Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Nhưng mà, không đợi Mặc Khuynh nói gì, Giang Khắc đã đứng lên, cầm điện thoại đi sang một bên.
Hắn gọi điện cho quản lý Đỗ của đoàn phim, báo với bọn họ bên kia có thể vẫn còn một người, để người của đoàn phim nhanh chóng kết thúc công việc rồi rời khỏi, không cần nán lại.
Mặc Khuynh lấy mũ của Ân Lâm ra, cúi đầu kiểm tra vết thương.
Đợi Giang Khắc gọi điện xong, cô bỗng lên tiếng: “Anh có số điện thoại của Tống Nhất Nguyên không?”
Giang Khắc đáp: “Biết.”
Hắn nói “biết”, mà không phải là “có.”
Biết số điện thoại của Tống Nhất Nguyên, vì anh ta là giáo viên chủ nhiệm của Mặc Khuynh, trong buổi họp phụ huynh lần trước Giang Khắc đã nhìn qua nên nhớ.
Nhưng mà, số điện thoại mới này của hắn, không lưu được mấy người.
Dĩ nhiên không có số của Tống Nhất Nguyên.
Hắn dựa theo trí nhớ bấm số của Tống Nhất Nguyên, nhưng mãi mà không có ai nghe máy.
“Không nghe?”
Tiếng của Mặc Khuynh truyền đến, kèm theo là âm thanh xé váy.
Giang Khắc nghe tiếng quay đầu, sau đó ánh mắt khẽ động, hầu kết trượt một cái.
Mặc Khuynh mặc một thân đỏ nửa ngồi nửa quỳ, hiện tại vừa xé một góc váy, làm thành một đoạn vải dài màu đỏ, dùng băng bó vết thương trên đầu cho Ân Lâm.
Bởi vì thiết lập hình tượng “yêu tinh”, nên cô không đi giày.
Vừa rồi lại truy đuổi một đường, cô càng không rảnh đi giày, vẫn để chân trần như cũ.
Xé mất một đoạn vải đỏ, chân lộ ra, trắng nõn mịn màng, trên mắt cá chân nhỏ nhắn còn có một sợi dây xích, toát ra gợi cảm khó mà nói thành lời.
Thật sự là câu nhân.
Không thể không thừa nhận, đoàn làm phim này rất biết tạo hình, một tấm vải thôi, thêm một sợi dây thừng đơn giản và mấy cái kẹp, vậy mà có thể tạo ra một mỹ nhân tuyệt sắc.
Cần che đã che, không lộ chút nào.
Nhưng mà, những vị trí có thể để lộ như nửa vai, đôi chân, mắt cá chân, đều dư thừa để khiến người ta không dời nổi mắt.
Mặc Khuynh thắt xong vải đỏ, chờ một lúc mà không thấy Giang Khắc đáp, bèn ngẩng đầu nhìn lên.
Cô hỏi: “Câm rồi à?”
Giang Khắc lúc này mới hơi hồi thần.
Hắn “ừm” một tiếng đáp: “Không nghe.”
“Bỏ đi.” Mặc Khuynh vỗ vỗ tay, đứng dậy, chỉ Ân Lâm hỏi: “Tiếp theo xử lý ông ta sao đây?”
Giang Khắc hơi ngẩn ra: “Vậy là xong rồi?”
Mặc Khuynh hỏi lại: “Không thì sao?”
Giang Khắc có cảm giác huyệt thái dương đang giật giật: “Không phải cô là Y thánh à?”
“Có chỗ nào không hợp lý sao?” Mặc Khuynh không hiểu hỏi lại, “Tay nghề băng bó của tôi hẳn là đạt tiêu chuẩn.”
“…”
Giang Khắc day day huyệt thái dương.
Tay nghề băng bó này đúng là không có vấn đề, rất chuyên nghiệp.
Nhưng mà, phương thức xử lý vết thương của Mặc Khuynh quá mức thô lỗ, đổi thành một y tá thực tập còn làm đẹp hơn cô.
Tuy Mặc Khuynh ở phương diện y thuật có rất nhiều điểm sáng, nhưng đối với cái danh “Y thánh” này, Giang Khắc vẫn còn giữ hoài nghi.
“Xử lý,” Dưới ánh mắt chăm chú của Mặc Khuynh, Giang Khắc cân nhắc một hồi, tìm được từ ngữ thích hợp, “Quá qua loa.”
“Vậy là được rồi.” Mặc Khuynh cười, “Tôi là quân y mà.”
“Sao cơ?”
Giang Khắc không hiểu lắm.
“Loại vết thương nhỏ kiểu này bình thường tôi không xử lý.” Mặc Khuynh từ trên cao nhìn xuống Ân Lâm nằm im lìm, nhẹ như không nói, “Lãng phí thời gian.”
Giang Khắc: “…”
Là hắn không nhìn nhận vấn đề hoàn cảnh rồi.
Không biết vì sao, tâm trạng của Giang Khắc bỗng trở nên phức tạp khó tả, cuối cùng, hắn khẽ thở dài một cái.
Bản thân hắn cũng không biết là vì sao.
Hắn chỉ Ân Lâm: “Đưa ông ấy về trước.”
Mặc Khuynh nhìn về phía dòng sông chảy xiết, nghi hoặc hỏi lại: “Gầm cầu?”
Tối nay lại mưa một trận, cái nhà gỗ kia của Ân Lâm chắc chưa đến mức bị cuốn đi nhưng hẳn là đã ngập rồi.
Giang Khắc nói: “Khách sạn tôi ở.”
Mặc Khuynh ngạc nhiên: “Khách sạn?”
“Không thì sao?” Giang Khắc hỏi lại, chú ý đến biểu tình rất nhỏ của Mặc Khuynh, bỗng như hiểu ra gì đó, khóe môi cong lên, “Cô tưởng là tôi ở lại cái lều đó của ông ấy?”
“…”
Mặc Khuynh trầm mặc.
Không trả lời, chính là ngầm thừa nhận.
Cô vẫn cứ nghĩ như thế.
Giang Khắc đi về phía Ân Lâm, giải thích: “Không đâu, không ngủ được.”
Hắn cúi người nâng Ân Lâm dậy.
Ân Lâm không cao lớn gì, nhưng vẫn khá nặng, so sánh ra, Giang Khắc gầy hơn một chút, thân hình như một công tử nhà giàu sống trong nhung lụa.
Nhưng mà, hắn nâng Ân Lâm lên một cách rất nhẹ nhàng.
*
Để thuận tiện cho việc thường xuyên ghé thăm Ân Lâm, khách sạn mà Giang Khắc ở cũng ở ngay cạnh đó, chỉ là so với nơi mấy người Mặc Khuynh ở lại càng tệ hơn.
Chẳng qua nếu so với ở gầm cầu thì vẫn tính là thiên đường rồi.
Giang Khắc đặt phòng đôi, vừa đẹp có dư một cái giường, đủ cho Ân Lâm nằm nữa.
Chuyển Ân Lâm bẩn thỉu lên giường xong, Giang Khắc đi rửa tay, vừa ra đến nơi thì thấy Mặc Khuynh cầm một bình sứ nhỏ trong tay, một tay kia cầm viên thuốc nhét vào miệng Ân Lâm.
Giang Khắc nhìn thấy, cũng không ngăn cản.
Hắn chỉ hỏi: “Cho ông ấy ăn gì thế?”
Mặc Khuynh lắc lắc bình sứ nhỏ trong tay, cong môi: “Thuốc độc.”
Giang Khắc khẽ cười.
“Hỗ trợ làm lành nhanh vết thương, có tác dụng phụ, để ông ta không tỉnh dậy giữa đêm.” Mặc Khuynh giải thích.
Giang Khắc đã sớm đoán được.
Nhưng mà, giây tiếp theo, Giang Khắc nhìn ăn mặc trên người Mặc Khuynh, nhất thời ý thức được gì đó.
“Cô giấu bình thuốc này ở đâu?” Giang Khắc hỏi.
Trên người Mặc Khuynh không có chỗ nào giấu được đồ.
Bình thuốc này cũng không phải ám khí, không dễ giấu, cô lấy ở đâu?
Mặc Khuynh nhướng mày, nâng tay, ném bình thuốc cho Giang Khắc.
Cô đứng thẳng, cười đến là thong dong, giọng điệu lười biếng: “Giấu trong túi anh đó.”
Giang Khắc bắt được bình thuốc.
Sau đó, hắn sờ túi áo khoác, phát hiện còn một bình sứ nhỏ khác, thêm một bộ châm cứu.
– – Cô bỏ vào lúc nào?
Mặc Khuynh thưởng thức sự thay đổi rất nhỏ trên mặt hắn, hỏi: “Ngạc nhiên không?”
Giang Khắc: “…” Thật ra là không.
“Tôi cảm thấy chắc là sẽ dùng đến, bèn thuận tay bỏ vào túi anh.” Mặc Khuynh liếc về phía đuôi giường, đi về phía Giang Khắc, bước đi uyển chuyển, “À, một bình khác là cho bệnh đau đầu của anh.”
Cô đi đến trước mặt Giang Khắc: “Gần đây chứng đau đầu thế nào rồi?”
Giang Khắc đáp: “Vẫn ổn.”
“Ồ.”
Dưới ánh mắt chăm chú của Giang Khắc, Mặc Khuynh tự nhiên như không thò tay vào túi áo hắn.
Áo khoác ngoài, và sơ mi mỏng bên trong, lúc tay cô đưa vào túi áo, cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể của hắn, ngón tay cách hai lớp vải khẽ miết nhẹ một cái.
Cô vừa chạm đến bộ châm cứu thì cổ tay bị Giang Khắc nắm lấy.
Giang Khắc híp mắt, lười biếng thong dong trong mắt hơi lui đi, thay bằng mấy phần sắc bén.
Trong ánh mắt của hắn có nóng bỏng rất rõ ràng, không hề che giấu dừng trên khuôn mặt của Mặc Khuynh.
Hắn nắm chặt cổ tay cô, từ tốn nhả ra từng chữ: “Nếu không muốn gặp rắc rối thì tốt nhất là hãy giữ khoảng cách với tôi.”
Mặc Khuynh không động.
Không tiếp tục lấy châm cứu, cũng không giãy khỏi tay hắn.
Cô đứng đối diện Giang Khắc, vải lụa mỏng manh, không thể chặn lại nhiệt độ trên cơ thể của cô.
“Anh thì sao?”
Mặc Khuynh nhìn vào mắt Giang Khắc,
Cô khẽ cười, cười đến là quyến rũ mà tùy ý.
“Muốn giữ khoảng cách với tôi không?”
Cô hỏi ra một câu đó, giọng điệu thở ơ.