Art: Weibo @碳烹了
Chương 42: Chuyện năm đó [02] Mặc gia chế giễu, Giang Khắc chống lưng
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Giang Tề Huy bị bắt, Giang gia như kiến bò trên chảo nóng, bởi vậy mà không có ai đi họp phụ huynh cho Giang Tề Ngật.
Thế nên phụ huynh lớp bảy đều không nhận ra Giang Khắc.
Kết quả là họ chỉ xem Giang Khắc như một vị phụ huynh bình thường, ngang nhiên mà bàn tán về Mặc Khuynh.
Thành tích kém là tử huyệt, họ cứ bàn tán đấy, có gì sai đâu.
(*) thế các vị lại chưa nghe câu, có những tử huyệt đừng dại mà động vào rồi:>
Thế là, Giang Khắc trải qua hai tiếng đồng hồ đen tối nhất trong cuộc đời hắn, sau này chỉ cần nhớ lại là chỉ muốn sắp xếp bổ túc kiến thức cho Mặc Khuynh ngay lập tức.
Chẳng qua —
Phụ huynh A: “Phụ huynh của Mặc Khuynh này, nhà mình có nghĩ đến chuyện mời gia sư cho Mặc Khuynh không? Chỗ tôi có danh sách đấy, có thể cho anh mượn.”
Giang Khắc: “Không cần.”
Phụ huynh B: “Vẫn nên thuê gia sư đi. Phí thuê gia sư không đắt, tiêu trên người đứa trẻ nhà mình, đáng giá.”
Giang Khắc: “Học bổ túc không chắc chắn sẽ hữu dụng. Nhưng nhà chúng tôi có dư dả tiền cho Mặc Khuynh tiêu xài đến già.”
Nhóm phụ huynh: “…” Cám ơn nhé, nhờ anh mà chúng tôi được mở mang tầm mắt rồi.
Trước mặt người ngoài, một chữ “không” với Mặc Khuynh hắn cũng không nói, câu nào cũng là bảo vệ.
Nhóm phụ huynh lúc này mới bừng tỉnh: Hóa ra thành tích của Mặc Khuynh kém như thế đều là tại được phụ huynh nuông chiều thành hư.
Thế là chủ đề này dừng tại đây, ai về vị trí của người nấy.
…
Bởi vì họp phụ huynh nên học sinh được tự do hoạt động.
“Với cái thành tích này của cô mà cũng có người dám đến họp phụ huynh giúp?” Mẫn Sưởng đứng ngoài cửa sổ ngó vào, lén cảm khái với Mặc Khuynh.
“Ừm.”
Mẫn Sưởng tò mò hỏi: “Cô nói với anh ta thế nào?”
Mặc Khuynh nói: “Cũng được.”
Mẫn Sưởng trừng lớn hai mắt: “Cô đây rõ ràng là đang lừa gạt người ta.”
“Cho anh ta thưởng thức chút cái gì gọi là giang hồ hiểm ác.” Mặc Khuynh chẳng mấy để tâm nói, sau đó xoay người, chuẩn bị xuống tầng.
Mẫn Sưởng đuổi theo cô.
“Nghe nói trong trường có một cửa hàng bán đồ ăn vặt mới mở rất được yêu thích, cô muốn đi xem thử không?” Mẫn Sưởng hỏi.
Tuy là Mặc Khuynh không thể hiện trên mặt bởi vì còn phải giữ thể diện lão tổ tông, nhưng Mẫn Sưởng biết cô tò mò với mọi thứ trong xã hội hiện đại.
Trong trường có gì mới Mẫn Sưởng đều sẽ chủ động đề cập với Mặc Khuynh.
“Ở đâu?” Mặc Khuynh hỏi.
Mẫn Sưởng lập tức nói: “Tôi đưa cô đi.” Hoàn toàn không có dáng vẻ gì là thiếu niên lạnh lùng kiêu ngạo ở trước mặt người khác.
Lúc trước trường học có hai cửa hàng bán đồ ăn vặt, sau khi khai giảng thì có một cái đã chuyển nhượng, chưa thấy mở cửa bao giờ, cửa hàng còn lại cứ thế trắng trợn bán hàng vừa đắt mà chất lượng lại chẳng ra làm sao, học sinh trong trường dần dà không thường ghé nữa.
Mấy ngày này cửa hàng kia mở lại, bán đồ khá có giá trị khá thực tế, chất lượng vượt trội, đám học sinh trải nghiệm xong quay về đều giới thiệu cho nhau.
“Chính là chỗ này.” Mẫn Sưởng đưa Mặc Khuynh đến trước cửa.
Mặc Khuynh đưa mắt nhìn, chỉ thấy một tấm vải đỏ treo trước cửa, trên đó thêu ba chữ — Ca Bố Lâm.
Mặc Khuynh cứ thấy cái thứ đồ chơi này có hơi quen mắt, cực kỳ giống với tấm vải mấy hôm nay Bành Nhân nghịch ngợm.
Cô vạch tấm vải đó ra, bước vào trong.
“Mua gì –” Anh chàng đang xếp đồ uống ngoái đầu lại nhìn, một giây nhìn thấy Mặc Khuynh bước tới thì hai mắt mở lớn, “Ế, Mặc Khuynh?”
Mẫn Sưởng đi theo sau ngạc nhiên: “Hai người biết nhau?”
Mặc Khuynh nhìn anh chàng kia, mấy giây sau, qua mái tóc vàng và cái đinh trên tai nhớ ra thân phận của anh ta — Thủ lĩnh nhánh Thần Quái của căn cứ số 08, Qua Bốc Lâm.
Nghe nói là cái nhánh chỉ có mình anh ta tự tham mưu tự hành động.
Qua Bốc Lâm xoa xoa tay: “Ngạc nhiên chưa ngạc nhiên chưa?”
Mặc Khuynh: “Không có cảm giác gì.”
Còn không ngạc nhiên bằng cái tấm vải thêu chữ kia của anh.
“Muốn mua gì hả? Nể tình chúng ta có quen biết tôi sẽ giảm giá.” Qua Bốc Lâm mang theo cái đầu vàng chói mắt bước đến, cười tít mắt.
Một mặt chân thành.
Mẫn Sưởng trực tiếp vạch trần: “Giảm giá 20% chạy cả một tuần trước?”
Qua Bốc Lâm: “…”
Bạn học, cho mặt mũi tí đi.
“Thế sao?” Mặc Khuynh híp mắt, nhìn Qua Bốc Lâm.
Qua Bốc Lâm rùng mình sợ hãi, vội sửa miệng: “Sao có thể chứ, 50%… à không, 70%! Hai người lần đầu đến đây đúng không, giảm cho 70% luôn nhé!”
Mặc Khuynh nhướng mày: “Ồ?”
Qua Bốc Lâm vô thức nhớ lại chiêu búng tay ngày đó của Mặc Khuynh, trong lòng khẽ run rẩy, một giây sau giương cờ trắng đầu hàng: “Nói đùa thôi nói đùa thôi. Người đã đến rồi thì tất nhiên là phải miễn phí. Cứ lấy tự nhiên nhé!”
Mặc Khuynh lúc này mới hài lòng nói với Mẫn Sưởng: “Đi lấy đi.”
Mẫn Sưởng đi thẳng về phía tủ lạnh, đầu tiên là lấy sữa chua uống Mặc Khuynh thích nhất.
Họ vốn không định trêu chọc Qua Bốc Lâm thế này, nhưng đã là người quen mà Qua Bốc Lâm còn định keo kiệt lừa dối thì cũng không thể trách họ không khách khí.
Mẫn Sưởng lấy sữa chua xong, lại lấy thêm một đống nữa, thậm chí phải dùng giỏ để đựng, tính tiền xong đựng đầy hai túi lớn.
– – Đương nhiên là không trả tiền.
“Hoan nghênh lần sau lại ghé.” Đau khổ đưa hai túi to cho Mẫn Sưởng xong, trong lòng Qua Bốc Lâm đều là tuyệt vọng.
Mặc Khuynh thong dong đi tới, cầm một chai sữa chua mở nắp, quét mắt qua anh ta một cái: “Anh mong vậy thật sao?”
Qua Bốc Lâm: “…”
Mẫn Sưởng hai tay xách hai túi lớn, nói: “Vậy hẹn gặp lại nhé.”
Qua Bốc Lâm lệ nóng lưng tròng nhìn theo bóng lưng họ, cảm giác không còn gì để mất nữa.
QAQ Lỗ chết rồi.
Tiền lương một tháng của anh ta cũng chỉ có hai nghìn.
(*) khoảng 7tr5 tiền Việt:>
*
Dạo quanh sân trường một vòng, Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng quay về, hẳn là họp phụ huynh xong rồi.
“Mặc Khuynh!”
Trùng hợp thế nào lại đụng trúng Mặc phu nhân đang đi xuống cầu thang.
Mặc Khuynh dừng bước.
Mặc phu nhân đi với một nhóm phụ huynh khác, bên cạnh còn có mấy học sinh lớp ba, có lẽ vừa được nịnh nọt một trận, trên mặt đều là tươi cười. Nhưng khi nhìn thấy Mặc Khuynh thì tươi cười đó đã giảm đi chút ít.
“Đây là Mặc Khuynh?” Bên cạnh có phụ huynh tiếp lời.
“Đúng, là con bé.” Mặc phu nhân thân thiết hỏi Mặc Khuynh, “Điểm thi thế nào? Rời khỏi Mặc gia có chỗ ở không?”
Mặc Khuynh không đáp.
Cô lạnh nhạt quét mắt qua Mặc phu nhân, nhìn thấu mục đích thật sự của bà ta.
“Dì Mặc, dì cũng nhân từ quá rồi đấy ạ.” Bạn học A nhìn cô đã thấy chướng mắt, “Cậu ta giả mạo thân phận con gái của dì, nếu không phải vì bị vạch trần thì khéo đến giờ Mặc gia đã bị quậy cho gà bay chó sủa rồi.”
Bạn học B: “Thành tích của cậu ta rõ ràng là để mang đi dọa người mà, xếp hạng đếm ngược luôn đó, vừa nhìn là biết không phải người của Mặc gia.”
Bạn học C: “Dạo này còn thấy cậu ta được xe sang đưa đón, không biết là được ai bao dưỡng rồi.”
Lại có vị phụ huynh nào phụ họa: “Mặc phu nhân, loại người như thế này không cần quan tâm làm gì.”
Một đám người nịnh nọt tâng bốc, lấy thân phận và thành tích của Mặc Khuynh ra mà chế giễu, nhân tiện làm Mặc phu nhân hất mũi lên đến tận trời.
Thời gian này bà ta gặp rất nhiều chuyện không vừa ý.
Đầu tiên là vuột mất hạng mục vốn đã nhận được thông báo quyết định, Ôn Nghênh Tuyết thờ ơ với Mặc gia, lần này là thành tích xuống dốc của Mặc Tùy An…
Không có một chuyện nào là thuận lợi.
Nhưng hôm nay ở trước mặt Mặc Khuynh, Mặc phu nhân rốt cuộc được xả được không ít những khó chịu bứt rứt đã tích tụ trong lòng bấy lâu.
“Thành tích đếm ngược từ dưới lên, thật sao?” Mặc phu nhân làm như ngạc nhiên lắm, lại tỏ vẻ quan tâm.
Mặc Khuynh không tiếp.
Rất nhanh đã có bạn học nào đó tiếp lời: “Chứ còn gì nữa ạ! Cậu ta kéo cả thành tích chung của lớp bảy xuống đó!”
“Đáng tiếc lại bị tôi kéo lên rồi.” Mẫn Sưởng nhìn không nổi cái màn tung hứng nhảy nhót trước mặt.
Bạn học kia: “…”
Mặc phu nhân đưa mắt đánh giá Mẫn Sưỡng: “Cậu bé này là?”
Mẫn Sưởng mặt không biểu tình đáp: “Hạng nhất.”
Vốn là vị trí lâu nay của Mặc Tùy An.
Vậy mà cứ phải là lần này rơi vào tay Mẫn Sưởng, không chỉ đạp lên Mặc Tùy An, còn đạp lên cả Ôn Nghênh Tuyết.
Mặc phu nhân đã biết trước chuyện này, đơn giản chào hỏi một tiếng với Mẫn Sưởng rồi chuyển sự chú ý về lại Mặc Khuynh, dáng vẻ quan tâm hỏi: “Mặc Khuynh, hôm nay ai đến họp phụ huynh cho con thế? Bây giờ con đang ở nhà của bạn học Mẫn Sưởng này sao?”
Người xung quanh lập tức cười ồ lên.
Nhưng mà đúng lúc này, từ đằng sau truyền đến giọng nói lạnh nhạt —
“Tôi.”
– – Lời tác giả —
Giang Khắc: Tuy đang rất giận, nhưng người của mình thì vẫn phải chống lưng chứ.