Haiz, Lê Mỹ Gia muốn nắm chắc hoàn toàn tập đoàn Thịnh Thế trong tay, xem ra vẫn còn một chặng đường gian truân phải đi.
"Chuyện gì vậy? Người này chặn ở đây làm gì? Mau đuổi đi, lát nữa chủ tịch và các giám đốc khác sắp đến rồi. Bọn họ mà thấy đám nhân viên chúng ta không làm tròn bổn phận, cậu cứ đợi bị đuổi việc đi."
Bảo vệ trưởng tuần tra tòa nhà nhìn thấy Hoàng Tử Hiên cứ ở mãi đây không chịu đi, thế là đi thẳng đến khiển trách.
Bảo vệ không dám mang chén cơm của mình ra đùa, nghe vậy lập tức lạnh nhạt nói với Hoàng Tử Hiên:
"Anh mau đi đi, nếu hại tôi mất đi chén cơm thì tôi không tha cho anh đâu."
"Tôi tới tìm người nên sẽ không đi đâu." Đối diện với sự uy hiếp của bảo vệ, Hoàng Tử Hiên lạnh nhạt đáp.
"Người anh tìm không có ở công ty chúng tôi, thấy anh ăn mặc đàng hoàng mà sao lại giở trò vô lại vậy chứ." Bảo vệ tức giận trả lời.
Hoàng Tử Hiên cười ha ha, tầm nhìn chuyển thẳng đến bảo vệ trưởng:
"Anh không quen Lê Mỹ Gia nhưng tôi không tin đội trưởng của các anh cũng không quen."
"Ai?" Bảo vệ trưởng nghe đến cái tên này liền sửng lại.
"Lê Mỹ Gia." Bảo vệ lặp lại một lần nữa rồi hỏi:
"Đội trưởng, anh ta nói Lê Mỹ Gia ở tầng mười chín, tầng của lãnh đạo trong công ty chúng ta làm gì có người này?"
Bảo vệ trưởng nghe hai lần đều là cùng một cái tên, lần này mới chắc chắn mình không nghe nhầm. Dĩ nhiên ông ta biết Lê Mỹ Gia là ai, đó là cô cả của tập đoàn Thịnh Thế, ông ta mà không biết mới lạ.
Nhưng biết thì đã sao, cô cả của tập đoàn Thịnh Thế thì làm sao, sau này tập đoàn Thịnh Thế sẽ thuộc về cháu ngoại Lê Phi Long của ông ta, Lê Mỹ Gia chẳng có dính díu chút xíu tài sản nào hết. Ông ta không cần câu nệ gì với Lê Mỹ Gia, cũng chẳng cần nịnh bợ gì cô.
Nghĩ vậy, bảo vệ trưởng Nghiêm Tùng lạnh mặt lắc đầu trả lời:
"Lê Mỹ Gia là ai? Tôi không hề biết."
Nói xong còn cười khinh miệt:
"Mấy tên lừa đảo mặc vest khoác hàng hiệu đầy người như cậu thì tôi gặp nhiều rồi. Mặc kệ cậu muốn vào tập đoàn Thịnh Thế với mục đích gì, tốt nhất nên từ bỏ đi. Bằng không thì đừng trách tôi không nhắc nhở anh."
"Đúng đó, thức thời mà cút mau đi. Tôi nói cho anh biết, đội trưởng Nghiêm của bọn tôi là quân nhân xuất ngũ đấy, tẩn cái tên mặt trắng như cậu thì thừa sức chán." Bảo vệ lập tức nịnh bợ chêm vào một câu.
Đội trưởng Nghiêm?
Hoàng Tử Hiên nhạy bén chú ý đến cái họ này, nếu như không nhớ lầm thì mẹ kế của Lê Mỹ Gia cũng họ Nghiêm. Có lẽ bảo vệ trưởng này là người của Nghiêm Thái Dung cho nên vừa nghe thấy anh đến tìm Lê Mỹ Gia thì lập tức giả vờ không quen biết Lê Mỹ Gia.
"Hoàng Tử Hiên, anh đứng ở cửa làm gì vậy?" Lúc Hoàng Tử Hiên đang suy nghĩ, Chu Tử bước vào từ ngoài cửa, thấy lạ hỏi.
Vừa thấy Chu Tử đến, Hoàng Tử Hiên nhún vai đáp:
"Tôi đưa Lê Mỹ Gia đi làm, cô ấy chưa ăn sáng nên tôi đi mua cho cô ấy chút đồ ăn. Sau đó đám bảo vệ này không cho tôi vào, còn nói là không quen Lê Mỹ Gia."
"Cái gì!" Chu Tử nghe đến câu cuối liền dựng lông mao, tức giận nhìn Nghiêm Tùng và tên bảo vệ kia:
"Ai trong đám các người nói không biết Lê Mỹ Gia?"
Bảo vệ bị khí thế của Chu Tử dọa sợ, nhưng đã trấn tĩnh lại rất nhanh, thừa nhận đáp:
"Vốn dĩ chúng tôi không biết Lê Mỹ Gia gì đó, cô lại là ai nữa? Ở đây phách lối cái gì chứ?"
"Hay cho không biết!" Chu Tử giận đến bật cười, lạnh giọng nói:
"Vậy bây giờ tôi nói cho anh biết Lê Mỹ Gia là ai, Lê Mỹ Gia là con gái duy nhất của đổng sự trưởng tập đoàn Thịnh Thế Lê Tinh Hà, cô cả của Nhà họ Lê, tổng giám đốc sắp nhận chức của tập đoàn Thịnh Thế, lãnh đạo cấp cao của anh!"
...
Bảo vệ hít vào một ngụm khí lạnh, sợ đến mức hai chân nhũn ra phải dựa vào khung cửa của cửa an toàn. Con gái duy nhất của Lê Tinh Hà, cô cả của Nhà họ Lê, tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Thế, cho dù là chức vị nào cũng đủ khả năng để chiên xù anh ta một trăm lần. Tiêu rồi tiêu rồi, lần này đã tự bê đá đập chân mình rồi, đắc tội với bạn của Lê Mỹ Gia, kiếp sống bảo vệ của anh đến đây là xong rồi.
So với nỗi sợ hãi của anh ta, Nghiêm Tùng lại bình tĩnh hơn nhiều, ông ta cười một tiếng đáp: "Hiểu rõ chuyện của tập đoàn Thịnh Thế đến vậy, cô là ai?"
"Tôi là thư ký của Lê Mỹ Gia, Đội trưởng Nghiêm, bây giờ ông muốn phủ nhận không quen Lê Mỹ Gia sao? Chắc ông biết là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Thế, cô ấy hoàn toàn có quyền cách chức bất cứ ai." Chu Tử lạnh nhạt nhắc nhở.
"Không sai, đương nhiên là tổng giám đốc có quyền này. Nhưng theo tôi biết thì bộ phận nhân sự còn chưa có thông báo chính thức. Lê Mỹ Gia có thể làm tổng giám đốc vẫn còn là ẩn số, bây giờ đã tự cho mình là tổng giám đốc thì hơi quá rồi." Nghiêm Tùng không hề sợ lời của Chu Tử, mà cho dù Lê Mỹ Gia làm tổng giám đốc thì đã sao, cô dám đuổi ông ta sao?
"Ông..."
"Ha ha ha, tôi thích nghe lời này. Ai thắng ai còn chưa chắc. Ở trước mặt nhiều người như thế này ăn nói ngông cuồng cũng không sợ sau này bị vả mặt à." Lời của Chu Tử đã bị một tràn cười nhạo cắt đứt.
Hoàng Tử Hiên và Chu Tử cùng với Nghiêm Tùng và bảo vệ, bao gồm những nhân viên và bảo vệ xung quanh đều lần lượt nhìn về phía cửa.
Lê Phi Long nhận được sự chú ý của đám đông, tỏ vẻ xem thường đi thẳng về trước. Vết thương trên mặt bị Lâm Tử An đánh đã khỏi bảy tám phần nhưng vẫn còn vài chỗ tụ máu bầm chình ình ngay trên mặt.
"Cậu cả, ngài đến rồi." Nghiêm Tùng vừa thấy Lê Phi Long liền chạy đến nịnh bợ.
Lê Phi Long gật đầu, vỗ vai Nghiêm Tùng nói: "Làm đúng lắm, mấy tên giống tạp nham thì đừng có cho vào tập đoàn, tránh làm bẩn sàn nhà của chúng ta."
"Lê Phi Long, cậu ăn nói kiểu gì đấy." Chu Tử tức giận nói:
"Ai là đám tạp nham, rõ ràng hôm nay cậu biết chúng tôi tới đây làm gì, cậu tưởng đám chó dưới trướng cậu dọa được chúng tôi à, có thể ngăn cản kết quả hôm nay sao?"
"Con mẹ mày, mày chửi ai là chó?" Nghiêm Tùng vừa nghe Chu Tử chửi ông ta lập tức gông cổ trợn mắt đáp.
"Ai la lên thì chửi người đó, cái thứ mắt chó đê hèn." Chu Tử bị bọn họ chọc điên không nhẹ, bắt đầu mắng chửi bất bình thay cho Lê Mỹ Gia.
"Đĩ mẹ, tao thồn vào cái mỏ mày giờ." Nghiêm Tùng chửi không lại Chu Tử, giơ tay đấm xuống.
Đám nhân viên ở hiện trường vừa thấy Nghiêm Tùng động thủ lập tức đổ mồ hôi lạnh thay cho Chu Tử. Thân thủ của Nghiêm Tùng này nổi tiếng lợi hại ở tập đoàn Thịnh Thế, bọn họ từng tận mắt chứng kiến Nghiêm Tùng đánh ra bã một tên đàn ông đến gây sự. Một tên đàn ông to xác cũng không chịu được một đá của Nghiêm tùng, huống chi là một cô gái liễu yếu đào tơ. Cú đấm này chắc chắn có thể tiễn Chu Tử văng tận ra ngoài cửa.
Bốp!
Lúc đám người xung quanh đang lo lắng cho Chu Tử, một tiếng rên rĩ vang bên tai. Đám người nhắm mắt theo bản năng, không nỡ nhìn dáng vẻ Chu Tử bị đánh.
"A..."
Bên tai lại vang lên một tiếng nữa nhưng ngoài dự kiến thì âm thanh này không phải đến từ Chu Tử mà là giọng của một người đàn ông, nghe có vẻ rất giống giọng của bảo vệ trưởng.
Biết được tiếng thét thảm thương vang lên từ bảo vệ trưởng, đám đông nhanh chóng mở mắt. Nhưng nhìn thấy tứ chi của Nghiêm Tùng quỳ rạp dưới đất, hai tay ôm bụng, mông vẫn vểnh lên cao, trông rất giống một con chó Nhật.
Hả?
Cái quái gì đây? Chẳng phải vừa nãy Nghiêm Tùng sắp đánh người ta sao, sao lại bị đánh rồi?
Mọi người kinh ngạc nhìn Chu Tử, thầm nghĩ người con gái này cũng trâu bò quá, vậy mà có thể làm Nghiêm Tùng chỏng vó.
Dĩ nhiên người đá Nghiêm Tùng không phải là Chu Tử. Lúc Nghiêm Tùng giương tay, cô đã nhanh nhạy trốn sau lưng Hoàng Tử Hiên, Nghiêm Tùng bị Hoàng Tử Hiên đá một cái lật nhào.
"Hoàng Tử Hiên, anh dám đánh người ở tập đoàn Thịnh Thế, anh tưởng có Lê Mỹ Gia bao che cho anh thì anh dám gây loạn à?" Lê Phi Long thấy Hoàng Tử Hiên đá ngược lại Nghiêm Tùng, trừng mắt quát.
"Từ lúc nào mà tôi đánh người còn phân bua trường hợp." Hoàng Tử Hiên thờ ơ nhìn Lê Phi Long:
"Mới mấy ngày không gặp, hình như cậu đã quên mùi vị bị tẩn rồi nhỉ?"
Lê Phi Long biến sắc, vô ý thức lùi về phía sau. Sao anh ta có thể quên được, dạo này đêm nào anh cũng đau đến không ngủ được, mỗi ngày nếu không dựa vào phụ nữ và thuốc giảm đau gây tê, anh không biết làm sao sống qua được mấy ngày bầm dập ấy.
Chính vì nếm qua mùi vị này, cho nên anh ta mới hận Hoàng Tử Hiên đến tận cốt tủy. Nghĩ lại từ khi nào mà Lê Phi Long anh phải chịu loại đau khổ này, chính là sau khi Hoàng Tử Hiên xuất hiện, giống như khắc tinh của anh ta vậy. Chỉ cần hai người họ xuất hiện ở cùng một nơi, vậy chắc chắn người xui xẻo chính là anh ta.
"Được rồi, oắt con, quả thực mày muốn chết." Lúc này cơn đau của Nghiêm Tùng đã vơi đi bớt, chật vật đứng dậy tức giận chửi một tiếng. Sau đó cả người giống như báo săn xông vào Hoàng Tử Hiên.