Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Thế là, lúc ra ngoài, bọn họ bớt một đồng đội, lại thêm một công việc.
Bầu trời âm u, gió lớn thổi vào toà nhà, giữa hè nhưng lại có cảm giác lành lạnh, thêm khung cảnh tan hoang của toà nhà làm nền, không khỏi khiến nơi này trở nên âm u đáng sợ.
Tiểu Ngô rùng mình một cái, ôm lấy cánh tay mình: “Không thể nói rõ ở trên mạng, để tôi trực tiếp kể cho mọi người.”
Qua Bốc Lâm: “Ừm.”
“Từ sau khi chúng tôi vào trấn nhỏ này, mọi chuyện vẫn luôn không thuận lợi.”
“Chỗ ở lúc mới đầu. Chỗ chúng tôi vẫn ổn, nhưng mấy diễn viên nữ thì lại luôn nói là buổi tối nhìn thấy những thứ không sạch sẽ, nằng nặc đòi đổi.”
“Đây chính là bắt đầu.”
“Sau khi chúng tôi đổi chỗ ở cho bọn họ, phía họ không còn gặp chuyện nữa, nhưng phía đoàn làm phim lại xảy ra vấn đề.”
“Cơm nước không sạch sẽ, đạo cụ không hiểu sao bỗng mất, hoặc là hư hỏng, trong quá trình quay phim thì gặp mấy sự cố ngoài ý muốn, liên tiếp không ngừng.”
“Ban đầu chỉ là mấy vấn đề nhỏ, coi như nhắm một mắt mở một mắt mà bỏ qua, dù sao cũng không ai bị làm sao, nhưng sau đó, tính chất càng ngày càng nghiêm trọng.”
“Ngay tuần trước, một diễn viên nam ngồi ở cầu thang ăn cơm bỗng nhiên lăn xuống. Nói là bị người ta đẩy. May là vận khí anh ta còn tốt, chỉ xây xát ngoài da thôi.”
“Cũng có mấy nhân viên công tác gặp phải chuyện tương tự.”
“Chúng tôi nhờ cảnh sát can thiệp, còn lắp cả camera giám sát, nhưng vẫn không có tác dụng gì cả. Những sự cố phát sinh ngoài ý muốn này vẫn tránh được camera, hoặc là phá luôn cả camera giám sát.”
“Những chuyện đó đều cứ như có ma quỷ quấy phá… Bởi vậy chúng tôi mới đăng lên mạng xin giúp đỡ.”
Tiểu Ngô cười he he, gãi gãi đầu ngượng ngùng.
“Tần suất thì sao?” Mặc Khuynh chợt hỏi.
Lần đầu tiên nghe Mặc Khuynh chủ động lên tiếng, tiểu Ngô không khỏi nhìn cô một cái, trả lời: “Ban đầu là một tuần một lần, sau đó hai ba ngày một lần, hai ngày nay thì thành mỗi ngày một lần rồi.”
Tiểu Ngô hơi dừng, sắc mặt có hơi lúng túng: “Mọi người đều sợ hãi. Còn tiếp tục như thế nữa, chưa biết chừng sẽ dính đến cả án mạng cũng chưa biết chừng.”
Tiểu Ngô thở dài: “Đáng tiếc đạo diễn lại là người kiên định với thuyết vô thần.”
“Khụ,” Qua Bốc Lâm e hèm một cái, nghiêm trang nói, “Chúng tôi cũng thế.”
Tiểu Ngô chưa gặp ai tự đập bát kiếm cơm của mình thế này bao giờ, ngây người, “A? Mấy người không phải là đạo sĩ sao–“
“Đạo sĩ cũng cần chú ý đến tính khoa học.” Qua Bốc Lâm nghiêm mặt nói, “Đến nay vẫn chưa có lý luận chứng minh quỷ thần tồn tại.”
“Là, là vậy sao?”
Tiểu Ngô liếm liếm khoé môi, tự nhiên thấp thỏm bất an.
Thà bây giờ Qua Bốc Lâm nói “không phải chỉ là một con ma thôi sao, chúng tôi phẩy tay một cái là xong”, tiểu Ngô có lẽ còn có thể yên tâm hơn.
Qua Bốc Lâm càng khẳng định mình tin vào “khoa học”, tiểu Ngô lại càng lo lắng vấn đề năng lực của ba người.
Chẳng lẽ là lừa đảo thật…
Tiểu Ngô: QAQ
*
Qua Bốc Lâm diễn vai một nông dân.
Anh ta không cần hoá trang nhiều, thay một bộ quần áo mang phong cách của một trăm năm trước, đội thêm một bộ tóc giả, bôi mặt đen hơn xíu là xong.
Nhiệm vụ của anh ta chính là chen trong một đám người.
Trước khi quay không có việc gì, anh ta mặc nguyên bộ đó rồi đi một vòng quanh toà nhà, tìm thấy Mặc Khuynh đang đi dạo ở tầng hai.
“Thủ lĩnh, cô thấy sao về chuyện này?” Qua Bốc Lâm chỉnh lại tóc giả, trưng cầu ý kiến của Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh nâng tay quét một cái qua lan can cũ kỹ, tay dính bụi, cô rũ mắt, nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay.
Sau đó, cô trả lời Qua Bốc Lâm: “Phải gặp mới biết được.”
“Đoàn phim này của bọn họ là lần đầu tiên đến trấn Thanh Kiều, hẳn không gây thù chuốc oán với ai ở đây, người trong trấn cũng không tỏ ý phản đối gì với chuyện bọn họ đến đây quay phim.” Qua Bốc Lâm xoay cổ, “Lẽ ra không bị chơi xỏ thế này mới đúng.”
Qua Bốc Lâm lại khẽ nhíu mày: “Còn gặp phải kẻ chơi xỏ có thể đi lại vô ảnh vô tung, xuất quỷ nhập thần như thế.”
Mặc Khuynh đứng trước lan can, nhìn về phía đám đông trong sân, nhàn nhạt nói: “Khó nói.”
“A?”
Qua Bốc Lâm không hiểu.
Ánh mắt của Mặc Khuynh dừng trên hai diễn viên chính: “Bộ phim mà bọn họ quay không phải cải biên từ một truyền thuyết lưu truyền trong trấn này đó sao?”
“Sao cô biết?” Qua Bốc Lâm ngạc nhiên.
“Nghe người ta kể.”
“Ồ.” Qua Bốc Lâm gật đầu, không hề hoài nghi gì, “Đúng là có chuyện này, vừa nãy lúc hoá trang tôi tán gẫu một lát với mấy diễn viên quần chúng khác, nghe bọn họ nhắc đến chuyện này. Nhưng mà, truyền thuyết này thật ra không được lưu truyền trong trấn.”
Mặc Khuynh hơi dừng, nhìn sang Qua Bốc Lâm.
“Nghe nói,” Qua Bốc Lâm đi đến gần Mặc Khuynh, nhìn trái phải một vòng, xác định xung quanh không có ai xong mới tiếp tục nói, “Là biên kịch tự dựng lên thôi, sau đó gán thêm cái mác 'cải biên từ một câu chuyện có thật'. Đoàn làm phim từng hỏi người địa phương rồi, chưa từng có câu chuyện này.”
Qua Bốc Lâm vỗ tay cái bốp: “Cẩn thận nghĩ thì cái cô gái dị năng kia ấy, sao mà nói là có thật được! Chẳng lẽ là lấy cô làm nguyên mẫu chắc, đúng không?”
“…”
Mặc Khuynh không nói gì.
Qua Bốc Lâm buột miệng nói mấy câu, nói xong, lại thấy có chỗ nào quái quái.
“Khoan đã.” Qua Bốc Lâm liếm liếm môi, hơi căng thẳng, anh ta nuốt ực một cái, chần chừ hỏi, “Chẳng lẽ là cô thật?”
“Tôi chưa đọc kịch bản.”
Mặc Khuynh nhẹ như không đáp, sau đó nhấc chân đi xuống cầu thang.
“Ồ “
Nhưng mà, qua mấy giây, Qua Bốc Lâm lại vội đuổi theo Mặc Khuynh: “Không đúng nha, lời này của cô, cũng đâu nói đều là vô căn cứ đúng không?”
“…”
Mặc Khuynh dứt khoát không để ý đến anh ta.
Qua Bốc Lâm đuổi theo xuống đến tầng một, bỗng nhiên bị tiểu Ngô gọi lại, kéo đi chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.
Mặc Khuynh đi một vòng ở tầng một.
Sau đó, cô đứng cạnh một cái cột gỗ đợi trong chốc lát, thấy một người đàn ông trung niên vội vã đi qua, chợt lên tiếng.
“Ông là biên kịch?” Cô hỏi.
Bỗng nghe thấy tiếng người phát ra, người đàn ông trung niên kia tỏ ra mất kiên nhẫn, nhưng vừa ngẩng đầu, thấy một nhan sắc tuyệt đẹp đứng trước mặt, không khỏi đẩy kính một cái.
Trong mắt hiện lên tham lam và dục vọng.
Trong nháy mắt, mất kiên nhẫn và bực bội biến mất, ông ta đi về phía Mặc Khuynh, hỏi: “Có chuyện gì?”
Đôi mắt híp híp kia của ông ta thật sự khiến người ta chán ghét cùng cực.
Nếu là một trăm năm trước, Mặc Khuynh chắc chắn sẽ tặng cho ông ta một dấu giày trên mặt.
Nhưng.
Đây là xã hội pháp trị.
Mặc Khuynh dằn xuống suy nghĩ muốn đánh người, nhàn nhạt nói: “Muốn hỏi thăm vài chuyện.”
Ô hô.
Cũng biết ra vẻ quá nhỉ.
Kiểu phụ nữ tự tìm tới cửa thế này, ông ta đã gặp được nhiều lắm, đơn giản là muốn dựa vào sắc đẹp tiếp cận, mong tìm được một cơ hội.
Đặc biệt là mấy cô gái trẻ.
Càng trẻ thì càng ngây thơ.
Cho rằng bản thân còn thiếu một cơ hội nữa thôi, chỉ cần tranh thủ được cơ hội là có thể một bước lên mây, có được địa vị danh vọng.
Chẳng qua, nhan sắc như Mặc Khuynh, vẫn là lần đầu ông ta gặp được.
“Hiện tại tôi đang vội, không có thời gian.” Người đàn ông bày ra dáng vẻ chững chạc đàng hoàng, sau đó lấy từ túi áo ra một tấm danh thiếp nhét vào tay Mặc Khuynh, “Sau bảy giờ tối gọi điện cho tôi.”
Lúc bỏ danh thiếp vào tay Mặc Khuynh, ông ta bỗng nhiên đưa một ngón tay ra, vuốt nhẹ một cái lên mu bàn tay của Mặc Khuynh.
Ánh mắt Mặc Khuynh thoáng chuyển lạnh.
Nhưng–
Mặc Khuynh còn chưa kịp ra tay.
“Tránh ra, đừng có chắn đường chắn lối.”
Cùng với một giọng nói lạnh lùng mang theo tức giận, cổ áo của ông ta bỗng bị kéo một cái, người đàn ông trung niên như con diều đứt dây, bị quăng mạnh về sau.