Mục lục
Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người - Mặc Khuynh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Art: Weibo @抠抠抠了

Chương 146: Nhánh 101 [28] Cốc Vạn Vạn được cứu

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Trong lúc Cốc gia rơi vào tình cảnh hỗn loạn chưa từng có, thì bên này Mặc Khuynh ngồi ở ghế sô pha, chỉ huy Văn Bán Lĩnh làm việc.

Phối dược liệu, đun nước, thao tác “Trừ Chướng Nghi”.

“Vì sao cô có thể ngồi đó chỉ đông chỉ tây, còn tôi ở bên này lại phải hùng hục làm việc hả?” Bận rộn ba tiếng, Văn Bán Lĩnh mệt lử đặt mông ngồi xuống, mở miệng oán thán.

Mặc Khuynh đang ăn trái cây.

Mười lăm phút trước, cô gọi trái cây giao đến, bây giờ đang ăn.

Văn Bán Lĩnh oán thán xong, Mặc Khuynh liếc anh ta một cái: “Ngoại trừ làm mấy cái này, anh còn có tác dụng nào khác sao?”

“…”

Sắc mặt Văn Bán Lĩnh cứng đờ.

Lời lẽ thật sự quá mức đả kích người ta.

Chẳng qua, trên phương diện trị bệnh cứu người, anh ta không thể không thừa nhận là mình không bằng Mặc Khuynh.

“Tôi chỉ không hiểu thôi,” Văn Bán Lĩnh nâng cánh tay lau mồ hôi trên trán, thở hắt ra một hơi, “Sao cô cứ phải cứu cậu ta bằng được? Trong khi bọn họ có tin là cô sẽ cứu được đâu. Huống hồ, bắt cóc người về, một khi không cứu được, cô chắc chắn sẽ bị Cốc gia đuổi giết hết cái trái đất này. Sao phải vậy?”

“Chữa khỏi sẽ được rất nhiều tiền.” Mặc Khuynh nhìn về phía Trừ Chướng Nghi lộ ra một cái đầu của Cốc Vạn Vạn, sau đó chậm rãi hỏi Văn Bán Lĩnh: “Anh không cần à?”

“…”

Văn Bán Lĩnh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng phục sát đất giơ ngón tay cái với Mặc Khuynh.

Giỏi lắm.

Hiểm nguy sinh phú quý nha.

Anh ta lại thở dài, đứng dậy, liếc nhìn Cốc Vạn Vạn tính mạng treo sợi chỉ, chấp nhận số phận đi phối dược.

Dù sao cũng là một mạng người đấy.

Mặc Khuynh thong thả ăn hết đĩa trái cây, cảm giác sức mạnh ở tay chân dần hồi phục, sau đó mới đặt đĩa xuống, đứng dậy đi đến đối diện Trừ Chướng Khi.

Mí mắt cô cũng không chớp lấy một cái, từ ngón tay xuất hiện một lưỡi dao cứa rách lòng bàn tay, máu từ đó chảy ra, từng giọt từng giọt rơi xuống Trừ Chướng Nghi.

Trừ Chướng Nghi sáng lên.

Sau đó, Mặc Khuynh lấy ra toàn bộ châm cứu, rót máu một lượt.

Một ngày hai đêm trôi qua.

Cốc gia đã sớm báo cảnh sát, đang kiểm tra từng cái camera một, nhưng đều không thu hoạch được gì.

Tảng sáng, chút ánh sáng cuối cùng từ trên Trừ Chướng Nghi biến mất, Cốc Vạn Vạn từ trong cơn mê man dài tỉnh lại, hết thảy trước mắt đều khiến cậu ta mù mịt.

Nắng sớm từ ngoài ban công chiếu vào, mềm mại lại sáng ngời, cửa sổ để mở, gió nhè nhẹ thổi, tấm rèm mỏng bằng lụa trắng theo gió đung đưa, lướt qua mặt cậu ta, năm giác quan vẫn chưa phục hồi hoàn toàn, cơ thể lại cảm nhận được sự khoan khoái chưa từng có.

?

Cậu ta chết rồi sao?

Cậu ta nhớ lại khi đó mình uống thuốc Ôn gia kê cho, sau đó bên trong cơ thể lập tức cảm thấy không ổn.

Sau đó chính là một mảnh hỗn loạn.

Trong lúc mê man, hình như cậu ta nhìn thấy Mặc Khuynh đi vào phòng mình, vác cậu ta lên, bay trong không trung.

Tinh thần dần tỉnh táo, Cốc Vạn Vạn nhìn xuống, chợt bị dọa sợ.

Cậu ta nhìn thấy bản thân đang nằm gọn trong một cái “hòm” hình thù kỳ quái, cánh tay vắt bên trên cắm đầy châm, dày đặc, như một con nhím.

“Đừng cử động lung tung.”

Từ đằng sau chợt truyền đến tiếng của Văn Bán Lĩnh.

Cốc Vạn Vạn theo bản năng quay đầu.

Sau đó, cậu ta nhìn thấy Văn Bán Lĩnh đi tới, Văn Bán Lĩnh đánh giá cậu ta một lượt, hơi ghét bỏ nói: “Sống lại rồi?”

“Ừm.” Giọng của cậu ta khàn đặc, “Tình huống gì thế này?”

“Tôi và Mặc Khuynh cứu sống cậu, là tình huống đó đấy.” Văn Bán Lĩnh đáp ngắn gọn một câu, sau đó quay đầu, hướng về phía một cánh cửa gọi, “Mặc Khuynh, người sống lại rồi!”

“Rầm!”

Có thứ gì đó bị ném lên cửa, phát ra tiếng vang nặng nề.

Văn Bán Lĩnh và Cốc Vạn Vạn đều run lên.

Giọng nói của Mặc Khuynh chứa đầy bực dọc: “Gào cái gì mà gào.”

Dáng vẻ kiêu ngạo của Văn Bán Lĩnh trong chớp mắt bị đánh tan, anh ta gãi gãi đầu, đi đến trước cửa phòng của Mặc Khuynh.

Giọng nói so với vừa rồi nhỏ nhẹ hơn hẳn: “Châm trên người cậu ta phải làm thế nào đây?”

Cốc Vạn Vạn chỉ nhìn được hai cánh tay mình, thực tế là trên đầu Cốc Vạn Vạn cũng toàn là châm, nhìn rất khủng bố.

Mặc Khuynh: “Giữ nguyên, hai canh giờ sau thì rút ra.”

(*) 1 canh giờ bằng 2 tiếng

Văn Bán Lĩnh lại hỏi: “Có cần thay nước không?”

“Thay.”

Mặc Khuynh bực dọc trả lời.

Không hiểu vì sao, Văn Bán Lĩnh cảm thấy hai ngày nay tính tình của Mặc Khuynh… có hơi khó chịu.

Một lời không hợp là nổi giận.

Có thể là đang trong thời kỳ đặc biệt đi.

Huống hồ, một ngày hai đêm này Mặc Khuynh đều không chợp mắt.

Văn Bán Lĩnh không làm phiền cô nữa, quay về phòng khách, vừa cắn hạt dưa vừa nói: “Cậu còn phải ngâm thêm một sáng nữa.”

“Đây chính là thứ đồ kia?”

Cốc Vạn Vạn kiểm tra tình cảnh của mình, vỗ vỗ Trừ Chướng Nghi.

“Ừm.”

“Dùng thế nào?”

“Mặc Khuynh có nói đại khái qua rồi.” Văn Bán Lĩnh nói, “Bên ngoài có hai cửa vào, một cái để bỏ dược liệu, một cái để bỏ nước, phải liên tục thêm nóng, dụng cụ sẽ căn cứ theo nhiệt độ khác nhau mà chiết xuất ra thành phần thuốc khác nhau, thành phần thông qua hơi nước đi vào cơ thể cậu, giúp cậu giải độc toàn thân, sau đó theo một cái lỗ nhỏ chảy ra.

Nói đến đây, Văn Bán Lĩnh chỉ thùng nước bên cạnh.

Trên thùng nước có một cái lỗ nhỏ, đang có nước liên tục nhỏ xuống, là màu xám trắng.

“Lúc đầu, nước này đen sì, sau đó mới dần nhạt đi.” Văn Bán Lĩnh nói, “Tôi đoán khi nó chuyển màu thành trong suốt chính là lúc độc trên người cậu giải xong.”

“…”

Văn Bán Lĩnh nói xong, Cốc Vạn Vạn chỉ thấy hoang đường.

Thế này là giải độc xong rồi?

Dễ thế thôi?

Văn bán Lĩnh nhìn biểu tình của Cốc Vạn Vạn, đoán được cậu ta đang nghi ngờ, trong lòng hơi khó chịu.

“Đúng rồi.” Văn Bán Lĩnh ném vỏ hạt dưa vào thùng rác, vỗ vỗ tay, “Thằng nhóc Mẫn Sưởng kia nói, lúc trước Mặc Khuynh đã đưa một đơn thuốc cho quản gia của cậu, chính là thuốc giải. Lão quản gia kia có cho cậu uống không?”

Cốc Vạn Vạn ngẩn ra: “Thuốc giải?”

Văn Bán Lĩnh thầm vui sướng, giọng nói cũng đầy chế giễu: “Cậu không biết thật hả?”

“Mặc Khuynh từ đâu có được thuốc giải?” Cốc Vạn Vạn ngạc nhiên.

“Cô ấy là truyền nhân của Y thánh đó thôi, có thuốc giải thì có gì kỳ lạ?” Văn Bán Lĩnh cũng không biết chuyện này là thật hay giả, dù sao dùng vào lúc này là vừa đẹp.

“…”

Cốc Vạn Vạn mím môi, không tiếp lời.

Lẽ nào… là thật sao?

Y thánh mặc khuynh.

Truyền nhân Mặc Khuynh.

Sư phụ của trưởng thôn Mặc…

Còn có, cuốn phối phương chia thành hai bộ thượng hạ kia.

Về mặt lý trí, Cốc Vạn Vạn vẫn cảm thấy chuyện này quá khó tin, nhưng sự khoan khoái chưa từng có ở cơ thể này lại khiến cậu ta không thể không tin.

– – Dù là khi được trưởng thôn Mặc châm cứu trị liệu cho, cậu ta cũng chưa từng cảm thấy có sức sống như bây giờ.

“Mẫn Sưởng nói, nếu cậu dùng thuốc giải thì có thể sống thêm chừng mười năm nữa, nhưng Mặc Khuynh muốn trị tận gốc cho cậu nên mới mất công mất sức đi trộm Trừ Chướng Nghi về.”

Nói đến đây, Văn Bán Lĩnh biết rõ còn hỏi: “Lại nói, rốt cuộc quản gia của cậu có cho cậu uống thuốc giải không thế?”

“…”

Sắc mặt Cốc Vạn Vạn cứng đờ.

Cậu ta chưa từng nghe nói đến thuốc giải gì, càng không biết Mặc Khuynh để lại thuốc giải cho cậu ta.

Chẳng qua, cũng có thể đoán ra…

Quản gia Bách hẳn là đã tự làm chủ, loại bỏ đơn thuốc kia.

“Sao ngậm miệng như hến thế?” Văn Bán Lĩnh lại tiếp tục chọt vào chỗ đau của cậu ta, “Nếu cậu dùng thuốc giải Mặc Khuynh đưa cho rồi phát độc, thế chẳng phải là nhà cậu sẽ đi tìm Mặc Khuynh tính sổ à?”

“Không.” Cốc Vạn Vạn cuối cùng cùng lên tiếng, “Tôi đến đây thế nào?”

Văn Bán Lĩnh nói: “Mặc Khuynh bắt cóc cậu về đấy.”

“Bắt cóc?”

Cốc Vạn Vạn khó mà tin được.

“Ừm. Nhưng mà cậu yên tâm, xử lý rất gọn gàng sạch sẽ.” Văn Bán Lĩnh trấn an.

Cốc Vạn Vạn: “…” Đây là vấn đề sạch sẽ hay không sao?

Đầu bỗng nhiên nhức nhức, Cốc Vạn Vạn cứng ngắc hỏi: “Tôi ở đây bao lâu rồi?”

“Một ngày hai đêm.”

“… Đưa điện thoại cho tôi.”

“Làm gì?”

Cốc Vạn Vạn thở dài một tiếng: “Gọi điện thoại về nhà, báo bình an.”

Cậu ta thầm nghĩ: May là mấy người xử lý sạch sẽ, nếu không thì người còn chưa kịp chữa xong đã bị Cốc gia mang đi rồi.

Văn Bán Lĩnh “chậc” một tiếng, cầm điện thoại đặt trên mặt bàn trà lên, chuẩn bị ném cho Cốc Vạn Vạn.

Nhưng mà, nhìn thấy bộ dạng như con nhím này của Cốc Vạn Vạn, động tác của anh ta lại dừng, cầm điện thoại đi đến trước mặt Cốc Vạn Vạn.

Anh ta nói: “Này.”

Cốc Vạn Vạn động động ngón tay, quả thật có hơi khó khăn: “Tôi đọc số, anh bấm.”

Văn Bán Lĩnh không kiên nhẫn nhíu mày, nhưng vẫn làm theo lời của Cốc Vạn Vạn, bấm số gọi đi, sau đó đưa điện thoại đến bên tai Cốc Vạn Vạn.

“Ba.” Cốc Vạn Vạn gọi.

Giọng nói khàn khàn, có thể nghe rõ sự suy yếu.

“Con trai, con vẫn còn sống hả?” Từ trong điện thoai truyền đến một giọng nói oang oang, “Lần này là bao nhiêu tiền chuộc?”

Tay Văn Bán Lĩnh run lên, suýt thì đánh rơi cả điện thoại.

Hay thật.

Giàu kinh nghiệm quá.

“Không cần tiền chuộc.” Cốc Vạn Vạn đau đầu muốn chết, “Con không sao, đừng làm mất thời gian của cảnh sát. Chiều nay con sẽ về.”

“Được được được.” Giọng nói vẫn oang oang đầy nội lực, “Con về, là còn sống trở về ấy hả?”

“Vâng.”

Chỉ nói hai câu đã đủ làm cho Cốc Vạn Vạn hết hơi, trả lời xong bèn ném cho Văn Bán Lĩnh một cái ánh mắt.

Văn Bán Lĩnh kết thúc cuộc gọi.

“Ba cậu cũng thú vị thật.” Văn Bán Lĩnh nói, “Như tên nhà giàu mới nổi ấy.”

“…”

Cốc Vạn Vạn nhắm mắt, coi như bản thân đã chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK