Mục lục
Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi - Tác giả: Từ Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Diệc Hạm?” Lương Thiến gõ cửa không thấy ai trả lời, lấy làm kỳ lạ gọi một tiếng.

Đỗ Diệc Hạm vội vàng sửa sang lại tâm trạng nói: “Em ở trong phòng, chị vào đi.”

Lương Thiến đẩy cửa bước vào nói: “Diệc Hạm, bảy giờ rồi, em nên tan ca thôi.”

“Vâng, em xem xong mấy phần tài liệu này rồi về, chị về trước đi, hai hôm nay mọi người phải vất vả thêm chút, đợi sau khi kết thúc buổi đấu thầu em sẽ cho mọi người nghỉ vài ngày.” Đỗ Diệc Hạm mỉm cười nói với Lương Thiến.

“Chị chỉ làm trợ thủ cho em thôi, không mệt lắm, ngược lại là em đó, cẩn thận mệt quá gục ra đấy. Ơ? Tần Mạc vẫn chưa về à?” Lương Thiến nói một lát đột nhiên nhớ tới Tần Mạc, hình như sáng nay sau khi anh đi lấy xe bây giờ vẫn chưa thấy quay về.

Không nói tới Tần Mạc còn tốt, vừa nhắc đến anh cơn giận trong lòng Đỗ Diệc Hạm mới tiêu tan lại dâng lên, cô hậm hực nói: “Không xin nghỉ tự ý bỏ bê công việc một ngày, phạt anh ta ba ngày lương, bảo tài vụ ghi vào.”

Lương Thiến quá hiểu Đỗ Diệc Hạm, nghe thấy giọng điệu này cô ta biết ngay, chắc chắn Tần Mạc lại chọc giận Đỗ Diệc Hạm rồi, cho nên cô ta ngoan ngoãn phụ họa theo: “Cái cậu Tần Mạc này đúng là quá đáng thật, phạt cậu ta năm ngày lương vẫn còn ít.”

Nói xong cô ta còn nói thêm: “Vậy chị vẫn nên chờ em rồi đi cùng nhau, một mình em đi chị không yên tâm, trước giờ đấu thầu, ai biết Đỗ Thiên Minh có thể lặp lại chiêu cũ, phái người tới giết em hay không.”


Vốn dĩ Đỗ Diệc Hạm chưa từng cân nhắc đến chuyện này, sau khi được Lương Thiến nhắc nhở mới phát hiện ra mình cần phải cảnh giác hơn một chút. Trong lòng không nhịn được càng oán trách Tần Mạc, biết rõ mình có khả năng sẽ gặp phải nguy hiểm còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, đúng là tài xế không xứng chức, mình phải phạt anh ta một tháng lương mới được.

Sau khi âm thầm ra quyết định, Đỗ Diệc Hạm khép tập tài liệu lại nói: “Chị nói đúng, hai ngày nay đúng là phải cẩn thận một chút, em mang tài liệu về nhà xem, đi luôn bây giờ.”

Lương Thiến gật đầu, quay về văn phòng lấy túi xách, sau đó đi cùng với Đỗ Diệc Hạm. Bởi vì không yên tâm để Đỗ Diệc Hạm về nhà một mình, Lương Thiến để xe của mình lại nhà xe, lái xe của Đỗ Diệc Hạm đưa cô ấy về nhà.

“Em bảo chị tìm thám tử, chị đã tìm được chưa?” Trên đường đi Đỗ Diệc Hạm hỏi.

“Diệc Hạm, em thật sự quyết định muốn điều tra chuyện của mẹ em sao? Chị cảm thấy ngay cả dì Liên cũng gạt em, chắc chắn chân tướng sẽ gây bất lợi cho em, tệ hơn nữa còn có thể gặp phải nguy hiểm. Hiện giờ mẹ con Nghiêm Thải Dung đang nhìn em chằm chằm như hổ rình mồi, em lại đi điều tra chuyện trước kia, làm vậy sẽ mang đến tai họa chồng chất.” Lương Thiến khuyên nhủ khách quan.

“Em nhất định phải biết nguyên nhân chân chính về cái chết của mẹ em, không ai ngăn được em hết. Nếu như chị không tìm giúp em, thì em sẽ tự mình tìm.” Đỗ Diệc Hạm kiên định nói.

Lương Thiến thấy cô ấy kiên trì như vậy, thì thở dài thườn thượt: “Được rồi, chị biết sẽ không khuyên nổi em mà. Chị đã tìm ra được một văn phòng thám tử đáng tin rồi, đợi sau khi buổi đấu giá kết thúc, chúng ta đến đó xem thử xem.”

“Văn phòng nào?” Trong mắt Đỗ Diệc Hạm lóe lên vẻ mừng rỡ.

“Văn phòng thám tử Hắc Miêu, chị tìm được trên mạng. Dựa theo yêu cầu của em, chị không dám tìm ở Long Thành này, văn phòng thám tử này ở Uy Hải.” Lương Thiến đáp.

“Văn phòng thám tử Hắc Miêu?” Sắc mặt Đỗ Diệc Hạm có chút quái dị hỏi: “Chị xác định là đáng tin sao? Nghe cái tên này rất không đáng tin cậy.”

Lương Thiến cười ha ha một tiếng: “Ban đầu chị cũng cho rằng như vậy, có điều sau khi chị kết bạn Wechat với người đứng đầu của bọn họ, nói chuyện phiếm vài câu, cảm thấy cũng rất chuyên nghiệp. Dù sao còn đến xem một chút cơ mà, không ổn thì tìm chỗ khác.”

Đối với công việc thám tử này, Đỗ Diệc Hạm dốt đặc cán mai, nghe thấy thế đành phải gật đầu nói: “Ừ, đến lúc đó em đi cùng với chị.”

Ngược lại Lương Thiến cảm thấy Đỗ Diệc Hạm không cần thiết phải tự mình ra mặt, có điều Lương Thiến biết mọi chuyện liên quan đến mẹ cô ấy, cô không khuyên nổi, nên sau đó cũng không ngăn cản Đỗ Diệc Hạm.

Hạ Mạt ngủ thẳng một giấc đến sáng ngày hôm sau, khi cô ta đang mơ mơ màng màng thì bị một mùi hương đánh thức. Đầu óc chưa tỉnh ngủ khiến cô ta tưởng rằng mùi cơm của nhà bên cạnh truyền đến, mãi cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên, cô ta mới tỉnh táo lại, nhận ra được mùi cơm mê người này truyền đến từ trong chính phòng bếp nhà mình.

Bạch bạch bạch!

Hạ Mạt nhảy xuống giường ra mở cửa, thì trông thấy Tần Mạc đang đứng bên ngoài, trên người đeo tạp dề, nhìn cô nói: “Đánh răng rửa mặt đi, rồi ăn cơm.”

“Anh mua hay tự nấu đấy?” Hạ Mạt vô thức hỏi.

“Tự nấu, nhanh lên, nếu không đồ ăn nguội mất.” Tần Mạc vừa nói vừa quay người về phòng bếp, anh còn đang hầm nồi cháo gạo trên bếp chưa nhấc xuống.

Hạ Mạt sững sờ đứng ở cửa ra vào, vẻ mặt giật mình. Một người phụ nữ như cô ta còn không biết nấu cơm, sao một người đàn ông như anh lại biết nấu, còn có vẻ nấu rất ngon nữa.

Con sâu tham ăn trong bụng bắt đầu rục rịch, Hạ Mạt vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, nhanh nhẹn đánh răng rửa mặt, dùng tốc độ nhanh nhất ngồi vào bàn ăn.

Lúc này đã có vài món ăn được đặt trên bàn, có trứng tráng, có bánh mì, có sữa bò, có thịt lợn muối xông khói. Đều là thứ cô ta dùng ăn tạm vào bữa sáng, thế nhưng sau khi được Tần Mạc gia công một phen, thì trở nên hấp dẫn lạ thường.

Sau đó Tần Mạc bê hai bát cháo gạo từ trong phòng bếp ra, nói: “Không biết cô thích ăn gì, nên mỗi món tôi làm một chút.”

“Tôi không kén ăn, ăn gì cũng được.” Hạ Mạt bưng cốc sữa bò ấm lân uống trước vài ngụm, sau đó sung sướng cầm bánh mì nướng lên, kẹp một quả trứng tráng vào bắt đầu ăn.

“Ăn gì cũng được? Hải sản cũng ăn được sao?” Tần Mạc nhướng mày, xấu xa hỏi.

Hạ Mạt gật đầu, vẫn đang mơ hồ không rõ nói: “Tôi thích ăn hải sản, thích nhất là hàu sống và cá hồi.”

“Hì hì, vậy thì bạn trai cô nhất định rất hạnh phúc.” Tần Mạc múc một thìa cháo gạo lên hâm mộ nói.

“Tôi không có bạn trai. Hơn nữa, chuyện tôi thích ăn hải sản, thì có liên quan gì đến chuyện bạn trai tôi có hạnh phúc hay không?” Nhất thời Hạ Mạt vẫn chưa kịp hiểu ra ý của Tần Mạc.

Tần Mạc kinh ngạc nói: “Không phải chứ, không phải cô là bà chủ của hộp đêm sao? Dưới trướng có nhiều cô em tiếp khách như vậy, thế mà nghe không hiểu ý tôi?”

“Điều này có liên quan....” Hạ Mạt đang định phản bác lại, đột nhiên lại nhớ tới một tiết mục ngắn, do một cô gái đàn em ở chỗ mình kể cho cô ta nghe. Nói rằng khi theo đuổi con gái, con trai nhất định phải đưa cô ấy đi ăn hải sản, nếu như người con gái ấy không sợ mùi tanh, thích ăn, thì hãy theo đuổi cô ấy, nếu không thì đừng theo đuổi.

Lúc đó cô ta không hiểu gì, sau khi hỏi nguyên nhân mới biết được, Hóa ra mùi vị thứ đó của đàn ông cũng tanh giống như vị của hải sản.

Con gái không sợ mùi tanh của hải sản, sau này mới sẵn lòng dùng miệng chiều bạn trai, vì hạnh phúc sau này, con trai phải theo đuổi một cô gái có khẩu vị đặc biệt.

Nghĩ đến mẩu chuyện ngắn này, mặt Hạ Mạt lập tức nóng lên, cô ta tức giận hung hăng lườm Tần Mạc một cái: “Vô sỉ.”

“Ai vô xỉ? Có phải ánh mắt cô có vấn đề không? Cô nhìn kỹ một chút, hai hàm răng tôi rõ ràng vừa đều vừa trắng, vô sỉ chỗ nào?” Tần Mạc há miệng ra xích lại gần Hạ Mạt, lộ ra hai hàm răng trắng tinh cho cô ta nhìn.

Huyệt thái dương của Hạ Mạt hung hăng co lại, bốn chữ “Không biết xấu hổ” đến bên miệng rồi lại nuốt xuống. Cô ta đã nhận ra rồi, không phải Tần Mạc không cần thể diện, mà là căn bản anh không biết xấu hổ. Dù có mắng anh thế nào anh cũng có thể cưỡng từ đoạt lý, phí nước bọt với anh ta, thà tiết kiệm sức lực ăn cơm còn hơn.

Sau đó Hạ Mạt không để ý đến Tần Mạc nữa, tập trung tinh thần ăn cơm. Tần Mạc ăn xong một bát cháo, cô ta đã tiêu diệt sạch sẽ hai phần bữa sáng trên bàn.

“Ợ!” Hạ Mạt no bụng nấc một cái.

“Sao không ăn vỡ luôn bụng cô đi.” Tần Mạc cạn lời, anh bận bịu cả một buổi sáng nấu cơm, kết quả đều chui hết vào bụng Hạ Mạt.

Hạ Mạt hừ hừ hai tiếng, hất cằm lên định nói gì đó, thì nghe thấy tiếng mở cửa vang lên.

Nghe thấy tiếng mở cửa, ánh mắt Hạ Mạt và Tần Mạc đồng loạt nhìn sang.

“Tại sao là cô!”

“Tại sao là cô!”

“Sao anh lại ở chỗ này?”

Ba người trăm miệng một lời, Hạ Mạt và Tần Mạc đều kinh ngạc nhìn Diệp Cảnh Lam, Diệp Cảnh Lam thì kinh ngạc nhìn Tần Mạc.

“Cô còn nói cô không có quan hệ gì với anh ta, không có quan hệ cô sẽ dẫn người ta về nhà qua đêm sao? Hạ Mạt, tôi thật sự càng ngày càng thất vọng về cô. Có phải làm ở hộp đêm lâu, cô đã học được cách bò lên giường đàn ông như đám con gái bán da bán thịt kia rồi không? Ba tôi còn nói bản tính cô không xấu, tôi thì thấy bản tính cô căn bản không hề thay đổi.” Một giây sau Diệp Cảnh Lam đã xông đến, không phân biệt tốt xấu mắng Hạ Mạt một trận trước đã.

Tần Mạc nhướng mày, muốn giải thích thay Hạ Mạt.

“Nơi này là nhà tôi, tôi đưa ai về nhà qua đêm thì liên quan gì đến cô? Diệp Cảnh Lam, cô không thấy mình quản quá rộng à. Nếu như sáng sớm cô tới nhà tôi để mắng tôi như vậy, thì kính xin cô về đi cho tôi nhờ.” Hạ Mạt lạnh lùng mở miệng trước khi Tần Mạc kịp giải thích.


Diệp Cảnh Lam ném mạnh hộp cơm trong tay lên trên mặt bàn: “Cô cho rằng tôi thích đến đây à, nếu như không phải do ba tôi nhờ tôi đưa sủi cảo cho cô, sao tôi phải đến nơi này. Khổ thân ba tôi sáng sớm đã dậy làm sủi cảo, bản thân chưa kịp ăn đã bảo tôi mang cho cô trước. Cô thế này có xứng để ông ấy làm vậy không?”


Tay Hạ Mạt đặt trên bàn khẽ nắm chặt lại, cô ta cười nhạo: “Không phải chỉ là một bát sủi cảo sao, tôi thích ăn thì mua đâu chẳng được.”


Bốp!


Diệp Cảnh Lam lập tức giơ tay tát cho Hạ Mạt một cái, giận dữ ném hộp cơm vào thùng rác: “Hạ Mạt, cô điên rồi. Coi như cha tôi phí công nuôi cô nhiều năm như vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK