Mục lục
Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người - Mặc Khuynh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Art: Weibo @敖敖敖是头海草

Chương 48: Chuyện năm đó [08] Đủ kiểu tâm tư, Giang Khắc thăm dò

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Thái độ của Lã Chiến cực kỳ cứng rắn.

Ông ta quyết không cho một học sinh như Mặc Khuynh đến làm trò hề ở cuộc thi.

Tống Nhất Nguyên cân nhắc một chút, ôn hòa nhã nhặn nói: “Thầy Lã, cuộc thi toán mô hình này không cấm những học sinh có thành tích kém tham gia. Công bằng mà nói, Mặc Khuynh muốn tham gia cuộc thi cũng không có gì không hợp lý.”

“Vậy cậu cứ việc báo danh.” Lã Chiến lạnh nhạt nói xong, cầm giáo án rời khỏi.

Tống Nhất Nguyên bày ra vẻ mặt đau khổ.

Xem ra là không thể thuyết phục Lã Chiến rồi. Thương thay cho cái miệng lưỡi dài ba tấc của anh ta vậy mà có ngày gặp phải ca khó.

“Sao phải vậy chứ.” Thầy Lý ở một bên chứng kiến hết màn này, có ý tốt khuyên nhủ, “Thẩm Kỳ đã sống thực vật hơn một năm, còn có thể đến trường được sao? Thành tích của Mặc Khuynh có lẽ cũng chỉ đến cho đủ số lượng. Mẫn Sưởng thì ổn đấy, nhưng toán mô hình không chỉ kiểm tra kiến thức toán học, thà cho cậu ta đăng ký các cuộc thi toán học có khi còn đảm bảo sẽ nhận được giải thưởng lớn hơn.”

Tống Nhất Nguyên nhíu mày: “Đi thi thì nhất định phải có giải thưởng hả?”

Thầy Lý làm như đương nhiên nói: “Đi thi không vì giải thưởng thì đi làm gì cho lãng phí thời gian? Hiện tại bọn nhỏ đang trong giai đoạn quan trọng nhất, thời gian quý báu biết bao.”

Khuôn mặt của Tống Nhất Nguyên hoàn toàn biến thành một quả mướp đắng.

“Thầy Tống, không phải tôi nói cậu chứ.” Thầy Tống bày ra dáng vẻ của một vị giáo sư nhiều năm kinh nghiệm, ân cần chỉ dạy, “Cậu quá dung túng cho học trò của mình rồi. Sao có thể để cho đám nhỏ muốn làm gì thì làm như thế được? Đặc biệt là Mặc Khuynh này của lớp cậu, gây ra không ít chuyện…”

“Ôi chao.” Tống Nhất Nguyên bỗng kêu một tiếng, ôm hai tai, lầu bà lầu bầu, “Hình như lại bì ù tai rồi, phải đến phòng y tế kiểm tra mới được…”

Bước được mấy bước, lại chạy nhanh về cầm giáo án lên: “Thầy Lý, lần sau chúng ta lại tán gẫu nha.”

Thầy Lý: “…” Thằng oắt này rõ ràng là còn chưa đủ trưởng thành mà đã đi làm thầy giáo.

Buổi sáng, Tống Nhất Nguyên có hai tiết dạy, thời gian rảnh rỗi còn lại đều dành để đi thuyết phục các thầy cô giáo dạy toán trong trường, ôm theo hy vọng mỏng manh có thể gặp một người hảo tâm đồng ý nhận làm giáo viên hướng dẫn cho Mặc Khuynh.

Nhưng chỉ cần nghe đến cái tên Mặc Khuynh, tất cả mọi người đều vội xua tay từ chối, thậm chí không có lấy một người tỏ ra chần chừ do dự.

Thật sự hết cách, Tống Nhất Nguyên chỉ có thể đi tìm Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng, thuật lại chuyện này cho bọn họ nghe.

“Thật ra ấy à,” Tống Nhất Nguyên hết lòng khuyên nhủ, “Không tham gia cũng không sao. Mấy cái cuộc thi dành cho học sinh trung học này cũng thường thôi. Chúng ta lại tiếp tục nỗ lực, chờ thi đỗ đại học rồi sẽ có càng nhiều các cuộc thi khác hơn, có cơ hội giao lưu với nhiều cao thủ.”

Mẫn Sưởng nói thẳng: “Lời này của thầy mà bị Lã Chiến nghe được thì sẽ ghi thù dài dài đấy.”

“Thầy Lã đại nhân đại lương sao có thể tính toán chuyện này chứ.” Tống Nhất Nguyên lập tức cao giọng phản bác, lại nhìn trước ngó sau một vòng, sau khi xác nhận không có người, thoáng cái lật mặt, “Cũng không phải lần đầu tiên đắc tội, chẳng việc gì phải sợ.”

Mẫn Sưởng + Mặc Khuynh: “…”

Tốc độ đổi mặt này, đúng là được mở mang tầm mắt mà.

Ngừng một chút, Mặc Khuynh không mấy quan tâm nói: “Không ai hướng dẫn thì tự tìm hiểu là được.”

“Làm sao được? Như thế khác gì mò loạn?” Tống Nhất Nguyên không nghĩ ngợi một giây rất nhanh phủ quyết, “Không thì thế này đi, thầy lại đi tìm xem có ai đồng ý làm giáo viên hướng dẫn cho đội của em không. Ngoài ra, các em suy nghĩ kỹ lại thử xem, biết đâu nhận ra hấp tấp báo danh thi toán mô hình thế này cũng thật quá nông nổi rồi.”

Mẫn Sưởng ngược lại thế nào cũng được, chuyển vấn đề này sang cho Mặc Khuynh: “Mặc Khuynh tham gia thì em tham gia.”

Tống Nhất Nguyên dùng ánh mắt mong chờ nhìn sang Mặc Khuynh.

Mặc Khuynh rất nhanh tỏ thái độ: “Tôi có thể không tham gia, nhưng pho tượng kia của hiệu trưởng thì phải đập.”

“Em…” Tống Nhất Nguyên phẫn nộ ôm trán, nhưng gần như trong tích tắc thay đổi thái độ, “Thầy cảm thấy em vẫn nên tham gia thôi. Đừng khiến bản thân quá áp lực, có chuyện gì cứ nói với thầy.”

Không khuyên nhủ được Mặc Khuynh, Tống Nhất Nguyên thật sự hết cách rồi.

Chờ Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng đi, Tống Nhất Nguyên nhanh chóng gọi điện cho Hoắc Tư cầu cứu.

Tống Nhất Nguyên đi thẳng vào vấn đề, trình bày tiền căn hậu quả.

“Chuyện này đơn giản.” Giọng điệu trầm ổn, cực kỳ bình tĩnh.

Hai mắt Tống Nhất Nguyên sáng lên, giọng nói mang theo mong chờ: “Anh định dùng quyền lực của căn cứ số 08 ép buộc Lã Chiến thỏa hiệp?”

“Tôi khuyên cậu dẹp mấy cái suy nghĩ quái đản đó trong đầu đi.” Hoắc Tư nói, “Nếu là thầy giáo hướng dẫn, thì trong trường cậu có đấy.”

“Có thật tôi còn cần tìm anh à?”

“Chủ quán bán đồ ăn vặt của trường học mấy cậu, Qua Bốc Lâm, thủ lĩnh nhánh Thần quái của căn cứ số 08.” Hoắc Tư giới thiệu ngắn gọn, “Cậu ta là sinh viên ưu tú tốt nghiệp từ Đại học Đế thành, hệ toán học.”

Tống Nhất Nguyên rõ ràng là không ngờ tới: “… Người quan sát?”

“Không phải.” Hoắc Tư nói, “Cậu ta là nhàn rỗi thật sự, muốn tìm nghề tay trái.”

Tống Nhất Nguyên như được mở mang kiến thức, thuận tiện cảm khái: “Bất ngờ thật, căn cứ của chúng ta vậy mà lại có người nhàn rỗi.”

*

Trong khi Tống Nhất Nguyên chạy đông chạy tây vì chuyện thầy giáo hướng dẫn, một ngày hôm nay của Mặc Khuynh lại trôi qua một cách yên bình. Tan học, cô ngồi xe Bành Trung quay về nhà của Giang Khắc.

Trên đường, Bành Trung giữ nguyên quy tắc im lặng là vàng, không làm phiền đến cô.

Về đến nhà của Giang Khắc, Mặc Khuynh vừa vào đến cửa đã thấy Bành Nhân nhiệt tình ra đón.

Bành Nhân cười tít mắt: “Mặc tiểu thư! Hôm nay đi học đều thuận lợi chứ ạ, việc báo danh cho cuộc thi toán mô hình thế nào rồi?”

“Anh –” Mặc Khuynh không kiên nhẫn nhíu mày, vừa định lên tiếng đuổi người, chợt bị một cái máy hình tròn trên mặt đất hấp dẫn, cô nghiêng đầu nhìn hồi lâu, hỏi, “Đó là cái gì?”

“A?”

Bành Nhân hơi ngẩn ra.

Rất nhanh, cậu ta biết Mặc Khuynh đang nói đến cái gì, nhanh nhảu nói: “Đó là robot hút bụi, chuyên dùng để dọn nhà.”

“Ồ.”

Mặc Khuynh lại ngắm nghía robot hút bụi một lát.

“Giang gia đã cho chuẩn bị tài liệu về cuộc thi cho cô rồi, nói cô về thì vào thư phòng một chuyến.” Bành Trung theo sau đi vào, thay Giang Khắc truyền lời.

“Ừm.”

Mặc Khuynh khẽ gật đầu.

Sau đó cô đi lên cầu thang, nhưng ánh mắt vẫn bị chiếc robot hút bụi hấp dẫn, trong mắt mang theo mấy phần hiếu kỳ.

– – Không biết có thể tháo ra xem thử không.

Mặc Khuynh đi đến trước cửa thư phòng, như những lần khác đưa tay gõ cửa: “Cốc cốc cốc.”

“Vào đi.” Giọng nói của Giang Khắc truyền đến.

Cô đẩy cửa bước vào, nhưng trước mắt lại tối đen như mực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK