Art: Weibo @SXX7-
Chương 11: Số hiệu 404 [03] Viết giấy khen, dán thông báo
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
“Quỳ xuống, kính trà.”
Giọng nói của Mặc Khuynh không nặng không nhẹ, tông giọng hơi thấp, nhưng lại có thể xuyên thấu vào đến tận tâm trí.
Mang đậm hơi thở uy nghiêm của một bậc trưởng giả.
Bất giác khiến kẻ khác run sợ.
Đầu gối của Mẫn Sưởng bỗng như mềm nhũn, thế nhưng trong tích tắc khi cậu ta sắp quỳ xuống đã giật mình tỉnh lại, ép buộc bản thân đứng thẳng về.
Cậu ta quật cường chống lại ánh mắt của Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh lười biếng đưa tay gác ở cằm, khuỷu tay chống trên tay ghế sô pha, giọng nói như gió thoảng mây bay, “Muốn mạng của ông nội cậu kéo dài thêm chút nữa thì kính một chén trà này đi.”
Cậu thanh niên đứng trước mặt thoáng khựng lại, Mẫn Sưởng nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu hiện lên hình ảnh Mặc Khuynh bắt mạch cho ông nội mình. Sau đó còn nghe ông nội nói Mặc Khuynh có y thuật cao siêu thế nào, bộ châm cứu kia ở trong tay cô có thể phát huy sức mạnh ra sao.
Mẫn Sưởng hỏi: “Cô có thể chữa cho ông nội của tôi thật sao?”
Mặc Khuynh không nói, không tỏ rõ thái độ, lẳng lặng đợi Mẫn Sưởng tự đưa ra quyết định.
“Bà cô tổ ở trên, xin nhận của vãn bối Mẫn Sưởng một lạy.”
Sau một thoáng do dự, Mẫn Sưởng rốt cuộc đã có quyết định, u ám sâu trong đáy mắt nhanh chóng thu về. Đầu gối gập xuống, quỳ xuống trước mặt Mặc Khuynh, hai tay nâng chén trà.
Cậu ta cung kính nói: “Bà cô tổ, mời uống trà.”
Có vài người, dù có là lần đầu tiên gặp mặt thì một hành động một cử chỉ của người đó cũng đủ để khiến người ta tin phục.
Đây là sự bồi dưỡng dành cho cô từ trước đây, mà “điều kiện bồi dưỡng” đại biểu cho việc sau lưng cô có một sự tích lũy không thể cho kẻ khác biết được.
Mẫn Sưởng nguyện ý tin tưởng cô.
Chỉ dựa vào việc cô là tín ngưỡng của một thế hệ tổ tiên.
Mặc Khuynh quét mắt qua cậu ta.
Rất nhanh, cô chậm rãi nhận lấy chén trà, thổi nhẹ, sau đó khẽ nhấp một ngụm, rồi đặt chén trà về bàn.
“Đứng lên đi.”
Mặc Khuynh không mặn không nhạt lên tiếng, ba phần cao cao tại thượng ba phần trầm tĩnh, hoàn toàn là dáng vẻ của một trưởng giả.
Mẫn Sưởng quan sát từng chi tiết nhỏ nhặt trên biểu cảm của cô, mím môi đứng dậy.
“Ông nội–“
Mặc Khuynh ngắt lời cậu ta, hỏi: “Bộ châm cứu đâu?”
Từ hai chuyện “thương tự chế” và “bộ châm cứu”, Mặc Khuynh có thể kết luận một chuyện — các thế hệ Mẫn gia vẫn luôn đi theo chính đạo, nhưng đến đời Mẫn Sương này thì đã có một bước ngoặt.
“…” Mẫn Sưởng nghẹn lời, dừng mấy giây, thành thật nói, “Mang đi bán đấu giá rồi, một tuần trước vừa đưa đi.”
“Lý do?”
Mẫn Sưởng hơi rũ mắt: “Sửa sang lại y quán nên cần tiền.”
“Giỏi biện minh đấy.” Khóe môi Mặc Khuynh hạ xuống, tầm mắt rơi trên khuôn mặt của Mẫn Sưởng, giống như có một lực uy hiếp nào đó đánh thẳng qua, cô nhả chậm từng chữ, “Không chỉ có thế nhỉ?”
Mẫn Sưởng rất ghét cái cảm giác bị người ta nhìn thấu này.
Cậu ta nói: “Ba mang y quán ra gán nợ, cần một khoản lớn để chuộc lại.”
Tuy là đã được giáo huấn từ nhỏ “Sứ mệnh tồn tại chính là vì Mặc Khuynh”, nhưng rõ ràng là Mẫn Sưởng này không hề bị tẩy não, chẳng hề coi trọng y quán hay châm cứu gì đó.
Nhưng mà ông nội hi vọng y quán này có thể tiếp tục duy trì, cậu ta chỉ đành tiếp tục cho y quán mở cửa kinh doanh.
Muốn giữ y quán thì cần tiền, bệnh của ông nội cũng cần tiền… So với việc chờ một vị “tổ tông” chẳng biết bao giờ mới xuất hiện rồi đem nó “vật quy nguyên chủ”, thì thà rằng lợi dụng giá trị của món đồ này đổi lấy tiền.
Ngón tay vuốt nhẹ lòng bàn tay còn lại, Mặc Khuynh hỏi: “Ông nội nhóc không biết?”
“Không biết.”
“Được.”
Mặc Khuynh đứng dậy.
Cô liếc xéo Mẫn Xưởng một cái: “Đi lấy bút mực.”
“…”
Thời đại này còn nhà nào dùng cái loại đồ cổ đó?
Cuối cùng Mẫn Sưởng vẫn cầm bút bi và giấy trắng đến, Mặc Khuynh không bắt bẻ gì chấp nhận rồi.
Cô cũng không phải người quá chú ý tiểu tiết, dù sao chính bản thân cô cũng không học mấy thứ đó, chỉ thuận miệng nói ra mà thôi. Huống hồ, bút lông và bút bi cô đều biết dùng.
Cô vung bút, động tác lưu loát viết lên tờ giấy trắng một phương thuốc.
“Bốc theo phương thuốc này, một ngày hai bữa sáng tối, dùng lửa nhỏ nấu trong một canh giờ.” Mặc Khuynh kẹp tờ giấy bằng hai ngón tay đưa cho Mẫn Sưởng.
Mẫn Sưởng nhìn một cái, không nhận.
Mặc Khuynh nhướng mày.
“Cô biết dùng điện thoại gõ chữ không?” Mẫn Sưởng cố nhịn lại xúc động muốn xé tờ giấy trước mặt, “Cái chữ như giun bò này, cũng phải tu luyện trong bệnh viện ba bốn mươi năm mới luyện ra được.”
Mặc Khuynh một chữ không nói, nhấc chân đá Mẫn Sưởng một cước.
Mẫn Sưởng tránh được, nhưng vẫn bị mũi chân cô quét qua, đau không nhẹ.
Bác sĩ hay đại phu thì khi viết đơn thuốc đều có tật xấu là viết ngoáy, Mặc Khuynh không có khác biệt, nhưng cô không nghĩ sẽ viết một tờ khác cho Mẫn Sưởng, bèn thêm wechat rồi trực tiếp gửi một bản in điện tử qua.
Lưu lại xong, Mẫn Sưởng hỏi thêm mấy vấn đề, xác định sau một tuần uống thuốc là có thể nhìn thấy hiệu quả, hơn nữa nếu như sau đó ông nội hồi phục tốt thì còn có thể xuống giường hoạt động, ánh mắt nhìn đến Mặc Khuynh không khỏi có thêm mấy phần thiện cảm.
“Cô đang học ở Trung học trực thuộc số một sao?” Mẫn Sưởng hỏi.
“Ừm.”
“Học lớp mấy?”
“12A7.”
“Ồ.” Mẫn Sưởng gật đầu, “Tôi ở lớp ba.”
“Hửm?”
Mẫn Sưởng cảm thấy cô không hiểu ý của mình, giải thích: “Ở trường nếu gặp chuyện gì thì có thể tìm tôi.”
“Không phải đến cả Giang Tề Ngật cậu cũng không đánh lại à?” Mặc Khuynh vô tình hỏi lại.
“…”
Mẹ nó.
Giang Tề Ngật này rốt cuộc là ai?
Mẫn Sưởng nắm một nửa thông tin của thành phố Đông Thạch, ngẫm nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra Giang Tề Ngật rốt cuộc là thần thánh phương nào.
*
Ngày khai giảng thứ ba, trong một văn phòng nào đó của Trung học trực thuộc số một.
“Thầy Tống! Thầy Tống!” Chủ nhiệm lớp ba – thầy Lý bước nhanh như có lửa cháy sau mông, giọng nói gấp gáp, “Tôi đúng là cạn lời với cậu luôn! Mặc Khuynh đó đánh bầm dập học sinh khác như thế mà cậu còn có thể viết giấy khen? Còn dán hẳn thông báo trên bảng thông báo của nhà trường? Cậu thế này có khác gì dạy hư học sinh trường ta?!”
Tống Nhất Nguyên đang ngồi rung đùi, hai chân bắt chéo, cầm một chén trà nóng thấy được cả khói trắng đang bay lượn lờ, rất có dáng dấp của một vị lão đầu râu tóc bạc phơ đang hưởng thụ tuổi già.
Nhìn thấy thầy Lý tức muốn xì khói, Tống Nhất Nguyên thong thả tự đắc nói: “Học sinh của tôi thấy việc nghĩa hăng hái làm, trừ bạo giúp kẻ yếu, viết một tờ giấy khen đã là gì? Thứ hai tuần tới còn phải biểu dương trước toàn trường nữa cơ.”
Thầy Lý: “…”
Chuyện gì thế này?!
Tôi thấy cậu là không muốn cái danh hiệu giáo sư nữa rồi!
***
88: Cá tháng tư vui vẻ, tình hình tích trữ cá của mọi người thế nào rồi kkk~