Art: Weibo @霜天_
Chương 45: Chuyện năm đó [05] Chứng trẻ trâu giao tiếp xã hội trong truyền thuyết
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Tống Nhất Nguyên sững sờ mất một hồi lâu.
“Em vừa nói gì cơ, thầy không nghe rõ?” Tống Nhất Nguyên mù mịt hỏi lại.
Mặc Khuynh liếc xéo anh ta một cái, hiếm khi kiên nhẫn lặp lại một lần: “Tôi muốn tham gia.”
Tống Nhất Nguyên lại sững sờ.
“Có thể tai thầy có chút vấn đề, sinh ra ảo giác rồi…” Tống Nhất Nguyên chà chà cái tai, xoay người muốn đi, “Không thì thế này đi, thầy đi bệnh viện một chuyến trước đã, có chuyện gì ngày mai chúng ta nói tiếp.”
Mặc Khuynh nhằm thẳng đầu gối anh ta mà đá.
Tống Nhất Nguyên nghiêng ngả, suýt thì quỳ xuống hành đại lễ với thầy Lý từ đối diện đi tới. Anh ta chật vật đứng thẳng người, sau đó dưới ánh mắt khó hiểu của thầy Lý bày ra dáng vẻ nghiêm nghị.
Chờ cho ông ấy hoàn toàn đi khuất rồi, Tống Nhất Nguyên mới xoay phắt lại, hít một hơi thật sâu, nói: “Em điên rồi đúng không? Lần này em chỉ thi được ba mươi điểm toán, sao lại nghĩ đến báo danh cái cuộc thi này chứ!”
(*) thang điểm bên Trung là 100, bằng với 3 điểm bên mình, đúng là bả nể thầy Tống ghê lắm chứ tui tưởng bả được 1 cơ:>
“Danh này tôi phải báo chắc rồi.” Mặc Khuynh nhướng mày, cực kỳ bình tĩnh phân phó, “Thầy chuẩn bị đi.”
Tống Nhất Nguyên cố gắng níu kéo chút quật cường cuối cùng của mình: “Không.”
“Hửm?”
Âm mũi nâng lên, Mặc Khuynh thoáng đảo mắt qua mi tâm của anh ta.
Tống Nhất Nguyên khẽ rùng mình, đã muốn giơ cờ trắng đầu hàng, nhưng lương tâm vẫn nỗ lực đè xuống run sợ, chân thành khuyên nhủ: “Đây là vấn đề nguyên tắc. Em đến cuộc thi đó làm bậy, không chỉ ảnh hưởng đến người khác, ngộ nhỡ thật sự lấy được giải thưởng thì còn ảnh hưởng đến cả một đội ngũ. Mỗi đội tham gia cuộc thi đều đã bỏ ra không ít công sức.”
Mặc Khuynh nhíu mày: “Vì sao tôi phải làm bậy?”
“Em không làm bậy thì định lấy cái gì thi với đấu!” Tống Nhất Nguyên khuyên nhủ trong tuyệt vọng, “Em có biết Mặc Tùy An và Thịnh Khánh đã bắt đầu chuẩn bị từ khi nào không? Từ năm ngoái đấy! Cả đợt nghỉ hè đều nhận huấn luyện đặc biệt từ Lã Chiến, mục tiêu chính là học bổng của quốc gia! Ôn Nghênh Tuyết lại càng không cần nói, từ trường ở Đế thành chuyển tới.”
Mặc Khuynh khá nghi ngờ hỏi lại: “Lợi hại lắm à?”
“…”
Tống Nhất Nguyên bị thái độ chẳng bận tâm này của cô chặn cho uất nghẹn.
Trong lòng không ngừng niệm “Người không biết thì không có tội”, Tống Nhất Nguyên cuối cùng cũng phải thỏa hiệp, nói: “Dù em có tham gia thì cũng phải đủ một đội, trừ em ra còn có ai khác à?”
Mặc Khuynh chưa nghĩ đến cái này, nghĩ một chút, nói: “Trước tính Mẫn Sưởng vào đi.”
“Em hỏi ý em ấy chưa?” Tống Nhất Nguyên trợn tròn mắt.
“Ý kiến của cậu ta không quan trọng.” Mặc Khuynh không quan tâm đáp.
Tống Nhất Nguyên: “…” Người cổ đại đúng là một đám thổ phỉ không thể nói lý!
…
Quả đúng như lời Mặc Khuynh, ý kiến của Mẫn Sưởng không quan trọng, bởi vì vừa nghe được chuyện này, Mẫn Sưởng đã không suy nghĩ gì lập tức đồng ý.
Qua điện thoại, cậu ta hỏi Mặc Khuynh: “Còn một người nữa thì sao?”
“Thẩm Kỳ.”
“…” Mẫn Sưởng ngẩn ra, “Thẩm Kỳ mới tỉnh lại mà?”
“Đang hồi phục rồi.” Chuyện Mặc Khuynh cần bận tâm không phải sức khỏe của Thẩm Kỳ, mà là chuyện Thẩm Kỳ được gọi là thực lực của thiên tài, “Chỉ số thông minh không có vấn đề là được.”
Mẫn Sưởng nhớ Thẩm Kỳ không phải người nhiệt tình, hỏi, “Thẩm Kỳ sẽ đồng ý chứ?”
“Sẽ.”
Trả lời rất chắc chắn.
Sau đó cô cúp máy, ra khỏi cổng trường.
Bình thường nếu không có thông báo từ cô thì Bành Trung đều sẽ đúng giờ chờ trước cổng trường. Mặc Khuynh đảo mặt một vòng, tìm thấy chiếc xe Bành Trung thường lái, nhưng hôm nay người đến không phải Bành Trung mà là Bành Nhân.
Còn có Qua Bốc Lâm.
“Mặc tiểu thư.” Bành Nhân ngó đầu ra nhìn quanh quất một hồi, phát hiện ra Mặc Khuynh thì lập tức phấn khích vẫy tay, còn thiếu điều chưa nhảy lên nữa thôi.
Mặc Khuynh đi qua.
Qua Bốc Lâm nhìn thấy Mặc Khuynh thì ngạc nhiên không thôi, hỏi Bành Nhân: “Người cậu cần đón chính là Mặc Khuynh?”
“Đúng nha.” Bành Nhân gật đầu, vừa mở cửa cho Mặc Khuynh vừa trả lời Qua Bốc Lâm, “Đưa người về trước đây, hôm khác gặp lại nhé.”
“… Ờ.”
Qua Bốc Lâm nhìn hai cái người chẳng giống như có liên quan gì đến nhau này, hoàn toàn không nắm được đầu mối gì.
Mặc Khuynh ngồi vào xe.
Rất nhanh, Bành Nhân cũng ngồi lên xe, lúc cài đai an toàn bỗng nổi chứng trẻ trâu giao tiếp xã hội(*), hỏi Mặc Khuynh hôm nay ở lớp thế nào, học hành có tốt không.
(*) tui chưa đọc được cái chứng này bao giờ, đây cũng lần đầu nghe nên không biết tiếng Việt gọi là gì. Tra baidu xong, giải thích sơ thì nó là cái ngược lại với chứng sợ giao tiếp xã hội, nếu hiểu đơn giản thì chắc là cực kỳ lắm mồm, hơn nữa là kiểu chỉ cần tui không ngại, ngại chính là người khác:)))
“Anh quen Qua Bốc Lâm?” Sự chú ý của Mặc Khuynh lại đặt ở một điểm khác.
Qua Bốc Lâm là người của căn cứ số 08, Giang Khắc lại nói hắn không biết căn cứ số 08. Nếu thế, vì sao trợ lý của Giang Khắc lại quen Qua Bốc Lâm, thậm chí quan hệ có vẻ còn rất tốt?
– – Ngoài ra, Mặc Khuynh nhớ đến cái tấm vải thêu tay trước cửa hàng đồ ăn vặt.
“Đúng nha, cậu ta là bạn học của tôi.” Bành Nhân cười tít mắt giải thích, “Bạn đại học.”
“Đại học nào?”
“Đại học Đế thành.”
Mặc Khuynh nghi ngờ: “Sinh viên tài năng tốt nghiệp Đại học Đế thành ra lại làm trợ lý cho Giang Khắc?”
“Anh trai tôi tốt nghiệp trường top1 ở nước ngoài đó, không phải vẫn làm tài xế cho Giang gia đó sao.” Bành Nhân lái xe, vô tâm vô tính nói, “Chúng tôi ấy à, đã được định sẵn sinh ra là để phục vụ cho Giang gia.”
(*) Giang gia này là anh Giang, không phải nhà họ Giang
“Vì sao?”
“Bởi vì…” Bành Nhân vừa định nói, lập tức phản ứng lại, suýt thì cắn vào lưỡi.
Anh ta quay sang nhìn Mặc Khuynh, cười ha ha: “Không biết.”
Nói dối cũng quá lộ liễu.
Nhưng nếu Bành Nhân đã cảnh giác thì cũng không thể hỏi ra cái gì được nữa, Mặc Khuynh không tiếp tục vặn hỏi.
Nhưng mà, Bành Nhân là kẻ một khi đã mở miệng thì khó mà đóng lại được.
Trước đây mỗi lần nói chuyện với Bành Nhân đều cần có Bành Trung đến kết thúc câu chuyện, hôm nay không có sự can thiệp kịp thời của Bành Trung, Bành Nhân không còn bị ai áp chế nữa, nói liến thoắng không dừng lại.
Mặc Khuynh không nhịn được nữa, lên tiếng: “Có một cái kỹ năng, không biết anh có làm được không.”
Bành Nhân lập tức tiếp lời: “Mặc tiểu thư, mời nói, mời nói.”
Trước mặt là đèn đỏ, Bành Nhân cho xe dừng, quay hẳn người lại, dùng ánh mắt ngây thơ hồn nhiên mang theo tò mò nhìn Mặc Khuynh, một mặt đầy mong đợi.
Mặc Khuynh bắt chéo chân, mỉm cười, hỏi: “Ngậm miệng, có biết không?”
“…”
Bành Nhân chớp chớp mắt.
Cũng trong một cái chớp mắt đó, tươi cười trên mặt anh ta, khóe môi cong cong đồng loạt tan biến. Cuối cùng, Bành Nhân hơi thẹn thùng gãi đầu, nói: “Ôi, anh trai luôn nói tôi lắm lời.”
Mặc Khuynh hiếm khi đồng quan điểm với Bành Trung: “Anh trai anh nói đúng đấy.”
“Vậy tôi… ngậm miệng?” Bành Nhân thử hỏi.
“Xin hãy làm như thế.” Mặc Khuynh chân thành đề nghị.
“… Được rồi.” Bành Nhân tiếc nuối cực kỳ.
Khó khăn lắm mới bắt được cơ hội có thể tán gẫu thoải mái với Mặc Khuynh, kết quả còn chưa tán gẫu thỏa thích thì đã bị hạ lệnh cấm ngôn, vui vẻ đều bay đi hết rồi.
*
Mặc Khuynh cảm thấy một đường này của Bành Nhân trải qua rất gian nan.
Bởi vì xe vừa chạy vào đến ga ra của nhà Giang Khắc, Bành Nhân thoáng cái như trút được gánh nặng thở ra một hơi, giống như rốt cuộc đã hoàn thành một nhiệm vụ cực kỳ cực kỳ gian nan.
Bành Nhân cởi đai an toàn, quay đầu, giọng nói mang theo gấp gáp: “Mặc tiểu thư…”
Nhưng Mặc tiểu thư của cậu ta đã sập cửa xe.
Bành Nhân gãi gãi đầu, muốn xuống xe, đột nhiên nhớ ra gì đó, vội ôm một chồng sách ở ghế phó lái, sau đó ôm sách ra ngoài, đuổi theo Mặc Khuynh.
“Mặc tiểu thư, Giang gia giao tôi phụ trách dạy bổ túc cho cô, đây là những cuốn sách ôn luyện tôi đã cất công chọn lọc, đảm bảo dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của của tôi, cô chỉ cần hoàn thành hết chỗ này là thành tích học tập có thể nâng lên một bậc…” Bành Nhân lại nói không ngừng.
Một đường bám theo sau Mặc Khuynh đến tận cửa.
Trong phòng khách, Giang Khắc và Bành Trung đang nói chuyện. Giang Khắc liếc Bành Nhân một cái, nói với Bành Trung: “Làm cậu ta ngậm miệng đi.”
“Vâng.”
Bành Trung nhận lệnh, đi về phía Bành Nhân.
Bành Nhân lập tức la ó xin tha: “Ngậm rồi ngậm rồi, em thật sự ngậm rồi, anh, em là em trai của anh đó –“
Bành Nhân ôm một chồng sách, bị Bành Trung đuổi chạy vòng quanh.