Art: Weibo @Toduring
Chương 147: Nhánh 101 [29] Mặc Khuynh trở thành khách quý
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Đến tận buổi trưa Mặc Khuynh mới từ trong phòng ngủ đi ra.
Cô quét mắt một vòng.
Cốc Vạn Vạn còn đang ngâm mình trong Trừ Chướng Nghi, Văn Bán Lĩnh thì nằm trên sô pha ngủ.
Mặc Khuynh đi rót một chén trà, đi đến bên cạnh Văn Bán Lĩnh, dùng chân đá đá chân Văn Bán Lĩnh.
“A?”
Văn Bán Lĩnh mơ ngủ xoay người một cái, cứ thế từ trên ghế lăn xuống.
Văn Bán Lĩnh buồn ngủ muốn chết, nhìn rõ người đến là Mặc Khuynh, ngồi dậy, ngáp to một cái: “Làm sao thế?”
Mặc Khuynh nói: “Rút châm trên người cậu ta ra đi, rồi cho cậu ta ra ngoài.”
“Ò.”
Văn Bán Lĩnh đứng dậy.
Anh ta nhìn thoáng qua chỗ nước nhỏ xuống.
Quả nhiên, nước trong rồi.
“Tôi được giải hết độc rồi sao?”
Lúc hỏi ra câu này, Cốc Vạn Vạn nuốt ực một cái, giọng nói mang theo căng thẳng.
Mặc Khuynh gật đầu: “Ừm.”
Dù đã có cả một buổi sáng để chuẩn bị tâm lý, nhưng giờ phút này nghe được đáp án khẳng định của Mặc Khuynh, Cốc Vạn Vạn vẫn khó mà nói ra tâm tình hiện tại của mình.
Thậm chí là run rẩy không ngừng.
Im lặng hồi lâu, ánh mắt trước nhờ đều là hờ hững của Cốc Vạn Vạn xuất hiện một tia sáng: “Cơ thể sẽ trở thành người bình thường chứ?”
“Người bình thường?” Mặc Khuynh hỏi ngược lại, uống một hớp nước, liếc cậu ta: “Nếu một vị thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ có thể tính là người bình thường, thì chắc là vậy.”
“…”
Khóe miệng Cốc Vạn Vạn co rút.
Đây rõ ràng là lời hay, nhưng từ miệng Mặc Khuynh nói ra lại đều là chế nhạo.
Văn Bán Lĩnh đi đến trước Trừ Chướng Nghi, nhanh tay lẹ chân rút châm cho Cốc Vạn Vạn, nói: “Cô ấy nói cơ thể cậu yếu rề đó.”
“Cảm ơn đã phiên dịch.” Cốc Vạn Vạn nói.
“Chăm chỉ thể dục vào.” Văn Bán Lĩnh vỗ mạnh vai Cốc Vạn Vạn.
Cốc Vạn Vạn suýt thì thổ huyết tại chỗ.
Nhưng mà, cậu ta không hề tức giận.
Cốc Vạn Vạn nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, khóe môi không nhịn được cong lên.
Yếu thì yếu đi.
Ở trong nhà dưỡng bệnh mười năm, ngoài “nằm liệt giường” thì vẫn cứ là “nằm liệt giường”, nếu có thể có sức sống như người bình thường thì đúng là không giống lẽ thường.
Buổi trưa, Văn Bán Lĩnh gọi đồ ăn ngoài về.
Ba người ăn xong, Cốc Vạn Vạn quyết định về nhà một chuyến.
– – Báo bình an.
“Cô đi cùng tôi không?” Cốc Vạn Vạn hỏi Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh nhướng mày.
Cốc Vạn Vạn lập tức nói: “Nhân tiện nói chuyện thù lao.”
“Đi.”
Mặc Khuynh đồng ý rồi.
Văn Bán Lĩnh tiếp lời: “Tôi mới không đi.”
Anh ta vốn đã không thích đến Cốc gia, huống hồ lúc trước còn bị Bách Tạ chặn ngoài cửa.
“Cánh cổng nhà tôi đúng là chỉ làm bẩn chân của đội trưởng.” Cốc Vạn Vạn tán đồng, sau đó nói, “Tôi gọi xe là được.”
Văn Bán Lĩnh: “…”
Văn Bán Lĩnh thở phì phì quay về phòng ngủ.
Không có ai dỗ dành anh ta.
*
Cốc gia.
Xe taxi dừng lại trước cổng lớn, Cốc Vạn Vạn xuống xe trước, sau đó mở một cánh cửa khác.
Mặc Khuynh ung dung bước xuống.
Rất nhanh, Bách Tạ dẫn theo hai vệ sĩ đi ra mở cổng.
“Thiếu gia…” Bách Tạ còn chưa kịp nói gì, ngạc nhiên nhìn cô gái đứng bên cạnh, “Sao người này lại đi cùng thiếu gia?”
“À.” Cốc Vạn Vạn thuận miệng bịa chuyện, “Tôi bị bắt cóc, được cô ấy cứu.”
“Chuyện này–“
Đôi con ngươi của Bách Tạ suýt thì trừng lên luôn rồi.
Sao có thể chứ!
Nói là Mặc Khuynh bắt cóc còn tin được!
Chợt, Cốc Vạn Vạn lại bổ sung một câu: “Cô ấy thuận tiện giải độc cho tôi. Hiện tại tôi đã hoàn toàn khỏe mạnh.”
“Dạ?”
Lần này, cằm của Bách Tạ cũng muốn rớt.
“Đây…” Bách Tạ há miệng, “Thiếu gia…” Lại cứng đờ quay đầu, nhìn Mặc Khuynh, “Cô…”
Trong sự kinh ngạc cực độ, vốn từ của Bách Tạ đều biến mất, nửa ngày trời không nói được một câu đầy đủ.
“Thiếu gia thật sự khỏe hẳn rồi sao?!”
Hồi lâu sau, Bách Tạ mới thoát khỏi trạng thái đó, hỏi ra một câu.
“Ừm.”
Cốc Vạn Vạn gật đầu.
Bách Tạ nhìn Cốc Vạn Vạn từ đầu đến chân, cảm thấy dáng vẻ của cậu ta đúng là không còn ốm yếu như trước đây, ngược lại dồi dào tinh thần.
Sau đó, ông ta đi lên hai bước, bắt mạch cho Cốc Vạn Vạn.
Mạch tượng hoàn toàn bình thường.
Là tình trạng bình thường mà trước giờ chưa từng có được.
!
Bách Tạ sững sờ tại chỗ.
Cả người đần ra.
“Đúng rồi,”
Cốc Vạn Vạn xoay cổ tay, đầu tiên là nhìn Mặc Khuynh vân đạm phong khuynh, sau đó nhìn sang Bách Tạ đang trong tình trạng đờ đẫn.
Cậu ta hỏi: “Nghe Mặc Khuynh nói, lần trước đến đây cô ấy có đưa đơn thuốc giải cho ông, tại sao không thấy ông nói gì với tôi?”
“Thuốc giải?”
Bách Tạ nhất thời cứng đờ.
Trên trán bắt đầu có mồ hôi rịn ra, hai má nóng lên, sau đó nhanh chóng lan ra toàn thân.
Cốc Vạn Vạn nói: “Cô ấy là truyền nhân của Y thánh, đương nhiên là có thuốc giải. Nhưng thời gian tôi đã trúng độc quá lâu, không thể dùng nó trị tận gốc. Thời gian này, cô ấy tìm một biện pháp khác, dùng thuốc giải hỗ trợ, mới có thể trừ tận gốc độc trên người tôi.”
“Đây… Đây…”
Bách Tạ lắp bắp.
Một người đàn ông đã đến tuổi ngũ tuần, ngày thường làm việc khéo léo, cẩn thận tỉ mỉ, chưa bao giờ thấy ông ấy rơi vào tình trạng xấu hổ, nhưng lúc này, lại giống như một đứa nhỏ mắc lỗi.
Sắc mặt đều là kích động và áy náy.
Bách Tạ nuốt ực một cái, há miệng: “Mặc tiểu thư…”
Mặc Khuynh ngó lơ sự tồn tại của ông ta, nghiêng đầu hỏi Cốc Vạn Vạn: “Không mời tôi vào ngồi sao?”
“Đương nhiên.”
Cốc Vạn Vạn thức thời nói.
Sau đó làm động tác “mời.”
Mặc Khuynh như một vị nữ vương đi đầu tiên.
Còn lại, Cốc Vạn Vạn, Bách Tạ và mấy người vệ sĩ đều ngoan ngoãn đi theo sau cô.
Bọn họ đi đến cửa.
“Thiếu gia!” Một cậu thanh niên nhìn khá quen mắt đi ra, lên tiếng chào hỏi Cốc Vạn Vạn đầu tiên, sau đó quay sang, vừa thấy được Mặc Khuynh, tức thì nhíu mày, “Sao cô ta cũng đến đây!”
Cốc Vạn Vạn: “…”
Bách Tạ: “…”
Ai đó đến bịt cái miệng của thằng oắt này lại đi!