Art: @Qistina Khalidah
Chương 16: Số hiệu 404 [08] Hiện trường bán đấu giá, ngẫu nhiên gặp được Giang Khắc
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
“Mặc Khuynh?”
Qua ba hồi chuông, giọng nói của Giang Khắc truyền đến.
Tông giọng trầm thấp dễ nghe, như gió thổi qua tán lá chạm đến lòng người.
“Là tôi.”
Không có chuyện thì không tìm đến, Giang Khắc hiểu rất rõ đạo lý này, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện gì?”
Thuận tay cầm chai sữa chua từ mặt bàn lên, Mặc Khuynh mở nắp, gọn gàng đúng trọng tâm hỏi: “Anh có biết hội đấu giá ở khách sạn Collins không?”
“Biết.”
“Vậy anh có đi không?”
Giang Khắc hơi dừng lại, nói: “Không đi.”
Mặc Khuynh đã nghe ra hắn vừa dừng lại trong thoáng chốc.
Cùng lúc, Giang Khắc nhận ra ý của cô, hỏi: “Muốn đi?”
“Ừm.”
“Hôm đó Giang Tề Huy đưa Mặc Tùy An đi cùng, tôi sẽ nói trước một tiếng.” Giang Khắc sắp xếp rất nhanh.
“Giang Tề Huy?”
Mặc Khuynh chỉ biết con hổ giấy Giang Tề Ngật.
“Gọi anh họ.” Nhưng giọng nói của Giang Khắc không có quá nhiều coi trọng, lơ đãng nói, “Coi nó như vé vào cửa là được, không cần quá nể mặt.”
Mặc Khuynh uống một ngụm sữa chua, rất biết lựa lời mà nghe: “Đây là sở trường của tôi.”
Giang Khắc: “…” Đúng là cho kiêu căng nhầm người rồi.
Một cuộc điện thoại, dùng hai ba câu cứ thể giải quyết xong.
*
Ngày hôm sau, trời đẹp gió nhẹ, nắng sớm xuyên qua tấm kính thủy tinh chiếu xuống mặt bàn học, kéo thành một bức tường sáng chia đôi không gian, còn có thể nhìn thấy những hạt bụi nhỏ li ti.
Một chiếc ba lô rơi phịch xuống mặt bàn, phá tan sự tĩnh lặng này.
Mặc Khuynh lấy chân móc cái ghế ra, sau đó đưa cặp chân dài vào, ngồi xuống.
“Này.”
Chợt, Giang Tề Ngật bước đến.
Mặt cậu ta đã phục hồi kha khá rồi, trên mũi dán băng, cả khuôn mặt cũng xem như sạch sẽ đẹp trai.
Mặc Khuynh nhấc mắt, nhắc nhở: “Chú ý giọng điệu.”
“…”
Giang Tề Ngật nhịn rồi lại nhịn, nhớ đến sức mạnh từ nắm đấm của cô mà dằn xuống tức giận.
Cậu ta chống hai tay lên mặt bàn, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị đem lời nói ra.
Đúng lúc này, cửa sau của phòng học truyền đến tiếng gõ cửa, có người reo lên “Mẫn Sưởng.” Người trước mắt có vẻ vô cùng nhạy cảm với hai chữ này, lập tức quay phắt đầu, chỉ thấy Mẫn Sưởng đang thong thả đi về phía này.
Giang Tề Ngật phản ứng theo bản năng xắn tay áo lên.
Mẫn Sưởng mắt nhìn thẳng đi đến gần.
Một khắc khi Mẫn Sưởng đặt ba lô xuống, cơn nhẫn nhịn của Giang Tề Ngật đã đạt đến cực hạn, nhưng mà, Mẫn Sưởng còn không liếc cậu ta lấy một cái, mở khóa kéo ba lô, lấy ra hai chai sữa chua.
“Đây.”
Mẫn Sưởng đặt hai chai sữa chua lên mặt bàn của Mặc Khuynh.
Ngoại trừ Giang Tề Ngật đang trợn mắt há mồm thì tất cả những bạn học trong lớp đều kinh ngạc chứng kiến một màn này, cằm liên tiếp rơi lộp bộp.
Mặc Khuynh lại không quá để tâm: “Ừm.”
“Tôi đi trước đây.” Nam thần cao lãnh được cả trường công nhận, ngay ngắn đứng trước mặt Mặc Khuynh.
“Ừm.”
Mặc Khuynh nhàn nhạt đáp, càng giống với một chữ “phê chuẩn”.
Mẫn Sưởng rời đi.
“Mày với thằng đó thông đồng với nhau rồi?” Giang Tề Ngật khó mà tin trừng lớn hai mắt hỏi ra tiếng lòng của mọi người, “Thằng đó vừa nghèo vừa kẹt sỉ, sao có thể mua sữa chua cho mày?”
Mặc Khuynh đang mở nắp một chai sữa chua, động tác hơi dừng lại: “Muốn tôi dạy cách để nói năng tử tế không?”
“Không cần, cám ơn.” Giang Tề Ngật nhớ đến nắm đấm của cô là run rẩy, nhưng vẫn không đè xuống được lòng hiếu kỳ, ngồi xuống trước mặt Mặc Khuynh, nhỏ giọng bát quái, “Mày bắt được nhược điểm của thằng đó?”
Mặc Khuynh thản nhiên uống sữa chua.
Thấy cô không đáp, Giang Tề Ngật chỉ đành tức giận nói sang chuyện khác: “Nghe nói mày muốn tham gia hội đấu giá với Giang Tề Huy và Mặc Tùy An?”
“Ừm.”
Giang Tề Ngật gãi gãi chóp mũi, nói: “Tao khuyên mày sớm từ bỏ ý định đó đi.”
Mặc Khuynh nhấc mắt nhìn cậu ta.
“Nói thật, tuy là tao rất ngứa mắt mày, nhưng mà tao càng ghét hai kẻ đó hơn.” Giang Tề Ngật thật thà nói, “Hai kẻ đó mắt cao hơn đỉnh đầu, tên nào cũng ngạo mạn như nhau, loại như mày ngoài đánh nhau giỏi thì chẳng được cái tích sự gì chắc chắn sẽ bị họ khinh thường, đi cùng với hai người đó mày chỉ tổ chịu khổ thôi.”
“Ồ.”
“Mày đừng có mà u mê không chịu tỉnh ngộ, cái loại loại mặt người dạ thú như Giang Tề Huy và Mặc Tùy An, bên trong chính là một kẻ tiểu nhân với kẻ hơn mình thì nịnh hót gặp kẻ kém mình lại bắt nạt sỉ nhục. Mày không phải vì một buổi đấu giá mà nhờ vả hai kẻ đó.”
Mặc Khuynh nhướng mày, có hơi bất ngờ với những lời này của cậu ta.
Chẳng qua là Giang Tề Ngật bị cô dùng ánh mắt đó chiếu tới lại nghĩ là cô đang hoài nghi tính chính xác trong lời mình nói.
Tức thì không vui nói: “Mày thích nghe thì nghe không thì tùy.”
Nếu không phải vì được nghe kể về quá khứ bi thảm “ba tuổi chăn dê, bảy tuổi nuôi gia đình, mười ba tuổi bị bán, mười lăm tuổi tiến thân vào giới bán hàng đa cấp” thì cậu ta cũng chẳng thèm phí nước bọt với cô!
Đúng là không biết nhìn lòng tốt!
Giang Tề Ngật thở phì phì tức giận bỏ đi.
Mặc Khuynh cầm một cây bút lên xoay nó giữa những ngón tay, trong lòng như đang có điều suy nghĩ.
*
Chập tối hai ngày sau, Giang Tề Huy lái xe vào biệt thự Mặc gia, đón Mặc Tùy An và Mặc Khuynh.
Trước khi ra ngoài, Mặc Tùy An dùng ánh mắt chán ghét nhìn Mặc Khuynh, cảnh cáo: “Đến đó thì bớt nói bớt làm hành động thừa thãi, thấy chuyện gì cũng đừng có tỏ ra ngạc nhiên quá.”
Nếu là ngày thường thì Mặc Khuynh không động thủ cũng sẽ đốp lại cậu ta, tối thiểu là sẽ không để cậu ta được thoải mái.
Thế nhưng lần này, Mặc Khuynh lấy đại cục làm trọng, bỏ lại cho Mặc Tùy An một cái gáy, không thèm chấp loại oắt con.
Xe con màu đen dừng lại trước cổng, một người trẻ tuổi bước xuống xe, khoảng tầm hai mươi ba hai mươi bốn, dáng dấp cao ráo, mặc quần áo trắng, khí chất có mấy phần giống với Giang Khắc, nhưng lại có loại cảm giác khiến người ta chẳng thể vừa mắt cho nổi.
“Mặc Khuynh?” Giang Tề Huy nghiêng đầu quan sát Mặc Khuynh, sắc mặt lãnh đạm, trong mắt có khinh thường và cao ngạo.
Người này có vẻ rất tự cho mình là hơn hẳn người khác.
Mặc Khuynh nhíu mày.
Giang Tề Huy thu lại tầm mắt, nói: “Lên xe đi.”
Sau đó nói với Mặc Tùy An: “Em ngồi ghế phó lái.”
Mặc Tùy An gật đầu: “Ừm.”
Mặc Khuynh một mình chiếm trọn hàng ghế sau, khá hài lòng. Giang Tề Huy và Mặc Tùy An ngồi đằng trước rôm rả trò chuyện, đã hoàn toàn coi Mặc Khuynh thành không khí.
Xe đi khoảng nửa tiếng thì đến khách sạn Collins.
Kiến trúc chọc trời, thiết kế độc đáo mới lạ, rất dễ để lại ấn tượng cho người khác.
Mặc Khuynh theo sau hai người đi vào khách sạn, một đường tiến tới tầng 11.
Cửa thang máy vừa mở ra, lập tức có nhân viên mặc đồng phục bước đến đón tiếp, sau đó đưa họ đi ghi tên, lấy bảng số.
Mặc Tùy An và Giang Tề Huy đi làm thủ tục, Mặc Khuynh lại không đi theo, đứng ở cách đó không xa, liếc mắt là thấy được những chốt canh.
Quét mắt một vòng bố trí xung quanh.
Trước mắt chợt có một bóng người cao lớn mặc đồng phục đi qua, khí chất từ trong bộ quần áo này toát ra ngoài.
Mặc Khuynh lơ đãng quét mắt, lại nhìn thêm một cái, như nhận ra gì đó, đưa tay cản lại bước chân của người kia.
“Giang –“
Mặc Khuynh trợn tròn hai mắt.
Đồng thời, một bàn tay cầm lấy cổ tay cô, cổ tay trắng trẻo mềm mại, ngón tay kia thô ráp, cảm xúc va chạm, cả hai người đều khựng lại.
Nhân viên công tác xoay người, ánh mắt thoáng lộ ra giật mình, cùng lúc lộ ra một khuôn mặt đẹp trai cực kỳ quen thuộc. Hắn đưa ngón trỏ đến trước môi, nhẹ nhàng làm một động tác “suỵt”.
Mặc Khuynh nhướng mày, đưa mắt nhìn bảng tên trước ngực hắn — Tiêu Bang.
Gặp quỷ rồi.
“Tiêu Bang” hơi nhấc mắt, con ngươi đen như mực, ý cười từ trong tràn ra, phong lưu mà quyến rũ, giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng vang lên, còn nghe ra cả thảo mai sởn gai ốc: “Tiểu thư cần gì sao ạ?”
– — Lời tác giả —
Giang · nhân viên phục vu · Khắc: Kinh hỉ không, bất ngờ không?~