Art: Weibo @色子鸡
Chương 71: Danh hiệu giáo sư [01] Vả mặt, Giang Khắc mời ăn lẩu
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
“Thật. Tôi nghe thầy chủ nhiệm giáo dục nói, thầy ấy vẫn ở dưới tầng đó.” Người báo tin vui nói.
Tống Nhất Nguyên đang chuẩn bị xem các bài viết văn, nghe thế thì tâm tư khẽ động, ngẩng đầu hỏi: “Giải đặc biệt là tổ nào thế?”
Thầy giáo kia hơi sững lại: “Cái này thì tôi không hỏi.”
Trong văn phòng có mấy giáo viên nữa đang ngồi, nghe thế thì đều cười.
“Còn phải nghĩ nữa à, chắc chắn là tổ của Ôn Nghênh Tuyết rồi.”
“Cũng chỉ có tổ ấy mới có thực lực này.”
Bọn họ cảm khái hai câu, sau đó, có một giáo viên vốn không hợp với Tống Nhất Nguyên đi qua, cố ý hỏi: “Thầy Tống, đừng nói là thầy cảm thấy tổ của Mặc Khuynh có hy vọng với giải đặc biệt này đó nhé?”
“Chưa biết chừng đấy.” Tống Nhất Nguyên tuy không dám chắc chắn, nhưng trên mặt lại không hề kém thế, cười cười nói, “Chủ nhiệm giáo dục còn chưa công bố kết quả, khả năng gì cũng có thể. Thầy Lưu, thầy nói đúng chứ?”
Thầy Lưu cười lạnh: “Xem ra thầy Tống đặt hy vọng rất lớn vào tổ của Mặc Khuynh.”
“Phải đó.” Tống Nhất Nguyên hiên ngang tự tại, “Ba em ấy chính là top 3 của thành phố.”
Nhắc đến chuyện này, khuôn mặt của toàn bộ giáo viên ở đây đều đổi sắc.
Mặc Khuynh mà ai trong số họ cũng không để vào mắt một thời gian trước lại nắm hạng nhất toàn thành phố. Tuy chỉ là thi giữa kỳ, nhưng đã đủ chứng minh thực lực.
Chẳng qua, thi trên giấy là một chuyện, thi thực hành lại là một chuyện khác.
Càng hơn nữa là tổ của Mặc Khuynh tự mình mày mò, không nhận được huấn luyện đặc biệt. Những tổ còn lại thì đều trải qua sự dẫn dắt chu đáo của Lã Chiến, chỉ vậy thôi đã đủ biết không cùng một đẳng cấp rồi.
(*) yah không cùng 1 đẳng cấp đâu~
Huống hồ, nghe nói đề thi năm nay rất khó nhằn.
“Nghe nói trường ta có một giải đặc biệt trong cuộc thi toán mô hình kia hả?” Lại có giáo viên ngửi được mùi dưa đi tới, “Thầy Lã, chúc mừng nhé, tối nay phải mời chúng tôi một bữa đấy.”
Lã Chiến cong môi: “Địa điểm mọi người quyết định.”
Rất hiển nhiên, trong mắt ông ta, chỉ có một khả năng duy nhất đó là “Tổ Ôn Nghênh Tuyết nhận được giải đặc biệt.”
Nghe ông ta nói như thế, các giáo viên vốn không quá chắc chắn còn đang do dự chần chừ lập tức hưởng ứng theo.
“Vậy chúng tôi không khách sáo đâu.”
“Thầy Lã, chúc mừng nhé.”
“Vẫn là thầy Lã sảng khoái.”
“Năm nào cũng đoạt giải, năm nay khó như thế còn ẵm được giải đặc biệt. Thầy Lã, lấy thành tích này của thầy, chưa biết chừng sang năm sẽ được cấp danh hiệu giáo sư. Còn là giáo sư trẻ nhất của trường chúng ta nữa.”
…
Đám người này một người đến một người đi, tâng bốc Lã Chiến lên đến tận trời.
Lã Chiến cực kỳ vui vẻ, tâm trạng nặng nề của cả một buổi sáng cuối cùng cũng chuyển biến tốt đẹp.
Mà Tống Nhất Nguyên xem một màn này, biểu tình trên mặt đều là khinh thường.
– – Xiếc tuồng gì không biết, nói cái gì chứ, câu nào cũng khó nghe chết đi được.
Đồng thời, anh ta lại không nhịn được thầm nghĩ: Cái thầy chủ nhiệm giáo dục này đi gì mà chậm hơn cả rùa, chờ ông ấy lên đến nơi thì anh ta cũng uống xong một chén trà rồi.
“Thầy Tống.” Thầy Lý cười híp mắt đưa một chén trà qua, “Uống ngụm trà, hạ hỏa.”
Tống Nhất Nguyên nhíu mày, cực kỳ thất vọng nói: “Thầy Lý, thầy là tấm gương cho tôi học tập, lần này thầy cũng muốn bỏ đá xuống giếng sao?”
“Làm quá lên rồi.” Thầy Lý thu lại dáng vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa, đứng đắn nói, “Tôi sợ cậu nộ hỏa công tâm, bị vọng tưởng không thực tế khiến đầu óc mất đi minh mẫn.”
Nói xong, ông ta đưa ly trà đến trước mặt Tống Nhất Nguyên: “Uống trà đi.”
“Thầy không còn là tấm gương của tôi nữa.”
Tống Nhất Nguyên hất cằm hừ mũi, cầm lấy chén trà trong tay thầy Lý, ngửa đầu một hơi uống cạn.
“Đừng buồn quá.” Thầy Lý vỗ vỗ vai Tống Nhất Nguyên, an ủi, “Không phải chỉ là một cuộc thi thôi à, không có giải thì thôi. Nói thế nào thì trong cuộc thi giữa kỳ Mặc Khuynh cũng đã lấy lại mặt mũi cho cậu rồi còn gì?”
Nhắc đến chuyện này, Tống Nhất Nguyên lại tự hào phổng mũi.
Tống Nhất Nguyên đặt chén trà xuống, nhướng mày: “Thầy Lý, có phải thầy hối hận rồi không?”
Thầy Lý hỏi: “Hối hận cái gì?”
Tống Nhất Nguyên cực kỳ đắc ý: “Lúc khai giảng đã giao hạt giống tốt như Mặc Khuynh cho lớp bảy.”
“…” Thầy Lý không hiểu sao Tống Nhất Nguyên lại coi Mặc Khuynh chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ như bảo bối, lắc đầu, thở dài nói, “Điều hối hận duy nhất của tôi chính là để cho Mẫn Sưởng chạy theo Mặc Khuynh.”
“Xí.” Tống Nhất Nguyên mới không tin.
Thầy Lý liếc anh ta một cái: “Cậu không sợ rồi sẽ có một ngày Mặc Khuynh nổ cho lớp cậu tanh bành à?”
Tống Nhất Nguyên vững tin đáp: “Không sợ.”
Thầy Lý ra dáng một vị tiền bối, cho anh ta một lời khuyên cực kỳ chân thành: “Chịu khó cầu trời khấn Phật vào, hy vọng nửa năm còn lại con bé đó sẽ không mang thêm phiền về cho cậu.”
Tống Nhất Nguyên bĩu môi, không thèm để ý ông ấy nữa.
“Gỗ mục không thể đẽo.” Thầy Lý chỉ anh ta, thật sự hết cách.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên, bên trong văn phòng thoáng cái yên tĩnh lại.
Thầy chủ nhiệm giáo dục đứng ở cửa, nhìn vào bên trong: “Náo nhiệt vậy, đang thảo luận gì thế?”
“Tán gẫu chuyện giải đặc biệt đó ạ.” Thầy Lưu cười tiếp lời.
Bầu không khí trong văn phòng cực kỳ vui vẻ hài hòa, nhưng trên mặt thầy chủ nhiệm giáo dục lại không có chút phấn khởi nào.
“Làm sao thế,” Thầy Lý là người đầu tiên nhìn ra khác thường, “Chẳng lẽ tin tức sai?”
Thầy chủ nhiệm giáo dục lắc đầu, giọng điệu khó hiểu đáp: “Không phải.”
Thầy Lưu khẽ thở ra, lập tức nói: “Lo lắng không đâu rồi. Thầy Lã, giải đặc biệt không chạy được.”
Lã Chiền cũng âm thầm đặt xuống trái tim vừa treo lên.
“Giải đặc biệt là tổ của Mặc Khuynh, Thẩm Kỳ và Mẫn Sưởng.” Thầy chủ nhiệm giáo dục mặt không biểu tình nói xong lời này, sau đó thần sắc phức tạp nhìn sang Tống Nhất Nguyên.
“Oh yeah!”
Tống Nhất Nguyên cứ như là chính bản thân nhận được giải thưởng, người đang ngồi trên ghế chợt nhảy cẫng lên, chân giẫm lên ghế, sau đó túm lấy bả vai của thầy Lý, mừng như điên mà lắc: “Thầy Lý! Thầy Lý! Thầy nghe thấy chưa?! Là tổ của Mặc Khuynh!”
Thầy Lý nghệt mặt, cảm giác như bản thân bị lắc đến choáng váng, nhíu mày nói: “Nhẹ tay.”
Tống Nhất Nguyên chẳng quan tâm được gì nữa, tiếp tục gào lên: “Là tổ của Mặc Khuynh!”
Thầy Lý: “Tôi nghe thấy rồi.”
“Là tổ của Mặc Khuynh đó!” Tống Nhất Nguyên tiếp tục lắc, “Thầy hối hận chưa hả!”
Thầy Lý: “…”
Ông ta hối hận rồi.
Cực kỳ hối hận rồi.
Hối hận vì vừa rồi không tránh xa Tống Nhất Nguyên.
– – Đúng là tự mình chịu trận mà.
Trong văn phòng lớn như thế, ngoại trừ Tống Nhất Nguyên kích động như điên, những giáo viên còn lại tâm tình đều cực kỳ phức tạp.
Tên thầy giáo hướng dẫn cho tổ của Mặc Khuynh để là Tống Nhất Nguyên. Họ vừa diễn một vở tuồng trước mặt Tống Nhất Nguyên, còn liên tục chúc mừng Lã Chiến, hiện tại nhớ lại đúng là ngượng đến mức muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
“Hóa ra là tổ của Thẩm Kỳ và Mẫn Sưởng à…” Một người gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười, nói với Tống Nhất Nguyên, “Chúc mừng nhé thầy Tống. Tôi về lớp một chuyến đây.”
“Tôi cũng có việc, đi trước nhé.”
“Đúng là Thẩm Kỳ có khác, không hổ là thiên tài.”
“Thằng bé Mẫn Sưởng này cũng không tệ đâu.”
(*) mọi người có thấy mấy ông bà ấy đều khéo léo tránh Khuynh đi không:))))
…
Mấy giáo viên lúng túng nói xong, cầm giáo án và bài thi vội vàng rời khỏi hiện trường.
Thầy chủ nhiệm giáo dục cũng có thành kiến với tổ Mặc Khuynh, biết giải đặc biệt rơi vào tay ba người này thì có hơi không tự nhiên, lúc chúc mừng cực kỳ khách sáo.
Sau đó, quay sang nói với Lã Chiến: “Thầy Lã, tổ của Ôn Nghênh Tuyết đoạt giải nhất quốc gia, hai tổ khác được giải ba tỉnh. Lần này biểu hiện đều không tồi…”
Bỏ đi bỏ đi.
Tán dương Lã Chiến đúng là dùng hết lời hay ý đẹp, khác hẳn với hai chữ “chúc mừng” keo kiệt dành cho Tống Nhất Nguyên.
Nhưng Lã Chiến lại không hề cảm kích.
Đối với thái độ này, Tống Nhất Nguyên chẳng buồn để ý. Anh ta bước nhanh ra ngoài, muốn lập tức báo tin vui cho ba người Mặc Khuynh.
“Thầy Tống, chờ đã.” Chủ nhiệm giáo dục gọi anh ta lại, hơi nhíu mày, lúc nhìn đến anh ta thì ý cười trên mặt cũng đã thu về, “Cậu dù gì cũng là một giáo viên, còn là chủ nhiệm lớp, phải ra dáng một chút, đừng có hấp ta hấp tấp như thế. Cứ tí tởn thế này thì làm sao học sinh và phụ huynh đặt niềm tin được?”
Tống Nhất Nguyên thu lại một chân vừa bước ra cửa, sau đó thẳng lưng, trên mặt treo lên ý cười ôn hòa, vuốt vuốt áo, lại phủi phủi ống tay.
Sau đó nghiêm túc hỏi: “Thầy thấy thế này được chưa?”
Chủ nhiệm giáo dục nhìn cái dáng vẻ giả vờ giả vịt này của anh ta thì càng tức cái mình hơn.
Ông ta trưng ra khuôn mặt đen sì, nói: “Đề thi của năm nay nhận được sự chú ý rất lớn, Đài Truyền hình Quốc gia sẽ có phóng viên về đây phỏng vấn ba người Mặc Khuynh, cậu dặn dò trước với chúng, phải biểu hiện cho tốt.”
“Được.”
Tống Nhất Nguyên đáp lời một cách dứt khoát, đuôi lông mày không giấu được vui vẻ, nhưng bước chân ra khỏi văn phòng đã không còn hấp tấp như vừa rồi.
Bình tĩnh thong thả.
*
Kết quả thi vừa được công bố, trong trường lại nổi lên một đợt sóng gió.
Ít nhiều cũng là nhờ cuộc phỏng vấn lần đó của Lã Chiến, khiến không chỉ học sinh khối 12, mà gần như là cả trường đều biết đến sự tồn tại của cuộc thi toán mô hình.
Bọn họ dĩ nhiên cho rằng, dù chủ đề đúng thật rất khó, nhưng là lĩnh vực chuyên môn của tổ tông nhà họ Lã, học sinh do Lã Chiến dẫn dắt đương nhiên đi thi sẽ có giải.
Tổ Ôn Nghênh Tuyết nhận được giải nhất là lẽ đương nhiên.
Nhưng giải đặc biệt rơi xuống ba người Mặc Khuynh, lại là một điều không ai có thể ngờ tới.
Đây đúng là một tin sét đánh từ trên trời giáng xuống.
Ngắn ngủi mấy tiếng đồng hồ, Mặc Khuynh dùng thực lực vàng không sợ lửa trở mình, khiến từng người có thành kiến với cô phải dùng cặp mắt có thêm mấy phần kính trọng mà nhìn tới.
Cũng không còn có ai nghị luận Mặc Khuynh đọc sách không liên quan đến học hành giả vờ làm tiểu thư nhiều chữ nữa rồi.
Mà chuyện Mặc Khuynh giả mạo thân phận con gái Mặc gia một lần nữa bị đào ra, chỉ khác lần này đã không còn những bàn tán mang theo châm chọc, mà là những lời âm dương quái khí về Mặc Tùy An.
…
Tan học, trời lại có tuyết rơi.
Mặc Khuynh, Mẫn Sưởng, Thẩm Kỳ được gọi đến văn phòng, Tống Nhất Nguyên thông báo chuyện phỏng vấn, chủ nhiệm giáo dục lại dặn dò một phen, ba người nghe cũng rất dửng dưng, thái độ cho có lệ.
Tống Nhất Nguyên hiểu rõ ba người, nửa tiếng sau ngắt lời chủ nhiệm giáo dục: “Đại khái chính là mấy vấn đề này, buổi phỏng vấn sẽ được chiếu trực tiếp, trước khi bắt đầu cũng sẽ có bản thảo trước cho ba em. Không còn sớm nữa, các em về trước đi.”
Chủ nhiệm giáo dục còn chưa nói xong: “Khoan đã, thầy vẫn chưa…”
Thẩm Kỳ quả quyết nói: “Thầy Tống, ngày mai gặp lại.”
Mẫn Sưởng phụ họa: “Thầy Tống, ngày mai gặp.”
Mặc Khuynh cũng tiếp lời: “Thầy Tống, ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.” Tống Nhất Nguyên cười tươi như hoa, vẫy vẫy tay với ba người, “Đi đường chú ý an toàn.”
Ba người cũng không nhìn người còn lại một cái, lần lượt xoay người, khoác ba lô lên rồi nối đuôi nhau rời khỏi văn phòng.
“Cậu xem ba đứa nó đi, cậu xem đi!” Chủ nhiệm giáo dục chỉ chỉ bóng lưng ba người, tức không chịu được, đến cả tay cũng run rẩy, “Thái độ gì đây hả! Không có phép tắc một chút nào!”
“Rất tốt mà.” Tống Nhất Nguyên tim nở hoa, khen ngợi, “Còn tạm biệt tôi nữa.”
Tống Nhất Nguyên nghĩ ngợi, trong lòng thật sự là vô cùng thỏa mãn, “Quá trời ngoan luôn đó.”
Chủ nhiệm giáo dục: “…” Nhưng mà ba đứa nhỏ này không chào ông ta!
Đúng là tức chết rồi.
*
Ra khỏi dãy lớp học, Mặc Khuynh bỗng nghĩ đến gì đó, lấy từ trong ba lô ra một cái máy làm ấm to bằng lòng bàn tay, bật nút nguồn, sau đó nắm trong tay.
Mẫn Sưởng đúng lúc nhìn sang, ngạc nhiên hỏi: “Cô lạnh hả?”
Mặc Khuynh nói: “Không lạnh.”
Mẫn Sưởng ngẩn người “Vậy sao phải dùng cái này?”
Mặc Khuynh liếc cậu ta một cái, giọng điệu già dặn nói: “Người bình thường đều dùng.”
Mẫn Sưởng: “Ừm?”
Thẩm Kỳ: “Ha?”
Mẫn Sưởng và Thẩm Kỳ nghi hoặc nhìn nhau, lại nhìn lòng bàn tay trống không của bản thân, nhất thời không biết phải tiếp lời Mặc Khuynh thế nào.
– – Không thì, ngày mai bọn họ cũng mang một cái, hòa nhập với xã hội?
“Thẩm Kỳ.” Mặc Khuynh chợt lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của Thẩm Kỳ.
“A.”
“Diêu Giai Giai ở chỗ em đúng không?” Mặc Khuynh hỏi.
Thẩm Kỳ hơi ngừng lại, nghĩ đến bối cảnh phức tạp của Mặc Khuynh, cảm thấy không cần thiết phải nói dối, trực tiếp gật đầu. “Vâng.”
Mẫn Sưởng khó hiểu hỏi: “Cậu ta bây giờ thế nào rồi?”
“Không sao.” Thẩm Kỳ bình tĩnh nói, “Chỉ là người Diêu gia đều đang tức giận muốn tìm cậu ấy hỏi cho rõ. Nhưng dù gì cũng là người một nhà, có tức giận thế nào cũng chỉ muốn đánh mấy cái, sẽ không làm gì khác.”
Gió mang theo tuyết lành lạnh lướt qua, chạm đến da thì tan, chỉ lưu lại cảm giác man mát. Mặc Khuynh híp mắt, ánh mắt dừng trên người cô ấy thoáng chăm chú: “Người trợ giúp phía sau lưng là em sao?”
Thẩm Kỳ hơi dừng lại: “Là em.”
“Vì sao?”
“Em từng điều tra, từng có nghi ngờ với tiếng tăm của Lã Chi Thụ, nhưng lại giống như bị thứ gì đó ngăn chặn.” Thẩm Kỳ hơi cúi đầu, gió thổi qua hất tóc mái lên, cô ấy khẽ cong môi cười, “Em tin nhật ký không phải là giả. Nếu như không phải là giả, thì công khai một chút có làm sao?”
(*) chương trước có nói Giai Giai sợ vì chuyện này mà mất một người bạn thân, chắc là chuyện này cũng liên quan gì đến Thẩm Kỳ nên mới điều tra, có lẽ sau này sẽ biết haha
Mặc Khuynh im lặng nhìn cô ấy.
Thẩm Kỳ cũng im lặng nhìn lại.
Một lát sau, Mặc Khuynh cười, nói: “Nếu muốn lợi dụng phỏng vấn trực tiếp làm gì đó thì cứ tự nhiên, chị sẽ không ngăn cản.”
Thẩm Kỳ ngạc nhiên: “Chị đoán được rồi?”
Mặc Khuynh thản nhiên đáp: “Không khó đoán.”
Thẩm Kỳ cười nói: “Cảm ơn.”
Mẫn Sưởng đứng một bên hoàn toàn bị xem là không khí nhìn hai người họ một hai câu quyết định xong, mày khẽ nhíu, nhưng lại không nói gì.
– – Cậu ta vốn tưởng Mặc Khuynh mới là trung tâm của phiền phức, ai ngờ giờ lại còn thêm một Thẩm Kỳ.
Ba người đến cổng trường thì tách ra.
Hôm nay sau khi tan học mới bị gọi vào văn phòng, Mặc Khuynh không kịp báo cho Bành Trung. Cô vừa ra khỏi cổng, quét mắt một vòng, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc.
Vừa định bước qua thì chuông điện thoại vang lên.
Là Giang Khắc.
Mặc Khuynh tiếp điện thoại.
“Chúc mừng, giải đặc biệt.” Đầu bên kia truyền đến tiếng của Giang Khắc, khoan thai như gió mát, trong lành dễ nghe.
Mặc Khuynh cười hỏi: “Đã tin chưa?”
“Muốn được thưởng cái gì?” Giang Khắc bỏ qua câu hỏi của cô.
“Lẩu.”
Yên tĩnh hai giây, Giang Khắc như không nghe rõ: “Sao cơ?”
Mặc Khuynh lặp lại: “Muốn ăn lẩu.”
“Được.” Giang Khắc đồng ý rất nhanh.
Nghĩ đến dáng vẻ nghiêm chỉnh ở nhà của Giang Khắc, Mặc Khuynh trêu chọc: “Ăn ở nhà không ảnh hưởng đến hình tượng không nhiễm khói lửa trần gian của anh đó chứ?”
Giang Khắc nói: “Không ăn ở nhà.”
Mặc Khuynh không hiểu: “Đi đâu?”
“Bảo Bành Trung về trước đi, rồi đi sang đối diện.”
Giọng nói nhẹ như mây bay của Giang Khắc từ trong gió tuyết truyền vào tai, Mặc Khuynh có một giây không phản ứng lại, sau đó phát hiện bên kia đã cúp máy, bên tai không còn âm thanh.
Mặc Khuynh thả điện thoại xuống, đưa mắt nhìn sang đối diện.
Chỉ có mấy bóng người đi lại, không thấy Giang Khắc.
Cô đi tới xe của Bành Trung, anh ta cũng đã thấy cô, bước xuống vòng sang mở cửa.
“Tôi tạm thời có chút việc, sẽ về khá muộn.” Mặc Khuynh liếc cửa xe, không ngồi vào.
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Bành Trung, Mặc Khuynh lại bổ sung một câu: “Báo với Giang Khắc như thế.”
“Được ạ.” Bành Trung khẽ gật đầu, “Tối nay sẽ có tuyết rơi, Mặc tiểu thư đi đường nhớ chú ý an toàn, mọi chuyện cẩn thận.”
“Ừm.”
Mặc Khuynh gật đầu, tạm biệt Bành Trung rồi đi xuống đường hầm dành cho người đi bộ.
Cô đi lòng vòng trong này một lát, tính toán hẳn là Bành Trung đã lái xe đi rồi mới dọc theo đường hầm đi sang đối diện.
Trong này không có ai, mặt đất ẩm ướt, là do người đi giày mang theo tuyết bước vào đây, tuyết tan thành nước. Bầu không khí bên trong đường hầm mang theo ẩm ướt lành lạnh.
Mặc Khuynh đi đến cuối đường, đang do dự nên rẽ trái hay rẽ phải, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Bên này.”
Giọng nói từ bên phải truyền tới.
Cô nghiêng đầu nhìn sang, thấy một bóng người rất cao đứng trên cầu thang dài, một thân đồ đen, giấu mình trong góc tối.
Giang Khắc mặc hoodie đen, mũ áo đội lên đầu, khuôn mặt trong góc tối lờ mờ không rõ, im lặng không tiếng động.
Chờ Mặc Khuynh nhìn sang, hắn mới kéo mũ áo xuống, lộ ra một khuôn mặt đẹp trai ngời ngời, mày kiếm mắt sáng, đôi con ngươi trầm tĩnh, thiếu đi mấy phần nghiêm trang ngày thường, lại thêm mấy phần tùy tiện thong thả.
Mặc Khuynh bước qua, hỏi: “Đi đâu?”
“Ngõ Ly Tử.”
Giang Khắc trả lời.
Sau đó xoay người, dọc theo cầu thang đi lên.
Đèn hai bên vách tường chiếu xuống, kéo cái bóng phía sau hắn thật dài thật dài, khi thì hợp lại với cái bóng của Mặc Khuynh, khi thì tách ra.