Art: Weibo @三只猫猫头
Chương 114: Thôn Thần Y [24] Gặp lại cố nhân, hàn huyên chuyện cũ
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
“Sư phụ.”
Một tiếng gọi này, đã cách cả trăm năm.
Từ một nhóc tì béo tròn chỉ biết nghịch nghịch ngợm phá phách, đến hiện tại đã là một ông lão gần đất xa trời, vượt qua một trăm năm dài đằng đẵng, vô số ngày tháng thăng trầm, tưởng chừng dài đến bất tận.
Mặc Khuynh rũ mắt, nhìn ông lão quỳ trước mặt mình.
Trên người Mặc Nhất Đình đã sớm không còn lại bóng dáng thuở nhỏ, không thể tìm ra cảm giác quen thuộc ngày nào.
Người bạn đồng hành của ngày xưa, vẫn là dáng vẻ khí phách hào hoa phong nhã như trong ký ức, khiến ngày tháng sau khi tỉnh dậy của cô giống như vẫn còn lạc trong mơ. Nhưng một tiếng “sư phụ” của ông lão trước mắt, đã mạnh mẽ kéo cô về hiện thực.
Xung quanh bắt đầu nổi lên tiếng rì rầm.
Tròng mắt của Chu Khai Cảnh và Lương Tự Chi sắp rơi ra ngoài, sắc mặt Ôn Nghênh Tuyết trầm xuống, sát khí từ trong mắt lóe lên.
“Tình huống gì đây?”
“Trưởng thôn già rồi lẩm cẩm à.”
“Dù sư phụ ông ấy có còn trên đời thì cũng đã hơn trăm tuổi rồi, sao có thể là một cô bé trẻ tuổi như thế. Chắc chắn là do đầu óc không minh mẫn.”
…
Đám người nhỏ giọng bàn tán.
Mặc Khuynh tiến lên từng bước, không hề lo lắng hay căng thẳng, thản nhiên cúi người, nâng Mặc Nhất Đình đứng dậy.
Cô nói ở bên tai Mặc Nhất Đình: “Vào trong nói.”
Tuy Mặc Nhất Đình đã hơn trăm tuổi, nhưng tai thính mắt tinh, tinh thần tỉnh táo, đáp “vâng” một tiếng rồi dẫn cô đi vào buồng trong.
Mắt thấy ông ấy định ném lại hết những việc trước mắt, chuẩn bị rời đi với Mặc Khuynh, có mấy người đã không thể ngồi yên.
Lương Tự Chi: “Trưởng thôn.”
Chu Khai Cảnh: “Nghi lễ bái sư của chúng ta còn chưa xong.”
Hai người đi tới, nhỏ giọng khuyên nhủ.
Mặc Nhất Đình dừng lại, ánh mắt di chuyển xuống, dừng trên vũng nước đọng.
Mảnh vỡ đã được dọn đi, nhưng nước trà vẫn còn.
Ông ấy nhấc mắt, tầm mắt dừng trên người Ôn Nghênh Tuyết không vội vàng không nóng nảy, dừng một giây, nói: “Giờ lành đã qua, nghi thức bái sư tạm dừng, ngày sau lại nói.”
Giọng nói già nua, nhưng tràn đầy uy nghiêm.
Hoàn toàn không giống những người già bình thường mắt mờ chân chậm, dường như phải trẻ hơn mười tuổi.
Lương Tự Chi gấp gáp: “Nhưng–“
Chu Khai Cảnh kéo tay Lương Tự Chi, lắc lắc đầu, sau đó nói với Mặc Nhất Đình: “Vâng.”
Ở thôn Trúc Xá này, uy quyền của trưởng thôn Mặc Nhất Đình chính là tuyệt đối.
Dừng buổi phát sóng trực tiếp, chẳng qua là làm mất lòng truyền thông và khán giả, nhưng chống lại Mặc Nhất Đình, chín phần người của thôn Trúc Xã cũng sẽ không đồng ý.
Dù sao–
Trong thôn ngoại trừ những người nể mặt đến tham gia, có mấy người đến xem Lương Tự Chi nhận đồ đệ đâu?
…
Mặc Nhất Đình dẫn Mặc Khuynh đi rồi, hiện trường buổi phát sóng lập tức bùng nổ.
Dù là khán giả xem trực tiếp hay là những nền tảng xã hội khác.
Khu bình luận giống như điên rồi.
[Thấy trưởng thôn nói năng rành mạch, tinh thần bình thường, sao lại gọi Mặc Khuynh là sư phụ?]
[Trưởng thôn cũng có sư phụ á, lai lịch thế nào?]
[Không nhớ lắm là đọc được ở đâu, hình như chính là một vị Thần y trong truyền thuyết.]
[Tui cũng từng đọc về Thần y rồi.]
[Mặc Khuynh cũng rất không bình thường, được một đại lão có uy nghiêm như vậy quỳ xuống gọi sư phụ, thế mà lại không xi nhê tí nào?]
[Kháng nghị! Dựa vào cái gì mà dừng! Thật không công bằng với Ôn Nghênh Tuyết!]
[Khổ thân Ôn Nghênh Tuyết ghê. Thời khắc tỏa sáng nhất lại bị Mặc Khuynh phá.]
[Ai đi điều tra Mặc Khuynh chút không? Tui tò mò về nhỏ quá.]
…
Mạng internet chính là một cỗ máy vạn năng.
Chẳng mấy chốc sau đã có người nhảy ra, nói “Chuyện thiên kim thật giả của Mặc Khuynh và Ôn Nghênh Tuyết”, viết một bài văn ngắn, miêu tả sinh động như thật, khiến người ta đọc mà phấn khích.
Sau đó được điên cuồng chia sẻ lại.
[Cứ ngỡ là người xưa thích làm quá lên, không ngờ chuyện làm giả thân phận thiên kim tiểu thư ngày nay vẫn còn tồn tại?]
[Nói thế tức là, Mặc Khuynh trăm phương ngàn kế cướp thân phận 'con gái của Mặc gia' này, kết quả sau đó Mặc gia điều tra ra, phát hiện thiên kim tiểu thư thật sự là Ôn Nghênh Tuyết? Mẹ nó, quá xuất sắc.]
[Ngày trước cướp ba mẹ, bây giờ lại cướp sư phụ, Mặc Khuynh có thâm thù đại hận gì với Ôn Nghênh Tuyết sao?]
[Mặc Khuynh này đúng là không biết xấu hổ.]
[Cao thấp đã phân rõ, còn cần phải nói nữa sao?]
[Vừa nhìn là biết Mặc Khuynh không phải thứ gì tốt lành.]
[Thương Ôn Nghênh Tuyết quá đi.]
…
Trong lúc cư dân mạng chửi rủa không ngừng, Mặc Khuynh đi theo Mặc Nhất Đình vào thư phòng của ông ấy.
Chu Khai Cảnh và hai người trẻ tuổi đi theo sau.
“Hai người đều về đi.” Mặc Nhất Đình nói với bọn họ, “Ta có chuyện muốn nói riêng với người.”
Đến tận lúc này ông ấy vẫn còn kích động đến mức run rẩy vì màn cửu biệt trùng phùng vừa rồi.
Nhưng dĩ nhiên, trên mặt không biểu hiện ra chút nào cả.
“Trưởng thôn, dù sao ngài cũng phải nói cô ta rốt cuộc là ai chứ ạ?” Chu Khai Cảnh cau mày, “Nếu không chúng tôi sẽ rất lo lắng.”
Mặc Nhất Đình hơi dừng.
Trước đó vì quá kích động nên mới gọi Mặc Khuynh là “sư phụ” ngay trước mặt mọi người, hiện tại đúng là khó mà lại nói Mặc Khuynh chính là “sư phụ” của mình.
Nói ra cũng không ai tin.
Thế là, Mặc Nhất Đình sửa miệng: “Hậu nhân của sư phụ.”
Mặc Khuynh đứng một bên, nghe ông ấy giới thiệu như vậy, không nhịn được sờ sờ chóp mũi.
Cô bắt đầu có cảm giác phân liệt rồi.
“Hóa ra là vậy ạ.” Sự cảnh giác trong lòng Chu Khai Cảnh giảm bớt vài phần.
Nếu là như thế, Mặc Nhất Đình vừa rồi ở hiện trường quỳ xuống gọi sư phụ, đại khái không phải nói với Mặc Khuynh, mà là tổ tiên của cô đi.
Như thế thì có thể hiểu rồi.
Mặc Nhất Đình nói: “Đi ra đi.”
“Vâng.”
Chu Khai Cảnh gật đầu.
Ông ta và hai người trẻ tuổi kia chắp tay làm lễ, sau đó cùng nhau xoay người rời đi.
Bọn họ vừa đi, Mặc Nhất Đình lập tức nắm tay kéo Mặc Khuynh vào phòng, đóng cửa.
“Sư phụ.”
Mặc Nhất Đình nắm chặt tay Mặc Khuynh, nhìn khuôn mặt trẻ trung của cô, cẩn thận quan sát, nước mắt sắp trào ra.
Mặc Khuynh quét một lượt từ trên xuống dưới ông ấy, hỏi: “Bạch Kiểm?”
“Sư phụ, con là Bạch Kiểm đây ạ.” Mặc Nhất Đình vội nói, sau đó giải thích, “Bây giờ tên con là Mặc Nhất Đình, cái tên đó là phó quan Mặc sửa cho con, nói ai nhặt được thì theo họ người đấy, đây là truyền thống của mọi người.”
Mặc Khuynh: “…” Truyền thống cái rắm.
Nhưng rất nhanh, lại thấy buồn cười.
Cô được phó quan Mặc nhặt về, theo họ của phó quan Mặc, bởi vậy nói là “truyền thống” cũng không phải là sai.
Nhìn ông lão trước mặt, Mặc Khuynh không khỏi thầm thở dài.
Chỉ có thể tiếp nhận thôi.
Nhưng mà, đối với cô mà nói, giống như trong một cái chớp mắt, cục thịt tròn tròn biến thành một ông lão, đúng là quá khó để thích ứng.
Nghĩ nghĩ, cô chỉ ghế, nói: “Ngồi đi.”
“Sư phụ ngồi trước đi ạ.” Mặc Nhất Đình nói, “Con đi pha trà cho người.”
Đuôi lông mày của Mặc Khuynh dựng lên, giọng nói cũng thoáng lạnh: “Ngồi.”
“Vâng vâng.”
Mặc Nhất Đình lập tức ngoan ngoãn đáp lời.
Ông ấy xoay người, đi đến trước một cái ghế, ngồi xuống, tư thế cực kỳ ngay ngắn, giống như đệ tử ngồi trước sư phụ của mình.
Mặc Khuynh cũng ngồi xuống một cái ghế, chân bắt chéo, suy tư nhìn ông ấy.
Cảm giác cứ quái quái không đúng chỗ nào.
Nửa năm này, cô lật giở vô số tư liệu lịch sử, gần như đã tìm hết rồi, không có lấy một người sống.
Tự nhiên từ đâu chui ra một người còn sống, nhất thời khiến cô có hơi không tự nhiên.
Dừng chốc lát, Mặc Khuynh: “Thế nào lại thành trưởng thôn rồi?”
“Thưa sư phụ, là Giang tiên sinh giao cho con làm ạ.” Mặc Nhất Đình trả lời, “Ngài ấy bảo con quản lý thôn cho tốt, dạy y thuật cho người trong thôn, phổ biến Trung y ngày một rộng rãi. Ngài ấy còn nói…”
Mặc Khuynh thoáng chốc khẩn trương: “Nói gì?”
“Ngài ấy còn nói,” Mặc Nhất Đình nhìn cô, trong mắt có ánh sáng lấp lánh, “Nếu mệnh con đủ dài, thì chưa biết chừng còn có thể gặp lại người.”
“…”
Mặc Khuynh hơi ngẩn ra.
Đằng sau hai người, tầm rèm bên phải lay động.
“Sau này lớn lên, con cứ tưởng khi đó ngài ấy nói như vậy chỉ để dỗ dành con thôi, không ngờ…” Mặc Nhất Đình nói đến đây, trong mắt lại nổi lên ánh nước, “Ngài ấy không gạt con, con thật sự gặp lại người rồi.”
Giờ phút này Mặc Nhất Đình ở trước mắt giống như đứa nhỏ của ngày xưa.
“Sau khi tôi đi đã xảy ra chuyện gì?” Ngón tay đặt trên ghế của Mặc Khuynh hơi cuộn lại.
Mặc Nhất Đình lau nước mắt, chậm rãi thở nhẹ một hơi, nói: “Dạ.”
Mặc Khuynh im lặng nghe.
“Một năm sau khi người đi, con mới tám tuổi.” Mặc Nhất Đình nói, “Mấy người Giang tiên sinh không nói cho con biết quá nhiều.”
“Con chỉ nhớ, một tháng sau khi người đi, Giang tiên sinh và phó quan Mặc bắt đầu chọn địa điểm, nói muốn xây một ngôi làng. Tìm kiếm hết chừng ba tháng, cuối cùng quyết định được nơi này — Khu đất này cũng là hai người họ tìm chính phủ đặc biệt phê chuẩn cho.”
“Nơi này hoang vu vắng người, chỉ có hai hộ dân cũng đã chuyển đi rồi.”
“Giang tiên sinh tự tay vẽ bản thiết kế, quy hoạch sử dụng cho mỗi mảnh đất. Năm thứ hai, thôn chúng con đã có hình dáng đại khái, Giang tiên sinh đưa con và a Thiểu đến đây, nói chúng con quản lý thôn cho tốt.”
“Sau đó con vẫn luôn ở trong thôn, chưa từng đi ra ngoài.”
Mặc Nhất Đình nói xong, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh khẽ nhíu mày.
Bảo sao mỗi nhành cây ngọn cỏ ở đây đều hợp ý cô đến vậy…
Người đó từng nói, “Sẽ thực hiện được.”
Thật sự làm được rồi.
Dù người đã không còn nữa, nhưng tâm nguyện của cô đều được hoàn thành.
Mặc Khuynh lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Mấy người Giang tiên sinh…” Trong mắt Mặc Nhất Đình thoáng hiện lên đau buồn, “Sau đó đã không quay lại nữa.”
“Có tin tức gì không?”
“Có ạ.” Mặc Nhất Đình gật đầu, nhưng mà, qua một hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng, “Con chờ trong thôn nửa năm, chỉ đợi được tin Giang tiên sinh đã qua đời.”
“Qua đời?”
Mặc Khuynh mở to hai mắt.
Cô từng tưởng tượng ra vô số khả năng, thậm chí đến cả khả năng “Giang Diên cưới vợ sinh con, Giang Khắc chính là thế hệ sau”, nhưng chưa từng có một lần nghĩ tới khả năng này.
Mười năm.
Mười năm tắm trong biển máu còn không chết, làm thế nào lại chết trong năm tháng hòa bình?
Mặc Nhất Đình do dự hồi lâu, mới tiếp tục nói: “Nghe nói là bị ám sát ạ, một đạn trúng đầu, không thể cứu.”
Sắc mặt Mặc Khuynh thoáng lạnh lẽo: “Ai làm?”
Mặc Nhất Đình lắc đầu.
Lại tiếp: “Đến giờ vẫn không có đáp án.”
“…”
Mặc Khuynh mím môi, ánh mắt u ám.
Hồi lâu sau, cô mới lại lên tiếng: “Những người khác thì sao?”
“Con cũng không biết ạ.” Mặc Nhất Đình thành thật đáp, “Họ sắp xếp xong cho con thì không quay lại nữa.”
Một lúc sau, Mặc Nhất Đình lại nói: “Chỉ có a Thiểu.”
A Thiểu.
Cậu lính vẫn luôn đi theo bọn họ, ra được chiến trường, vào được phòng bếp. Sau khi thiên hạ thái bình thì xuất ngũ, quyết định ở lại bên cạnh Mặc Khuynh và Giang Khắc.
Một thằng nhóc ngốc nghếch.
“A Thiểu vẫn luôn ở lại thôn hỗ trợ con, chăm sóc đến khi con trưởng thành, giao thân phận trưởng thôn lại cho con xong thì rời khỏi.”
Ông ấy hơi dừng lại: “Giống hệt với họ, cuối cùng đều không quay lại.”
Từng người từng người, đều một đi không trở lại.
Chờ rồi lại chờ, một người cũng không chờ được.
Mỗi ngày chờ, mỗi ngày ngóng trông, chờ cả một đời.
Mặc Nhất Đình đã cho rằng sẽ cứ chờ vậy thôi, chờ đến khi sinh mệnh này kết thúc. Nhưng có lẽ ông Trời ở trên cao thấy được, rủ lòng thương, quyết định cho ông ấy ở ngày tháng cuối cùng thật sự đợi được sư phụ.
Nhưng mà, bản thân đã thành dáng vẻ già nua, sư phụ lại vẫn như trước đây, không hề thay đổi.
Nếu tất cả mọi người đều giống như sư phụ…
Vậy thì thật tốt.
“Họ,” Mặc Khuynh lại lên tiếng, giọng nói nhẹ hơn, “Vì sao không được lưu lại trong sử sách?”
“A Thiểu nói, họ không muốn chiếm công lao. Người đã bị lịch sử xóa tên, vậy thì họ cũng không cần phải lưu tên trong lịch sử.” Mặc Nhất Đình nói xong, bỗng hỏi lại, “Nhưng mà sư phụ, vì sao người lại bị lịch sử xóa tên?”
Mặc Khuynh nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Bạch Kiểm khi đó vẫn còn quá nhỏ.
Mọi người đều thống nhất không nói rõ sự tình, giấu mọi chuyện.
Mặc Nhất Đình hỏi: “Bởi vì người không giống với họ sao ạ?”
“Không phải.” Ánh mắt Mặc Khuynh hơi tối đi.
Mặc Nhất Đình nhận ra ánh mắt của cô, cũng không hỏi nữa.
Đã quá đủ trưởng thành rồi, ông ấy không còn là cậu nhóc nằng nặc đòi câu trả lời cho bằng được nữa.
Có vài việc không cần nhắc lại, Mặc Khuynh thay đổi chủ đề: “Sau khi A Thiểu rời đi có từng liên lạc lại không?”
“Không ạ.” Mặc Nhất Đình nói, “Con chỉ biết a Thiểu đến Đế thành, nói là nhà mình ở Đế thành.”
Mặc Khuynh nhíu mày: “Cậu ta là cô nhi.”
Nếu không phải cô nhi thì A Thiểu đã không đi theo bọn họ.
“Có lẽ là muốn xây dựng gia đình ở Đế Thành ạ.” Mặc Nhất Đình nói ra khả năng mình đã từng nghĩ tới.
“À.” Mặc Khuynh hiểu được, sau đó lại hỏi, “Con thì sao?”
“Con không có,” Mặc Nhất Đình giải thích, “Con không kết hôn.”
“Hửm?”
Mặc Khuynh không hiểu nhướng mày.
“Cả đời này của con chỉ có một nguyện vọng.” Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Mặc Nhất Đình lộ ra ý cười, “Bây giờ nguyện vọng đó đã thành hiện thực rồi.”
Sau đó vui vẻ nói: “Sư phụ, có thể gặp lại người trước khi chết, một trăm năm này của con xem như sống không uổng phí.”
Mặc Khuynh hơi ngẩn ra.
“Chỉ đáng tiếc, con thế này…” Mặc Nhất Đình nhìn xuống thân thể già nua suy yếu của mình, “Không thể hiếu kính người được nữa.”
Nếu có thể gặp lại sớm hơn một chút thì tốt quá.
Nếu thế, có lẽ ông ấy đã có thể làm gì đó cho sư phụ.
Sư phụ nhặt được ông ấy trên đường, cứu ông ấy một mạng, Mặc Nhất Đình mới có thể sống đến bây giờ.
Năm năm kia, ông ấy đã muốn mình mau lớn đến thế nào, cực kỳ gấp gáp, hy vọng có cơ hội báo đáp sư phụ.
Nhưng sau đó, ông ấy lại mong thời gian có thể trôi chậm hơn một chút, hy vọng bản thân già chậm đi.
Nếu không, sao có thể báo đáp đây?
Mặc Khuynh cầm một quả táo trên bàn, thản nhiên nói: “Tôi vẫn còn trẻ thế này, cần phải hiếu kính sao?”
“Cũng đúng, cũng đúng.” Mặc Nhất Đình gật lấy gật để.
“Đúng rồi…” Mặc Khuynh nghĩ đến Đế thành, tung tung quả táo trong tay, cắn một miếng, “Tên của A Thiểu là gì? Sau đó cũng đổi tên sao?”
A Thiểu A Thiểu, đã sớm gọi thành quen.
Nãy giờ cô quên mất không hỏi tính danh của A Thiểu.
Đã lâu như thế, Mặc Nhất Đình lại không cần suy nghĩ một giây, đáp: “A Thiểu họ Bành, tên là Bành Thiểu.”
(*) cái hồi đó anh Giang bảo anh em họ Bành cũng giống như Mặc Khuynh, Bát cũng đoán sương sương là thế này nè~
“Bành à…” Mặc Khuynh chậm rãi ăn táo, bỗng nghiêng đầu, nhìn về phía tấm rèm, lười biếng lên tiếng, “Này, anh nghe đủ chưa?”
“Dạ?” Mặc Nhất Đình ngẩn ra, nhìn theo hướng tầm mắt của cô.
Tấm rèm chắn sáng bị vén ra, gió thổi lên tầng lụa trắng, Giang Khắc không biết đã đứng ở đó bao lâu rốt cuộc đi ra.
Tầm mắt của Giang Khắc thắng tắp phóng về phía Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh nhún vai.
Thư phòng yên tĩnh như thế, có thêm một người, cô có thể không phát hiện ra sao?
Giang Khắc đi tới.
Nhưng mà, Mặc Nhất Đình sau khi nhìn rõ khuôn mặt của Giang Khắc bỗng đứng phắt dậy, thân thể hơi lảo đảo, phải đỡ lấy ghế, kích động gọi: “Giang tiên sinh…”
Giang Khắc khựng lại.