Art: Weibo @族长夫人
Chương 14: Số hiệu 404 [06] Hoắc Tư dạy Mặc Khuynh diễn bạch liên hoa
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Mặc Khuynh hơi cúi người nhặt tờ giấy kia lên.
Cô quét mắt qua một lượt.
“Nhìn cái gì mà nhìn,” Mặc phu nhân chạy đến giật tờ giấy về, sắc mặt đã thay đổi 180 độ không còn một mẩu sùng bái hạ mình như vừa rồi, “Không phải thứ mày có thể xem hiểu đâu.”
Một phương thuốc tầm thường mà cứ làm như là bảo bối.
Mặc Khuynh nhàn nhạt nói: “Phương thuốc này cần sửa hai vị dược.” Nếu không thì cũng chẳng khác gì để cơ thể tự phục hồi, uống toi công.
Mặc phu nhân hơi giật mình: “Mày biết Đông y?”
Mặc Khuynh nói: “Kế thừa mạch Kỳ Hoàng.”
Mặc phu nhân chưa bao giờ nghe đến cái này chỉ cho là Mặc Khuynh không biết xấu hổ nói bừa.
“Không biết thì đừng có ra vẻ mình cái gì cũng biết.” Mặc phu nhân ném ánh mắt cảnh cáo cho Mặc Khuynh, “Đây không phải ở cái chỗ thâm sơn cùng cốc gì cũng không biết. Mày ngoài giỏi đi dọa người thì đúng là mồm toàn nói ra mấy lời vớ vẩn.”
Nói xong, Mặc phu nhân nâng niu tờ giấy bảo bối trong tay xoay người đi vào.
Mặc Khuynh: “…”
“Chị biết Kỳ Hoàng là gì không?” Mặc Tùy An không đi, lạnh lùng nhìn cô, giọng nói mang theo chế giếu, “Kỳ Hoàng thuật, còn gọi là y thuật Kỳ Hoàng, một thuật chữa bệnh trong Đông y. Học được một từ mới rồi tự chế ra cái gì mà mạch Kỳ Hoàng, mạch này chắc chỉ có mình chị thôi nhỉ?”
Mặc Khuynh nhấc mày nhìn cậu ta.
Mạch Kỳ Hoàng tuy rằng ở ẩn nhưng một trăm năm trước có một uy vọng nhất định tại dân gian. Trăm năm sau vậy mà cả phong thanh cũng không còn?
Đúng là không có tiền đồ.
Đối với người cái gì cũng không biết như Mặc Tùy An, Mặc Khuynh không định tốn công giải thích.
Cũng chỉ là đàn gảy tai trâu, vô dụng.
Nhưng mà Mặc Tùy An không thấy Mặc Khuynh tiếp tục nói luyên thuyên nữa thì lại nghĩ là do cô bị vạch trần nên xấu hổ. Sau khi ném cho cô một ánh mắt xem thường, tiếp tục chế giễu: “Dáng vẻ không hiểu gì mà ra vẻ ta đây của chị nhìn như một diễn viên hài kịch đang nhảy nhót trên sân khấu ấy.”
A, oắt con.
Mặc Khuynh cuộn tay thành nắm đấm.
Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, tạm đánh tan suy nghĩ “Oắt con ngu xuẩn thì tiêu diệt quách đi” trong đầu Mặc Khuynh. Cô lấy điện thoại ra, là Hoắc Tư.
“Đến bệnh viện chưa?” Hoắc Tư hỏi.
“Ừm.”
“Biết khóc không?”
“Không.”
“Vậy thì tỏ ra âu sầu chút.” Hoắc Tư kiến nghị, “Đây là lần gặp mặt đầu tiên của cô và Mặc Đạt Mậu, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng. Tốt nhất là ba phần yếu đuối hai phần lo lắng rụt rè, gặp được người thì cứ cúi đầu trước đã, tỏ vẻ nhút nhát vào, phải làm thế nào để nhìn ra là một cô bé yếu đuối dễ bị bắt nạt…”
Mặc Khuynh không nghe nổi nữa: “Đây là kinh nghiệm anh đúc kết được?”
Hoắc Tự nghẹn họng.
“Tôi có giống người có thể biểu diễn đến mức đó cho các anh không?” Mặc Khuynh nói thẳng.
“Cũng đúng.” Hoắc Tư tiếp thu sự thật, vẫn là không thể trông chờ quá nhiều vào cô, “Vậy cố gắng nói càng ít càng tốt, đừng đắc tội người ta. Tôi ở ngay tầng trên, có việc gì có thể đến tìm tôi.”
Mặc Khuynh ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang, nói: “Được.”
*
Mặc Đạt Mậu rất nhanh tỉnh lại, nhưng vẫn còn rất yếu, nằm trên giường không thể động đậy.
Mặc Khuynh đi vào phòng bệnh.
Mặc Đạt Mậu đưa mắt nhìn sang, lên tiếng: “Mặc Khuynh?” Giọng nói khàn khàn.
“Ừm.”
“Gọi ba.” Mặc phu nhân không hài lòng lườm Mặc Khuynh một cái, “Ba là vì mày mới về vội như thế, vừa rồi nếu không nhờ bạn học Ôn thì cái mạng này cũng không còn rồi.”
Mặc Khuynh không muốn gọi, chuyển chủ đề: “Vì tôi?”
“Không thì là vì sao hả?” Mặc phu nhân nhắc tới là tức giận, “Vốn là hai ngày sau mới về, nếu không phải vì mày thành tích kém, còn đi đánh nhau, không khiến người ta yên tâm cho được thì sao ba mày phải về gấp như thế hả?”
Mặc Khuynh liếc bà ta, không nói gì.
Ánh mắt lại như đang nói: không phải vì bà sợ tôi, muốn tìm người trừng trị tôi nên mới giục ông chồng của bà về nhanh à?
Mặc phu nhân bị cô nhìn chằm chằm, bỗng có cảm giác đã bị Mặc Khuynh nhìn thấu, da gà da vịt nổi lên rần rần, khí phách cũng bị triệt tiêu còn một nửa.
Bầu không khí trong phòng bệnh thoáng đông cứng.
“Chú Mặc tỉnh chưa ạ?”
Ngoài cửa truyền đến tiếng của Ôn Nghênh Tuyết.
Cô ta cười hòa nhã, thoải mái tự nhiên, bởi vì đã cởi blouse trắng nên hiện tại lại trở về quần áo đồng phục trường bình thường.
“Tỉnh rồi tỉnh rồi.” Mặc phu nhân tiếp lời, trên mặt lập tức tràn ra ý cười, không thể chờ thêm nói với Mặc Đạt Mậu, “Đạt Mậu, đây là bác sĩ mổ chính của ông, tên là Ôn Nghênh Tuyết, cũng là bạn học của Mặc Tùy An…”
Mặc phu nhân cực kỳ nhiệt tình giới thiệu.
Ánh mắt của Mặc Đạt Mậu dừng trên người cô ta mấy giây, khóe môi động đậy, khàn khàn nói ra hai chữ “cám ơn”.
“Khách sáo rồi.” Ôn Nghênh Tuyết nói.
Mặc Khuynh đứng đằng sau tựa lưng vào tường, nhìn bốn người Ôn Nghênh Tuyết, Mặc phu nhân, Mặc Tùy An và Mặc Đạt Mậu, bỗng có cảm giác quái lạ không nói thành lời, bèn chăm chú đánh giá ngũ quan của Ôn Nghênh Tuyết.
Càng nhìn càng cảm thấy bốn người này giống nhau đến lạ.
Khí chất cũng giống.
Nói là người một nhà chắc chắn sẽ không có ai nghi ngờ.
Đừng nói là…
Suy nghĩ trong đầu xoay chuyển một vòng.
Đúng lúc này có khách ghé thăm, sau hai tiếng gõ thì cửa mở ra. Mấy người trong phòng ngoái đầu lại nhìn, thấy là Giang Khắc thì đều sững sờ.
Mặc phu nhân: “Giang gia.”
Ôn Nghênh Tuyết: “Giang tiên sinh.”
Mặc Tùy An: “Cậu.”
Giang Khắc quét mắt trong phòng một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Mặc Khuynh, cau mày: “Sao lại đứng một mình ở đây?”
Mặc Khuynh không đáp, chỉ nói: “Tôi đi vệ sinh.”
Sau đó lách qua người Giang Khắc, ra cửa.
Giang Khắc nhìn theo bóng lưng cô.
Cô bị Mặc gia cô lập?
*
Mặc Khuynh đi vòng lên tầng, đang định gọi điện thoại hỏi Hoắc Tư là phòng nào thì chiếc cửa bên cạnh “cạch” một tiếng mở ra.
Vừa quay sang, chình ình trước mặt là khuôn mặt nghiêm túc thâm trầm của Hoắc Tư.
“Xảy ra chuyện rồi?” Bàn tay cầm chai nước của Hoắc Tư nắm chặt, trong đầu đã hiện ra khung cảnh khủng bố một nhà ba người Mặc gia nằm giữa vũng máu.
“Không có.” Mặc Khuynh nói, “Tìm anh có việc.”
Hoắc Tư khó hiểu, “Việc gì?”
Mặc Khuynh liếc mắt vào phòng bệnh.
Lùi về sau một bước, Hoắc Tư nói: “Vào đi.”
Phòng bệnh VIP, trang thiết bị vô cùng đầy đủ, trên giường có một cô gái đang nằm. Khuôn mặt xinh đẹp nhưng bởi vì đã lâu ngày không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời nên đã trắng đến mức gần như trong suốt, hai mắt nhắm nghiền.
Mặc Khuynh quan sát mấy giây, hỏi: “Em gái anh?”
“Ừm.” Hoắc Tư không muốn nói nhiều đến chuyện cá nhân của mình, lại hỏi, “Chuyện gì?”
“Con gái của Mặc gia.” Mặc Khuynh thu lại tầm mắt, nghiêng đầu, “Có tin tức gì chưa?”
“Có vài tin tức.” Hoắc Tư hơi dừng lại, “Đang tìm người rồi chỉnh sửa tư liệu. Cô yên tâm, dù có tìm thấy thì phía chúng tôi cũng sẽ có cách giải quyết, cứ yên tâm làm thiên kim Mặc gia của cô đi.”
“Anh điều tra thử Ôn Nghênh Tuyết.”
“Cô nghi ngờ?” Trong mắt Hoắc Tư lóe lên nghi ngờ, rất nhanh, lông mày cau chặt, “Thân phận của người này có hơi phức tạp.”
Mặc Khuynh hơi hứng thú: “Phức tạp thế nào?”
“Điều tra xong sẽ nói với cô.” Phong cách làm việc của Hoắc Tư rất chặt chẽ cẩn thận, không chắc chắn sẽ không tùy tiện nói. Anh ta liếc nhìn cô gái nằm trên giường bệnh, nói với Mặc Khuynh, “Giúp tôi trông một lát, tôi đi lấy nước ấm.”
Mặc Khuynh: “…” Cô cũng không phải là y tá.
Hoắc Tư đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn một nửa người sống, Mặc Khuynh đi một vòng, cảm thấy vô vị, trong lúc vô tình lại nhìn thấy một cuốn sách được bọc bìa đặt trên tủ đầu giường.
Cô thuận tay cầm lên, mở ra, sau đó hơi sững lại.
Giấy bên trong đã ố vàng, cũ kỹ, cảm giác có thể nát ra thành bột bất cứ lúc nào. Lối viết dọc, dùng bút lông ghi lại, mỗi nét chữ đều rất quen thuộc.
Một trăm năm trước, khi Mặc Khuynh ở Đại học Đế thành nghiên cứu thảo dược Đông y bởi vì quá rảnh rỗi nên đã viết ra thứ này.
Bên trong ghi chép đủ loại cách thức phối hợp thảo dược, đều đem đến hiệu quả kỳ diệu, chia thành hai bộ Thượng – Hạ. Bộ Thượng thiên về các phối phương cổ quái hiếm lạ, đi theo con đường bàng môn tà đạo, bộ Hạ chú yếu là về phối độc, có thể nói là ngũ độc đủ cả.
Thứ này là của Hoắc Tư?
Hoặc cũng có thể là…
Mặc Khuynh rũ mắt quét qua cô gái nằm im lìm trên giường bệnh.
Cô lật giở mấy tờ, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, thổi rơi một tờ giấy nhỏ kẹp bên trong.
Mặc Khuynh đưa tay, hai ngón tay kẹp lấy.
Đó là một tờ giấy lớn bằng bàn tay, một mặt không có gì, một mặt in một hình vẽ. Mặc Khuynh đưa tờ giấy đến trước mặt, nhìn kỹ hình vẽ đó.
Lại hơi sững người.
Đây là hình vẽ cô quen thuộc nhất.
– — Lời tác giả —
Mặc Khuynh: =0= Hậu nhân có vẻ thích lượm lại mấy món đồ tôi vất bừa nhỉ.