đặt trên người Mặc Khuynh.

Tuy Hứa Trung Viễn không biểu hiện quá rõ ràng, nhưng vẻ mặt thấp thoáng ý “xem kịch hay” cũng không hề giấu kỹ.

“Em làm thử xem.” Lục Cung An dùng ánh mắt tin tưởng nhìn Mặc Khuynh.

Chỉ có người từng tham dự cuộc phỏng vấn kia, trao đổi trực tiếp với Mặc Khuynh như Lục Cung An mới cảm nhận được sự hiểu biết của Mặc Khuynh với dụng cụ này, mới có thể giữ sự tin tưởng tuyệt đối với cô.

Ông ấy thậm chí cảm thấy–

Thế gian này khó mà tìm được người thứ hai có thể hiểu biết những dụng cụ Y thánh để lại như cô.

“Ừm.”

Mặc Khuynh đi về phía dụng cụ kia.

“Giáo sư Lục,” Hứa Trung Viễn bỗng nhìn sang Lục Cung An, hỏi, “Nếu chúng ta có thể nghiên cứu ra công dụng của thứ này, xác định nó có được công năng mà thời đại ngày nay chúng ta vẫn chưa có được, cũng hoặc là công bố trình độ y học của một trăm năm về trước, thì có phải sẽ có thể chứng minh Y thánh này thật sự tồn tại không ạ?”

“Đúng đó.” Thượng Nam cũng không nhịn được chen vào một câu, “Cho đến tận bây giờ cũng chỉ có những truyền thuyết về Y thánh, nhưng lại không có bất kỳ tư liệu gì ghi chép lại, không thể xác định sự tồn tại của ông ấy. Nếu có thể chứng minh sự tồn tại của Y thánh, vậy thì truyền thuyết về món đồ mà ông ấy để lại, bộ châm cứu, bộ dao giải phẫu vân vân đều có thể được chứng minh là đã bị thất lạc?”

“…”

Lục Cung An nhìn Hứa Trung Viễn và Thượng Nam, bỗng trầm mặc.

Ông ấy trầm ngâm một lát, nói: “Có lẽ vậy.”

Ai có thể nghĩ đến…

Một vị thần cứu thế, một trăm năm sau lại cần đủ loại lý do để chứng minh sự tồn tại của cô?

Cùng lúc này, Mặc Khuynh đã đi đến bên cạnh dụng cụ.

“Cần tua vít không? Cho này.”

Chợt, Lưu Bình cầm một cái tua vít lên, nhắm thẳng đầu Mặc Khuynh ném tới.

Trong mắt Mặc Khuynh lóe lên lạnh lẽo, nhưng sau đó, cô chỉ hơi cúi đầu, túy ý để cho thứ kia sát đỉnh đầu cô bay qua.

Đồng thời, cô đưa tay lên trên cái “đầu gà” của dụng cụ, dọc theo mào gà đi xuống đến cổ, tìm được một vị trí, sau đó ấn một cái.

Lập tức–

Dụng cụ, chuyển động rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK