Art: Weibo @Toduring
Chương 07: Số hiệu 909 [07] Gọi phụ huynh, Giang Khắc thiên vị
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Ngày khai giảng đầu tiên của Trung học trực thuộc số một có hai học sinh mới chuyển đến, xảy ra hai “chuyện lớn” làm bùng nổ toàn trường.
Một chuyện là, có một học sinh trong trường bỗng nhiên phát bệnh, ngã bất tỉnh trên đất, trong khi mọi người đang sợ hãi hoảng loạn, học sinh chuyển trường Ôn Nghênh Tuyết lớp ba đã xuất hiện, kịp thời kéo người từ cận kề cái chết trở về.
Nghe đồn, Ôn Nghênh Tuyết xuất thân từ một thế gia hành y nổi danh, chính cô ta cũng kế thừa y thuật cao siêu của tổ tiên để lại.
Một chuyện khác —
Học sinh chuyển trường lớp bảy Mặc Khuynh, tiết học đầu tiên sắp kết thúc mới xuất hiện, còn đánh cho trùm trường của họ mặt mũi bầm dập, sau đó lại lôi người vất trước cửa lớp “thị chúng”.
Trùm mới của trường – Mặc Khuynh và trùm tiền nhiệm – Giang Tề Ngật, đều bị đưa lên văn phòng, còn gọi phụ huynh đến.
*
Giang gia.
Chiếc xe con màu đen dừng lại trước cổng, tài xế xuống trước, đi về phía ghế sau mở cửa, hơi cúi người.
Giang Khắc bước xuống xe.
Ánh nắng ấm áp nhu hòa, lại không sưởi ấm được vẻ lạnh lùng nghiêm nghị trên khuôn mặt hắn.
Một vị phu nhân vội vã chạy ra cổng.
Nhìn thấy Giang Khắc, đầu tiên là giật mình, sau đó thu lại biểu cảm, bày ra tươi cười gọi: “Giang gia.”
Bà ấy là Giang gia(*) nhị phu nhân, về lý lẽ ra là cùng vai vế với Giang Khắc.
(*) Giang gia này và Giang gia bên trên khác nhau nha, Bát có giải thích ở chương 1 rồi đó
Thế nhưng ở Giang gia này trừ lão gia tử thì bất kể là ai gặp Giang Khắc đều phải gọi hắn một tiếng “Giang gia”, có thể thấy địa vị của Giang Khắc rất đặc biệt.
“Nhị phu nhân đây là vội vã muốn đi đâu?” Bành Trung hỏi.
“Nhà trường báo tin về nói Tề Ngật bị đánh, bảo tôi đến một chuyến.” Giang nhị phu nhân giải thích, lại thở dài nói, “Rốt cuộc là làm sao vậy chứ, người đánh thằng bé lại là Mặc Khuynh… chính là đứa nhỏ của nhà em gái vừa quay về. Ôi, người trong nhà đánh người trong nhà, sau này em gái về nhà mẹ đẻ bảo tôi biết ăn nói thế nào.”
Mặc Khuynh đánh Giang Tề Ngật?
Bành Trung trợn tròn hai mắt, không thể tin được.
Giang Khắc luôn không quan tâm đến chuyện trong nhà nghe đến đây thì hơi giương mắt, nhìn về phía Giang nhị phu nhân: “Tôi đi.”
“A?” Giang nhị phu nhân sửng sốt, không hiểu ra làm sao, lại cảm giác được quan tâm mà lo sợ, “Thế này không tốt lắm, sẽ rất phiền…”
“Không phiền.”
Bỏ lại hai chữ đó, Giang Khắc còn chưa bước vào cổng đã lại xoay người ngồi về xe.
Bành Trung:?
Giang gia có thân phận đặc biệt, từ sau khi đến thành phố Đông Thạch không còn nhúng tay vào chuyện của Giang gia hay Mặc gia, càng đừng nói là sẽ quan tâm đặc biệt đến việc giáo dục con cháu. Bây giờ lại vì đám con cháu này đánh nhau bị nhà trường gọi phụ huynh mà đặc biệt chạy đến một chuyến…
Chẳng lẽ là trúng tà rồi?
Bành Trung không dám tự tiện suy đoán thêm, quay về xe, sau đó nghiêm túc thành thật với nhiệm vụ tài xế của mình, cho xe chạy đến Trung học trực thuộc số một.
…
Trên xe.
“Gọi điện cho Mặc gia.” Giang Khắc vuốt lại ống tay áo, nhàn nhạt phân phó, “Cứ nói tôi đến trường xử lý.”
“Vâng.”
Bành Trung rất nhanh làm theo.
Mà Mặc phu nhân sau khi nghe tin “Mặc Khuynh đánh Giang Tề Ngật” thì tức điên, không thể chờ được nữa chỉ muốn giải quyết quả bom hẹn giờ tên Mặc Khuynh này thật nhanh.
Kết quả nhận được điện thoại của Bành Trung, người cũng ngây luôn rồi.
Giang Khắc đến trường xử lý chuyện này?
Sau khi phản ứng lại, Mặc phu nhân kích động nuốt một ngụm nước bọt, nhớ đến Giang Khắc khi tức giận sẽ có những thủ đoạn gì, chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình với Mặc Khuynh, thậm chí có thể còn trừng phạt thêm nữa…
Mặc phu nhân không khỏi sinh lòng mong chờ.
*
Văn phòng.
Mặc Khuynh ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, trên đùi đặt một cuốn sách đang mở, một tay cầm chén trà ấm, chậm rãi vừa nhâm nhi trà vừa đọc sách. Không giống một học sinh gây ra lỗi lầm mà có vẻ giống với giáo viên đang chờ phụ huynh đến hơn.
Giang Tề Ngật ngồi đối diện, chốc chốc lại thở hắt một cái, dáng vẻ tủi thân cực kỳ.
Bà nó.
Giang Tề Ngật thầm mắng trong lòng.
Rõ ràng khi đó có nhiều người như vậy, Mặc Khuynh lại chỉ nhằm vào một mình cậu ta mà đánh. Đánh thì đánh đi, còn cứ nhằm vào mặt mà đánh. Trên người cậu ta thật ra không có vết thương nào cả, chỉ có khuôn mặt đẹp trai này là bị đánh thành cái đầu heo.
Thế này bảo cậu ta sau này ở trường phải gặp người khác thế nào?
“Thầy Tống.” Mặc Khuynh bỗng gọi.
“Đã chết, đừng gọi.”
Tống Nhất Nguyên ngồi ở bàn làm việc đang điên cuồng gửi tin nhắn oán hận với Hoắc Tư, đầu cũng không nhấc lấy một cái.
Dừng hai giây, anh ta ngẩng đầu: “Nước vừa sôi đấy, ở đằng sau, tự mà pha.”
– – Sau khi Mặc Khuynh được đưa lên văn phòng, cô chẳng khác gì một bà lớn, muốn nước, muốn trái cây, mà anh ta đường đường là một chủ nhiệm lớp lại bị cô sai đi bưng trà rót nước.
– – Mặc Khuynh bây giờ chỉ cần gọi một cái là anh ta biết cô muốn làm cái gì.
May là Mặc Khuynh đã ngoan ngoãn đứng dậy tự mình làm.
Điện thoại của Tống Nhất Nguyên rung lên, là tin nhắn trả lời của Hoắc Tư.
[Hoắc Tư]: Thấy việc nghĩa hăng hái làm, nên tuyên dương.
Tống Nhất Nguyên thở phì phò, cầm điện thoại trả lời.
[Tống Nhất Nguyên]: Nhưng nhỏ đó đánh người ta thành đầu heo rồi!
[Hoắc Tư]: Loại học sinh thế này có bị đánh thành tàn phế cũng không quá đáng.
[Tống Nhất Nguyên]: Anh là cảnh sát đó! Chú ý thân phận!
[Hoắc Tư]: Thế nên tôi mới không động thủ.
[Tống Nhất Nguyên]:…
[Hoắc Tư]: Điểm xuất phát này rất tốt, xuống tay cũng không nặng. Dựa vào thực lực thật sự nếu như muốn giết chết đối phương thì cũng chỉ là một cái ngoắc tay, có thể thấy Mặc Khuynh đã biết chừng mực. Cậu phải cư xử tốt chút, khích lệ đi cùng với dẫn dắt mới có thể đảm bảo được nền móng vững chắc. Một khi cậu phủ định lòng tốt này, khiến Mặc Khuynh sinh ra tâm lý phản nghịch, thì mọi hậu quả sẽ do cậu chịu trách nhiệm.
Tống Nhất Nguyên: “…”
Cái tên đàn ông độc thân như anh lại dám dõng dạc lên giọng dạy dỗ tôi, có giỏi thì anh đến đây mà xử lý đi này!
Tống Nhất Nguyên hừng hực sức chiến đấu, ngón tay nhanh như chớp lướt trên màn hình, quyết phải tranh luận một phen cho ra ngô ra khoai với Hoắc Tư, nhưng mới gõ được một trăm chữ, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, cốc cốc hai tiếng.
Phụ huynh đến rồi.
Một giây khi ngẩng đầu lên, cơ thể Tống Nhất Nguyên lập tức dựng lên một hàng rào phòng bị, mà chính anh ta cũng không hiểu vì sao mình lại như thế.
Đến có hai người, một là phụ huynh, một là hộ tống.
Phụ huynh này rất trẻ tuổi, thanh lãnh tuấn tú, cao quý tao nhã, đến cả phong cách ăn mặc cũng toát lên sự chỉn chu, cao ráo thẳng thớm, đôi con ngươi đen sâu thăm thẳm, còn có một loại hơi thở nguy hiểm đã bị ẩn đi.
“Tôi là Giang Khắc, là chú của Giang Tề Ngật.” Giang Khắc không nhanh không chậm lên tiếng.
Nghe thế, Tống Nhất Nguyên xắn tay áo, còn đang nghĩ sẽ bảo kê cho Mặc Khuynh thế nào thì giây tiếp theo đã thấy Giang Khắc thủng thẳng bổ sung: “Cũng là cậu của Mặc Khuynh.”
“…”
Tống Nhất Nguyên tức thì ngồi ngay ngắn.
Hay!
Còn có tầng quan hệ này nữa à?!
Căn cứ không dễ gì mới tìm được thân phận này cho Mặc Khuynh, anh ta không thể để người thân của Mặc Khuynh nảy sinh thành kiến với cô, trở thành mầm mống sau này làm lộ thân phận thật sự của Mặc Khuynh!
“Giang tiên sinh,” Tống Nhất Nguyên bày ra biểu tình nghiêm túc, cà lơ lất phất trên mặt đã hoàn toàn thu lại. Anh ta đứng dậy đi tới, rất ra dáng một vị giáo viên chủ nhiệm nói, “Tôi là chủ nhiệm lớp của hai em ấy, Tống Nhất Nguyên. Chân tướng mọi chuyện chúng tôi đã điều tra xong rồi, bắt đầu từ việc Giang Tề Ngật trêu ghẹo bạn nữ, bạn học Mặc Khuynh là thấy việc nghĩa hăng hái làm.”
Giang Tề Ngật:?
Có thể nói thêm hai câu miêu tả tình huống thảm thiết cậu ta đã gặp phải không hả!
“Chú, chuyện này chú phải nghe con nói–” Giang Tề Ngật đứng lên, can đảm muốn tự biện giải cho mình.
Giang Khắc đảo mắt qua, dừng lại trên mặt Giang Tề Ngật một giây, sau đó phun ra hai chữ: “Câm miệng.”
Giang Tề Ngật lập tức ngậm miệng.
“Đã là như vậy,” Giang Khắc nhìn sang Mặc Khuynh không tổn hại một cọng tóc nào, nghênh tiếp ánh mắt của Tống Nhất Nguyên, “Trường học định sẽ xử phạt Giang Tề Ngật thế nào?”
Giang Tề Ngật khó tin trừng lớn hai mắt.
Tài xế Bành Trung đưa tay nâng cái cằm sắp rớt.
Ngồi ở ghế, Mặc Khuynh tựa lưng về sau, thổi thổi khói trắng bay vòng trên chén trà, sau đó nhấp một ngụm, đuôi mắt liếc Giang Khắc một cái.
***
88: Bữa có cô nàng bên wattpad hồi chương 1 hỏi về anh nam9, tui mới để dành đến hôm nay để kể mn cái này rất chi là mắc cừi kkk
Đó là mn nhìn lại cái ảnh bìa truyện ấy (nếu là wattpad thì coi ảnh của phần văn án nè rõ hơn), có 3 nhân vật trong bìa truyện đúng hem? Thì theo như tui cảm nhận, bả nữ 9 chính là nhân vật có biểu cảm gất nà ba trấm ngồi trên cái tháp màu đỏ có dòng “huyết hải thâm thù”, ảnh nam9 là con mều miệng thế này:3 đang làm đủ trò mèo, còn nhân vật mà giơ like cổ vũ có thể là anh Hoắc mặt quan tài nhưng có tấm lòng nhân hậu mn thấy có hợp lý không haha