"Đúng là không tồi, là người yêu thích nghiệp dư, có thể cho bảy điểm." Hoàng Tử Hiên nói.
"Có bảy điểm thôi sao, em cảm thấy có thể cho chín điểm." Lê Mỹ Gia nói.
Hoàng Tử Hiên mỉm cười: "Nếu như không phải cô ấy biết đàn piano, chỉ có thể cho sáu điểm."
Lê Mỹ Gia giật giật khóe miệng, trừng mắt nhìn anh: "Yêu cầu của anh cao quá rồi."
Nói rồi thức ăn mà hai người gọi lần lượt lên đầy đủ, bọn họ không thảo luận về chuyện này nữa, bắt đầu ăn cơm.
Bọn họ ở bên này ăn cơm, nhìn thấy lại có khách lên hát một bài. Hai người cũng vừa nghe hát vừa hưởng thụ mỹ thực.
Ăn được một nửa, đã có mười mấy người khách lên hát, Hoàng Tử Hiên nghe rất nhập tâm, nhất là ca khúc slow rock đang đến cao trào này, gần như là kéo bầu không khí của cả nhà hàng trở nên sôi nổi hơn, không ít người biết hát đều ngâm nga theo, đặc biệt là cao trào lần thứ hai, mọi người đều gào lên theo, không khí vô cùng náo nhiệt.
"Bài Tiêu Dao Du này là bài hát em thích nghe nhất hồi mười mấy tuổi, em vẫn nhớ hồi đó trường học có rất nhiều học sinh thích bài này, cho dù là nam hay nữ, đều hát được vài câu." Lê Mỹ Gia cách nhiều năm rồi mới nghe lại bài hát này, có hơi hoài niệm nói.
Hoàng Tử Hiên mỉm cười nói: "Em có muốn lên đó thử một chút không? Hình như còn chưa nghe em hát lần nào."
"Không được không được, ngũ âm của em rất tệ, hát dễ bị lạc giọng, làm gì hay bằng người ta. Anh ta hát thật sự rất hay, giống hệt bản gốc." Lê Mỹ Gia lắc đầu như trống bỏi.
"Không khoa trương như vậy chứ, anh cảm thấy chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn đi. Rất nhiều chỗ xử lý còn chưa được chuẩn, kém rất nhiều so với bản gốc." Hoàng Tử Hiên lắc lắc đầu bình luận.
Lê Mỹ Gia giật giật khóe môi: "Là do yêu cầu của anh cao quá rồi đi, Tiêu Dao Du là một ban nhạc hát, trong bài hát gốc trừ người hát chính ra còn có một tay ghi-ta và một tay trống. Anh ta có thể hát ra được bảy tám phần của bản gốc đã là rất tốt rất tốt rồi."
"Không giống nhau, anh ta chỉ là giọng hát có vài phần tương tự với bản gốc, nhưng anh ta không hát ra được linh hồn của Tiêu Dao Du, một bài hát nếu như không có linh hồn vậy thị nghe rất đơn điệu, không dẫn dắt được sự đồng cảm của người nghe." Hoàng Tử Hiên nghiêm túc nói.
Lê Mỹ Gia nghe Hoàng Tử Hiên phân tích rõ ràng mạch lạc thì nhịn không được mỉm cười.
"Nói như anh có thể hát hay hơn anh ta vậy, buồn cười thật. Anh là người hát gốc của Tiêu Dao Du sao? Làm như bản thân hiểu ban nhạc Vô Miện lắm vậy." Lê Mỹ Gia vừa cười hai tiếng, đã nghe thấy khách ngồi ở bàn bên cạnh châm chọc nhìn về phía Hoàng Tử Hiên.
"Đừng nói đùa nữa, căn bản không có ai biết thành viên của ban nhạc Vô Miện, người hâm mộ thích ban nhạc này đều biết, ban nhạc Vô Miện không thuộc bất kỳ công ty thu âm nào, ngay cả người quản lý cũng không có. Chỉ có một lần concert vào năm đầu tiên ra mắt, lúc đó ba thành viên ban nhạc Vô Miện toàn bộ đều đeo mặt nạ, cả quá trình đều không lộ mặt. Một ban nhạc thần bí như vậy, ai cũng không thể hiểu được tâm lý sáng tác của ban nhạc." Một người khác ngồi cùng bàn nói.
"Đúng vậy, ban nhạc này giống như là lốc xoáy, xuất hiện ở giới âm nhạc mà không có dấu hiệu gì, sau khi làm dấy lên một trận sóng triều thì lại biến mất biệt tích không để lại dấu vết, bọn họ đã không có tin tức bảy tám năm rồi."
"Đâu chỉ là bảy tám năm, ít nhất cũng phải chín mười năm. Hồi bọn họ ra nhạc ngay cả cái tên của ban nhạc cũng không có. Ban nhạc Vô Miện là sau này người hâm mộ đặt tên cho họ, nghe nói mới đầu người hâm mộ gọi họ là ban nhạc Vô Diện, sau đó cảm thấy nghe không hay nên đổi thành ban nhạc Vô Miện. Lấy ý nghĩa là vị vua không đội vương miện, ý chỉ tuy rằng ban nhạc Vô Miện chỉ là phù dung sớm nở tối tàn trong giới âm nhạc, nhưng sức ảnh hưởng lại rộng hơn rất nhiều so với những ban nhạc giành được giải thưởng lớn."
"..."
Mấy vị khách bàn bên cạnh năm mồm bảy miệng thảo luận về ban nhạc Vô Miện, nghe bọn họ ai ai cũng nói vô cùng hứng thú, có vẻ đều là người hâm mộ cốt cán của ban nhạc Vô Miện.
Vị khách vừa hát trên sân khấu lúc này đã hát xong và đi xuống, nhìn thấy bọn họ nói chuyện náo nhiệt thì hỏi bọn họ nói về cái gì mà vui vẻ như vậy, cũng không nghiêm túc nghe mình hát.
Thế là bạn của anh ra chỉ chỉ Hoàng Tử Hiên, thuật lại một lần nữa những lời trước đó của Hoàng Tử Hiên.
Người này sau khi nghe đám bạn thuật lại thì sắc mặt lập tức biến đổi. Anh ta là người hâm mộ não tào của ban nhạc Vô Miện, thích ban nhạc đến mức độ vô cùng khủng bố, gần như mỗi một bài hát anh ta đều có thể thuộc làu làu. Nhất là bài Tiêu Dao Du, cũng là bài anh ta cho rằng bản thân mình hát tốt nhất.
Tất cả bạn bè đều nói anh ta hát gần như không khác gì bản gốc, quả thực là không phân biệt được thật giả. Cho dù người không biết cũng sẽ cảm thấy anh ta hát rất đỉnh. Thậm chí không ít lần sau khi đồng ca hát xong ở nơi công cộng, đều có rất nhiều người hỏi anh ta có phải hát chính của ban nhạc Vô Miện không. Mỗi khi bị người khác nhận nhầm như vậy, nội tâm anh ta đều tràn đầy cảm giác tự hào.
Nhưng hôm nay lại có người nói anh ta hát chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, hơn nữa điểm đạt tiêu chuẩn chỉ là giọng gát có vài phần giống với người hát gốc. Việc này đồng nghĩa với phủ định kỹ năng hát của anh ta, riêng chỉ điều này thôi đã đủ làm người ta phẫn nộ rồi.
"Anh rất hiểu ban nhạc Vô Miện sao?" Người này không vui nhìn về phía Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên xua xua tay: "Không phải là hiểu lắm, từng nghe vài bài hát. Bài Tiêu Dao Du anh vừa hát trùng hợp cũng đã từng nghe."
"Chỉ nghe qua mấy bài hát anh đã nói A Khiêm hát không tốt, anh cũng ăn nói bừa bãi rồi." Bạn của người tên là A Khiêm này tức giận thay anh ta.
"Hình như tôi chưa từng nói anh ấy hát không tốt, chỉ là cảm thấy còn có một không gian rất lớn để tiến bộ. Một người thật sự thích ca hát là người biết cách tiến bộ. Nếu như mỗi một bài hát anh đều cảm thấy mình hát được mười điểm, vậy thì anh sẽ chỉ càng hát càng kém." Hoàng Tử Hiên chau mày, anh chỉ tùy tiện nói với Lê Mỹ Gia thôi, không ngờ còn chọc phải phiền phức như vậy.
"Ít ở đây ra vẻ đi, anh hiểu thế nào là ca hát sao? Có phải muốn cố ý khoe khoang trước mặt người đẹp, để cho người đẹp cảm thấy anh là người rất giỏi đúng không. Làm ơn đi người anh em, thủ đoạn tán gái này của anh sớm đã lỗi thời rồi." Bạn của A Khiêm nghe Hoàng Tử Hiên nói thì cười nhạo.
"Anh tưởng rằng con gái bây giờ đều ngực to không não sao, ha ha, nói không chừng trong lòng người đẹp cũng cảm thấy anh đang làm ra vẻ đấy." Một người đàn ông khách cũng cười nhạo theo.
Chỉ có A Khiêm không nói lời khó nghe nào để chế nhạo Hoàng Tử Hiên ra vẻ, có điều lại đút hai tay vào trong túi áo, tàn khốc nói: "Nếu không hiểu về âm nhạc thì đừng nói loạn, người ngoài ngành xem náo nhiệt là đủ rồi, sao cứ nhất định phải giả vờ thành thạo để tự vả mặt mình."
Nghe mấy người này anh một câu tôi một câu cười nhạo Hoàng Tử Hiên, Lê Mỹ Gia không vui chau mày lại: "Anh ấy chỉ tùy việc mà xét, mấy người không thích nghe có thể làm như không nghe thấy, không cần phải nói khó nghe như vậy."
Lời nói bảo vệ Hoàng Tử Hiên của Lê Mỹ Gia vừa phát ra, A Khiêm và bạn của anh ta đều trừng lớn mắt, một người bạn của A Khiêm sững sờ nói: "Người đẹp, cô không nhìn ra anh ta đang ra vẻ sao? Anh ta cố ý giẫm lên A Khiêm, còn nói rõ ràng đâu ra đấy, chỉ để thể hiện ra là anh ta biết nhiều."
"Đúng vậy người đẹp, chiêu trò cũ rích thế này, cô nhất định đừng bị anh ta lừa." Một người khác cũng nhắc nhở, lo thay cho Lê Mỹ Gia, thầm nghĩ một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp thế này, sao lại bị cái tên ra vẻ che mờ con mắt sáng.
"Tôi thích ai, bị ai lừa, liên quan gì đến các người? Nhà các người ở bờ biển sao, sao lại quản rộng như vậy." Lê Mỹ Gia lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ.
"..." Mấy người đàn ông đều co giật khóe miệng, cảm thấy Lê Mỹ Gia bị trúng độc quá nặng không còn thuốc chữa rồi. Chỉ có đạo lý dễ hiểu như vậy, bọn họ bình thường tán gái đều dùng chiêu này, đàn ông mới hiểu đàn ông nhất, cô sao lại không nghe chứ.
"Tâm trạng tốt đẹp đến ăn bữa cơm, ăn được một nửa còn bị một đám ruồi bọ đáng ghét làm không còn khẩu vị. Thôi vậy, đổi nhà hàng khác đi." Lê Mỹ Gia liếc mắt ra hiệu cho Hoàng Tử Hiên, ý bảo bọn họ đi trước.
Hoàng Tử Hiên không sao cả nhún nhún vai, dù sao cũng là anh đi chúc mừng cùng Lê Mỹ Gia, Lê Mỹ Gia ở đâu thì anh ở đó, vậy là định đứng dậy rời đi.
"Đợi đã, anh định đi như vậy sao?" A Khiêm bỗng ấn lên vai Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên chau mày, liếc nhìn anh ta: "Không thì sao? Muốn đánh nhau?"
"Đánh nhau?" A Khiêm cười ha ha: "Đánh nhau là chuyện những người thô lỗ mới thích làm, người chơi âm nhạc có quy tắc của người chơi âm nhạc. Vừa nãy không phải anh nói tôi hát không tốt, không hát ra được linh hồn của ca khúc sao. Vậy chúng ta thi đấu thử xem, bây giờ anh cũng lên hát một bài, nếu như khách ở đây cảm thấy anh hát tốt hơn tôi, tôi sẽ thừa nhận lời của anh."
"Đúng, hát Tiêu Dao Du đi, chỉ có hát cùng một bài mới có thể dễ dàng so sánh tốt kém." Bạn của A Khiêm lập tức phụ họa theo.
Những người khác tự nhiên cũng nói theo, còn có khách đang ăn cơm ở xung quanh, cũng đều ôm tâm thái xem náo nhiệt chỉ sợ chuyện không lớn, ồn ào đùa bỡn theo, đợi Hoàng Tử Hiên tiếp nhận thử thách này.