Art: Weibo @不是芹菜是菜芹
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Mặc Khuynh thong thả bước vào.
Tựa như ánh nắng rực rỡ phá tan tầng mây, dừng trong sân, phá lệ chói mắt.
Trên người cô mang theo ánh sáng, lại giống như được nó bao bọc lấy, từ cơ thể đến mái tóc dài buông xõa, trong một chớp mắt, đẹp đến mức tưởng như không phải tồn tại trong nhân gian.
Bình tĩnh đi vào sảnh lớn, Mặc Khuynh đảo mắt qua một lượt những người có mặt, dáng vẻ vân đạm phong khinh, hoàn toàn lệch khỏi bầu không khí căng thẳng nghiêm trọng của hiện trường.
Cô nhếch miệng cười.
Cười đến mức tiêu sái ngỗ ngược.
Ánh mắt dừng ở đối diện, Mặc Khuynh nhìn ba người, giọng điệu bỡn cợt: “Tôi đến không đúng lúc sao?”
Ầm!
Đến tận lúc này, bầu không khí bị ấn dừng mới như được đánh cho tỉnh lại, bị một câu này của cô đánh cho tỉnh.
Không còn im lặng, không còn căng thẳng.
Thay thế bằng rối loạn và sợ hãi.
Trong phòng trực tiếp, vốn là những khán giả đang chờ mong màn bái sư thành công của Ôn Nghênh Tuyết, ai cũng không ngờ được, tại thời khắc mấu chốt nhất, mỗi khán giả đều biến thành kẻ ngốc.
[ Ai thế, đến phá đám à?]
[Tui biết nhỏ! Học thần của Trung học trực thuộc số một ở thành phố Đông Thạch, năm ngoái từng làm mưa làm gió!]
[Đội trưởng của đội giành giải đặc biệt trong cuộc thi toán mô hình, có đúng không?]
[Sao nhỏ lại ở đây!]
[Nghe nói nhỏ phóng hỏa đốt trường rồi bị đuổi học!]
[Cái gì vậy trời? Đốt trường? Thật luôn á hả?]
[Đáng sợ quá.]
[Câm nín.]
[Thế tức là, lần này nhỏ đến đây đốt thôn Thần Y?]
[Không thể nào.]
[Rồi rốt cuộc nhỏ là ai, sao lại xuất hiện ở đây! Có thể để Ôn nữ thần bái sư xong rồi muốn làm gì thì làm không!]
…
Bình luận đã loạn cào cào thành một đống.
Hiện trường cũng không khác là bao.
Khoảnh khắc nhìn thấy Mặc Khuynh, huyệt thái dương của Lương Tư Chi giật giật, khung cảnh tàn bạo của một đêm kia, dáng vẻ xuống tay hung ác không hề nể nang, còn có hành vi vượt khỏi khả năng nhận thức của người thường, đã trở thành một dấu ấn khắc sâu trong lòng anh ta.
Lương Tự Chi không nhịn được nuốt ực một cái.
Sắc mặt Ôn Nghênh Tuyết cũng trầm xuống.
Ôn nhu trầm tĩnh trên người cô ta bay biến, thay thế bằng lạnh lùng và nguy hiểm khó lường.
– – Sao mà đi đến đâu cũng gặp Mặc Khuynh?
“Cô làm sao vào được đây?!” Chu Khai Cảnh tiến lên một bước, cảnh giác nhìn chằm chằm Mặc Khuynh, sắc mặt u ám.
Mặc Khuynh ăn ngay nói thật: “Trèo tường vào.”
“Nói xằng bậy!” Chu Khai Cảnh quát lớn.
Tường vây cao như thế, còn có hàng rào điện, sao có thể trèo vào?
“Người này là ai?”
“Không biết.”
“Không phải đám nhỏ trong thôn ta.”
“Tôi gặp rồi, người ngoài thôn đến.”
“Nghi thức bái sư quan trọng hơn, đuổi ra trước đi, có chuyện gì chờ bái sư xong rồi nói tiếp.”
“Sợ là muốn nổi tiếng nên mới mạo hiểm xông vào đây.”
“Thời buổi này đúng là loại người nào cũng có.”
“Buổi bái sư hôm nay có phải sẽ bị hủy bỏ không?”
…
Những người có mặt chụm đầu ghé tai, nhỏ giọng xì xầm.
Sự xuất hiện của Mặc Khuynh đã trở thành chuyện ngoài ý muốn của buổi lễ bái sư.
Cứ như thế biến nó thành một màn hài kịch.
Đối với người xem trọng cảm giác nghi thức, chén trà đã rơi vỡ, sự xuất hiện của Mặc Khuynh chính là biểu tượng cho điềm xấu.
Nhưng, buổi lễ này còn đang được chiếu trực tiếp.
Quần chúng bình thường mỗi người một suy nghĩ.
“Chú Chu, cậu ấy là bạn học của con.” Ôn Nghênh Tuyết bỗng đi lên mấy bước, giọng nói bình tĩnh, thấp thoáng dáng vẻ quyết đoán gặp biến không sợ, “Phiền chú xếp chỗ cho cậu ấy ạ.”
Dáng vẻ ung dung trầm ổn, khiến người ta sinh ra tín phục từ sâu trong tiềm thức.
Chu Khai Cảnh gần như là gật đầu theo bản năng: “Được.”
Sau đó, Ôn Nghênh Tuyết nhìn sang trợ thủ đứng bên cạnh: “Cảm phiền mang một chén trà khác tới đây.”
“Được.”
Người kia gật đầu, chạy nhanh đi.
Cô ta nói ra hai câu, cứ như vậy nhẹ nhàng xoay chuyển tình thế, cũng đoạt lại quyền chủ động.
Từ sau khi Mặc Khuynh tiến vào, nhân viên công tác phụ trách buổi trực tiếp đều thống nhất ý kiến, chuyển ống kính đến Ôn Nghênh Tuyết, không để người ngoài nhân cơ hội chiếm nhiệt.
Thế là, khán giả chứng kiến trọn một màn xử lý trấn định của Ôn Nghênh Tuyết.
[Mẹ nó, tố chất tâm lý này, được lắm.]
[Vào tui đã sớm run chân rồi.]
[Không hổ là sao Tử Vi, gặp biến vẫn có thể trấn định được như thế, hiện trường rối tùm beng mà vẫn có thể sắp xếp lại thỏa đáng.]
[Nhìn thấy không, những người khác đều không biết phải làm sao, nữ thần chỉ dùng hai câu đã thu phục toàn bộ.]
[Dù Mặc Khuynh muốn quấy rối cũng không thể cứ như thiêu thân xông vào được nữa đâu ha?]
[Ghế cũng cho rồi, còn muốn quấy rối nữa thì chắc chắn sẽ bị kéo ra.]
[Bạn học? Ôn nữ thần đúng là cho mặt mũi quá rồi. Họ Mặc này, xách dép cho nữ thần cũng không xứng.]
[Rõ ràng quá rồi còn gì, hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới. Không thấy Ôn nữ thần còn chẳng buồn so đo với nhỏ đó sao?]
…
“Khoan đã.”
Ôn Nghênh Tuyết xoay người, thời điểm muốn tiếp tục nghi lễ kính trà thì Mặc Khuynh lại lười biếng lên tiếng.
Ôn Nghênh Tuyết hơi khựng lại.
Lần này, Chu Khai Cảnh đưa mắt ra hiệu cho mấy người trẻ tuổi của thôn, bọn họ lập tức đi về phía Mặc Khuynh — Không được thì phải dùng vũ lực.
Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!
Thấy bọn họ đến gần, Mặc Khuynh nhếch miệng cười.
Đột nhiên–
“Không được động vào người.”
Giọng nói già nua mà mang theo trọng lượng bỗng vang lên trong sảnh lớn.
Một cảm giác áp bách khiến kẻ khác sợ hãi, chặn lại toàn bộ âm thanh, cũng chặn lại toàn bộ động tác.
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Mặc Nhất Đình ngồi ở trung tâm.
Trưởng thôn Mặc đã lớn tuổi, đi đường cần người đỡ, ai cũng không ngờ, ông ấy sẽ lên tiếng.
Ông ấy không chỉ lên tiếng, còn đứng dậy.
Có người tiến lên muốn đỡ ông ấy.
Mặc Nhất Đình lại tránh đi.
Ông ấy vất cây gậy chống, thân thể già nua chậm rãi đi về phía trước, từng bước tiến về phía Mặc Khuynh.
Người chắn trước Mặc Khuynh đều tránh sang hai bên.
Mọi người đều im lặng dõi theo một màn này.
Mặc Khuynh cũng nhìn, đứng im không nhúc nhích.
Cuối cùng, ông ấy đi đến trước mặt Mặc Khuynh, giây tiếp theo, bất ngờ không ai kịp phản ứng, thình lình quỳ rạp xuống, gọi: “Sư phụ.”