Art: Weibo @HIHIKOstudio
Chương 50: Chuyện năm đó [10] Thầy giáo hướng dẫn, tiểu Qua điên rồi
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Hai người họ, một trên một dưới.
Động tác cúi người của Mặc Khuynh khiến khoảng cách giữa cô và Giang Khắc bị kéo lại gần.
Giang Khắc nâng mắt, dừng trên khuôn mặt cô, da trắng môi đỏ, dáng vẻ đầy lười biếng, trong con ngươi đen như có thứ gì đó bị che giấu, thần bí không thể vạch trần, tựa hàng nghìn hàng vạn sợi tơ trói buộc hắn.
Tầm mắt của Giang Khắc tiếp tục lướt xuống cần cổ thon dài và xương quai xanh của cô, trượt qua vòng eo tinh thế, cặp chân thon dài, một đường rơi xuống bàn chân cô.
Mũi chân cô nhẹ nhàng chạm đầu gối hắn, mà hắn lại cứ như đang bị một sức nặng ngàn cân đè lên.
Giang Khắc thản nhiên thừa nhận: “Phải.”
Mặc Khuynh thoáng hứng thú: “Có kết luận chưa?”
“Chưa.”
Giang Khắc vẫn không tin lời của Mặc Khuynh.
“Ồ.”
Mặc Khuynh ngồi thẳng lại, thu chân về, từ mặt bàn đi xuống.
Cô hơi cúi người, ngón trỏ chọc nhẹ cái đầu hình vuông của robot nhỏ, thong thả nói: “Tôi không để ý đâu.”
“Muốn làm gì hả, tui nổi giận thật đó!”
“Người xấu. Người xấu!”
“Xinh đẹp như thế mà lại là người xấu!”
Robot nhỏ vặn vẹo tránh đi, tiếng la ó liên tục không ngừng.
Mặc Khuynh cảm thấy khá thú vị, rút tay về, hỏi Giang Khắc: “Tôi có thể tháo nó ra không?”
Giang Khắc không trả lời câu hỏi của cô, mà hỏi ngược lại: “Nếu tôi nói không thể thì cô sẽ không làm à?”
“Tôi sẽ nhân lúc nửa đêm hành động.”
Mặc Khuynh đáp đến là thản nhiên, không hề chột dạ.
“Vậy thì không cần hỏi tôi làm gì.” Giang Khắc miễn cưỡng trả lời, một tay vuốt lại ống tay áo, sau đó đứng lên.
Mặc Khuynh chợt cười: “Không ngồi nổi nữa rồi?”
Giang Khắc rũ mắt, đối diện với cô hai giây, giọng nói như có thâm ý nói: “Học hành cho tốt, bớt nghĩ linh tinh.”
Mặc Khuynh tụt hứng thu ánh mắt về, ngón tay lại chọc chọc robot nhỏ, chọc cho nó lại kêu la ỏm tỏi, cô không ngẩng đầu, không nhanh không chậm nói: “Lui ra đi.”
“Xem ít phim cổ trang thôi.”
Giang Khắc đè xuống cảm xúc trong lòng, lạnh lùng bỏ lại một câu rồi đi ra ngoài.
Mặc Khuynh chú ý thấy điện thoại trên mặt bàn của hắn, nhắc nhở: “Điện thoại.”
“Không phải máy cá nhân.”
Dừng lại ở cửa một giây, Giang Khắc mở cửa, bước ra ngoài. Đam Mỹ Hay
Cửa đóng lại.
Thả robot nhỏ ra, Mặc Khuynh cầm điện thoại kia lên, màn hình vẫn còn sáng, không khóa, ấn vào, trống trơn chẳng có gì, chỉ có một phần mềm điều khiển.
Cô mang theo tâm trạng đầy hứng thú bắt đầu tìm hiểu.
*
Mặc Khuynh ở lì trong thư phòng cho đến tận hai giờ sáng mới tạm dừng lại để ăn khuya.
Khoảng mười một giờ tối thím Trần thấy thư phòng vẫn còn sáng đèn, xót Mặc Khuynh dốc lòng học tập nên đã đặc biệt chuẩn bị bữa khuya mang vào, chỉ là đưa bữa khuya xong, thím Trần đi ra, biểu tình khó mà dùng một lời để nói hết.
Sáng hôm sau, Giang Khắc đi ngang qua thư phòng, thuận tay mở cửa nhìn vào.
Mặt đất bừa bộn, máy móc thành linh kiện.
Giang Khắc bày ra vẻ mặt “quả nhiên là thế”, sau đó chân cũng không muốn bước vào, trực tiếp đóng cửa.
*
Trung học trực thuộc số một.
Buổi trưa, Mặc Khuynh ăn cơm trưa trong nhà ăn, lúc quay về trùng hợp gặp Tống Nhất Nguyên và Mẫn Sưởng đứng dưới tầng.
Tống Nhất Nguyên thấy cô thì lập tức vẫy tay gọi: “Bên này.”
Mặc Khuynh hơi do dự, cuối cùng vẫn đi về phía họ.
Đến gần rồi, cô đi thẳng vào vấn đề: “Làm gì?
“Tìm được thầy giáo hướng dẫn cho mấy đứa rồi.” Tống Nhất Nguyên cực kỳ hưng phấn nói.
Mẫn Sưởng tiếp lời: “Là ai?”
“Cứ đi theo thầy là biết.” Tống Nhất Nguyên bày ra vẻ mặt thần thần bí bí, khẳng định chắc nịch, “Thầy đảm bảo ở trường của chúng ta, năng lực của cậu ta không là số một thì cũng phải là số hai.”
Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng nhìn nhau, quyết định không vội tỏ thái độ với sự háo hức này của Tống Nhất Nguyên.
Đi vào một cái ngã rẽ, Mẩn Sưởng bắt đầu nhận ra có gì đó không đúng: “Đường này…”
Mặc Khuynh nói thẳng: “Đằng trước là cửa hàng bán đồ ăn vặt Ca Bố Lâm.”
Tống Nhất Nguyên quay đầu, hít vào một hơi thật sâu, sau đó khuôn mặt bỗng nhiên hiện lên quyết tâm, còn có tình cảm nồng nàn chất vấn hai người: “Hai em không tin thầy có đúng không hả?”
Im lặng mấy giây, Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng trao nhau một cái ánh mắt, sau đó xoay người muốn đi.
“Ôi ôi ôi, thầy sai rồi.” Tống Nhất Nguyên vội giữ lấy họ, chặn đường, “Thầy khai thật là được chứ gì, thầy giáo hướng dẫn của hai em ở ngay trong cửa hàng bán đồ ăn vặt đó.”
Mặc Khuynh đã hiểu: “Qua Bốc Lâm?”
Tống Nhất Nguyên ngạc nhiên: “Sao em biết?”
Mặc Khuynh lười giải thích với anh ta: “Không cần.”
“Có thể nể mặt thầy gặp người trước, xác định thực lực rồi nói tiếp không?” Tống Nhất Nguyên mở giọng thương lượng.
Nếu là trước đây, Tống Nhất Nguyên nói nhăng nói cuội gì Mặc Khuynh đều coi như không nghe thấy. Nhưng qua một hai tháng tiếp xúc, Tống Nhất Nguyên làm một người thầy giáo như thế nào, Mặc Khuynh cũng đã hiểu được đôi chút.
Cô đồng ý rồi.
Tống Nhất Nguyên mừng như trẻ con được kẹo, nhanh chóng kéo hai người họ vào Ca Bố Lâm kia.
Chỉ là, muốn đi về phía đó thì cần đi ngang qua bức tượng của hiệu trưởng. Mặc Khuynh liếc một cái, giống như đã thành thói quen phóng ra một chiếc châm bạc, lại một lần nữa cắm trúng mi tâm của pho tượng.
Mẫn Sưởng được tận mắt chiêm ngưỡng một màn này, mí mắt giật giật, chợt phản ứng lại: “Bảo sao gần đây cứ thấy cái tượng này có chỗ nào kỳ quái, hóa ra là do cô làm?”
“Còn hơn thế nữa cơ.” Tống Nhất Nguyên nghĩ thôi đã mệt tâm, “Thầy đã sớm tập thành thói quen, mỗi ngày lượn qua đây một vòng, chỉ để giúp hiệu trưởng rút châm.”
Mẫn Sưởng càng kinh ngạc hơn với hành động này của Tống Nhất Nguyên: “Thầy cũng biết?”
“Đương nhiên là biết rồi.”
“…”
Mẫn Sưởng nhất thời không biết phải nói gì.
Đường đường là thầy giáo, đã không ngăn cản hành động phá hoại của học trò thì thôi còn đi theo sau giúp thu dọn?
Tống Nhất Nguyên không giải thích thêm, ôm theo trái tim đau đớn khôn nguôi dẫn Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng đi vào Ca Bố Lâm.
Hiện tại trùng hợp là thời gian nghỉ trưa nên bên trong có khá nhiều học sinh mua hàng.
Qua Bốc Lâm đang tính tiền, nhìn thấy bọn họ cũng không mấy ngạc nhiên, chỉ chỉ mấy chiếc ghế ở cửa nói: “Ngồi chờ chút nha, tôi tính tiền xong qua liền.”
Ba người ngồi xuống ghế chờ.
Rất nhanh, Qua Bốc Lâm nhân lúc tạm rảnh cầm ba chai nước đi tới. Anh ta chia cho mỗi người một chai, ném qua.
Mặc Khuynh ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, đang cúi đầu đọc sách. Chai nước ném đến, cô cũng không nhấc mắt một cái nâng tay, dễ dàng bắt được.
“Thân thủ t–“
Qua Bốc Lâm muốn khen, nhưng lời nói được một nửa thì im bặt.
Tầm mắt rơi xuống vị trí mắt cá chân của Mặc Khuynh, anh ta cứ thế nhìn thấy hình xăm trên đó, cảm thấy bản thân chắc chắn là điên rồi.
***
88: Tiểu Qua có vẻ cũng có 1 thân phận đặc biệt giống như hậu nhân của Hồi Xuân Các, chờ đón xem:>