Mục lục
Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi - Tác giả: Từ Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khóe miệng Hoàng Tử Hiên lại lần nữa co giật, vội vàng để Tiểu Ngu Ngốc xuống, anh không muốn bị một con chó cái vừa ý đâu.

Tiểu Ngu Ngốc chưa thân thiết đủ với Hoàng Tử Hiên, rất không vui cắn lấy ống quần anh, còn đứng lên ôm chặt bắp chân anh làm nũng.

“Ha ha ha... Anh Hoàng Tử Hiên, nhìn qua có vẻ như Tiểu Ngu Ngốc thật sự vừa ý anh rồi.” Gia Gia thấy cảnh này thì phá lên cười.

Trương Tiểu Lệ cũng không tim không phổi nở nụ cười: “Ha ha ha, Hoàng Tử Hiên, tôi thấy anh thuận theo Tiểu Ngu Ngốc đi, khó lắm người ta mới để mắt tới anh.”

Hoàng Tử Hiên im lặng lườm cô, uy hiếp Tiểu Ngu Ngốc: “Còn không buông tao ra, cẩn thận tao lột da mày nấu lẩu đấy. Trời lạnh ăn lẩu thịt chó là bổ nhất, hừ hừ.”

Hình như Tiểu Ngu Ngốc có thể nghe hiểu lời anh nói, nó rùng mình một cái, lập tức buông chân Hoàng Tử Hiên ra, quay người dáng vẻ xum xoe chạy mất.

“Anh biết bắt nạt chó nhỉ.” Thấy anh dọa Tiểu Ngu Ngốc chạy mất, Trương Tiểu Lệ trợn mắt nhìn anh khinh bỉ.

“Ai nói tôi biết bắt nạt chó, không tin cô gọi một đứa bé đến đây cho tôi thử xem, tôi bắt nạt trẻ con còn lợi hại hơn nhiều.” Hoàng Tử Hiên nghiêm túc nói.


Huyệt Thái Dương của Trương Tiểu Lệ co lại.

Gia Gia tiếp tục cười ha ha, ôm bụng nói: “Anh Hoàng Tử Hiên, anh buồn cười quá đấy.”

“Hừ.” Hoàng Tử Hiên kiêu ngạo hất hàm, vô cùng nghiêm túc nói: “Buồn cười? Từ trước đến giờ anh đều rất nghiêm túc.”

Câu nói này khiến cả Trương Tiểu Lệ cũng bị chọc cười, cô phát hiện ra, Hoàng Tử Hiên không chỉ mặt dày, hay tự luyến, còn rất thích làm trò cười, thường xuyên nghiêm túc nói ra mấy câu khôi hài, trêu chọc khiến cô cười ha ha.

“Tiểu Lệ, Gia Gia, hai đứa có chuyện gì mà cười vui vẻ thế, từ rất xa đã nghe thấy rồi.” Khi hai người còn đang cười, thì một người phụ nữ trung niên bước tới.

Khuôn mặt của người phụ nữ này có vài nét giống với Gia Gia, Hoàng Tử Hiên chỉ nhìn qua đã biết, người này nhất định là mẹ Gia Gia.

“Mẹ.” Sau đó Gia Gia đã chứng minh suy đoán của Hoàng Tử Hiên là đúng, cô bé chạy tới thân thiết kéo tay người phụ nữ trung niên kia, nói: “Mẹ, con giới thiệu cho mẹ một người, đây là anh Hoàng Tử Hiên, rất đẹp trai phải không? Con đoán anh ấy nhất định là bạn trai của chị Tiểu Lệ, có điều chị Tiểu Lệ xấu hổ không thừa nhận.”

Khuôn mặt Trương Tiểu Lệ bị mấy câu nói này của Gia Gia làm đỏ bừng lên.

Mẹ Gia Gia kinh ngạc nhìn về phía Hoàng Tử Hiên, quan sát kỹ một lát mới cười nói: “Tiểu Lệ này, có bạn trai là chuyện bình thường, sao phải thẹn thùng thế.”

“Ôi, dì Thôi, dì đừng nghe Gia Gia nói bậy. Hoàng Tử Hiên không phải bạn trai cháu.” Trương Tiểu Lệ đỏ mặt, vội vàng giải thích.

Gia Gia cười khanh khách, nói: “Chị Tiểu Lệ, chị đừng giải thích nữa. Thanh minh là thú tội, chúng em còn lâu mới tin. Anh Hoàng Tử Hiên đẹp trai như vậy, làm bạn trai chị, chị còn có điểm nào chưa hài lòng? Nếu sau này khi em lớn cũng có thể tìm được người bạn trai đẹp trai như vậy thì tốt rồi.”

Nghe thấy lời này của Gia Gia, Hoàng Tử Hiên lập tức vui vẻ, nở nụ cười hớn hở nói: “Không sao không sao, anh có thể đợi em vài năm.”

“Lăn qua một bên, đừng làm hại Gia Gia nhà chúng tôi.” Trương Tiểu Lệ đạp cho anh một cước.

“Hì hì, chị Tiểu Lệ ghen à.” Gia Gia thấy Trương Tiểu Lệ tức giận, thì vỗ tay cười nói.

Dì Thôi nhìn bọn họ náo loạn một lúc, mới nói: “Được rồi được rồi, đừng làm loạn nữa, thức ăn cho chó đã dỡ xuống xong rồi, vào nhà nghỉ ngơi một chút đi.”

“Cháu không mệt, dì Thôi, dì nghỉ ngơi đi. Hiếm khi cháu có thời gian rảnh rỗi, cháu tiêm vắc xin phòng bệnh cho bọn nó trước đã.” Trương Tiểu Lệ nói xong thì nhìn về phía Hoàng Tử Hiên: “Tôi thấy anh cũng không mệt mỏi gì, qua đây giúp tôi đi.”

“Sao cô thấy được tôi không mệt mỏi?” Hoàng Tử Hiên vặn mình nói: “Ngồi ô tô cũng là việc rất tốn sức đấy, có được không?”

Trương Tiểu Lệ nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt lườm anh một cái: “Vậy thì anh vất vả rồi, có cần tôi đấm bóp mát xa cho anh không? Sau đó lại hầu hạ anh ăn chút bánh ngọt, uống trà chiều?”

“Ách, tôi cảm thấy được tôi vẫn có thể kiên trì thêm một lúc nữa.” Thấy Trương Tiểu Lệ sắp nổi giận, Hoàng Tử Hiên vội vàng sửa lời.

Trương Tiểu Lệ thấy anh thức thời, mới hài lòng hừ một tiếng.

“Hì hì, anh Hoàng Tử Hiên, anh sợ chị Tiểu Lệ quá nhỉ, sau này kết hôn rồi nhất định sẽ là người sợ vợ.” Gia Gia nghe thấy thế thì trêu chọc.

Hoàng Tử Hiên lườm cô bé một cái: “Em còn bé thì biết cái gì, sợ vợ chính là truyền thống tốt đẹp của người Hoa chúng ta, đối với những thứ tốt đẹp, tất nhiên chúng ta phải tiếp tục kế thừa, thậm chí còn phải phát huy rực rỡ.”

Gia Gia cười khanh khách: “Anh Tử Hiên lại đang nói hươu nói vượn rồi, hì hì, còn lâu em mới tin lười anh nói.”

“Vốn dĩ chính là lời nói hươu nói vượn, ai là vợ của anh ta.” Trương Tiểu Lệ trợn mắt nói.

“Tôi chỉ lấy ví dụ như vậy thôi, cô vội vàng xen vào như thế làm gì? Muốn gả cho tôi à? Tôi còn không muốn cưới cô đâu.” Hoàng Tử Hiên trưng ra vẻ mặt “Tôi kiêu ngạo như thế đấy”.

Trương Tiểu Lệ lại đá một cái nữa: “Càng nhìn càng thấy khuôn mặt anh rất gọi đòn.”

Tất nhiên Hoàng Tử Hiên sẽ không để cô đá trúng, anh linh hoạt tránh né.

“Hai đứa này, đúng là một đám trẻ con.” Dì Thôi bị bọn họ trêu chọc, nở nụ cười rạng rỡ.

Sau khi cười đùa một lúc, Hoàng Tử Hiên bị Trương Tiểu Lệ kéo đi làm trợ thủ. Trong nhà lang thang này thu nuôi hơn trăm con chó, gần một nửa đã đến tuổi chích vắc-xin phòng bệnh và phòng ngừa chó dại hàng năm. Trương Tiểu Lệ nhốt riêng số chó chưa đến tuổi tiêm phòng vào lồng sắt, thả hết số cần tiêm ra ngoài. Đám chó này đều rất nghe lời, Trương Tiểu Lệ vừa ra lệnh một tiếng, cả đám đã ngoan ngoãn xếp thành hàng, chờ đợi tiêm phòng.

Trương Tiểu Lệ quen tay hay việc, nhanh chóng tiêm phòng cho chó, sau khi tiêm xong còn trấn an chúng nó một lúc, rồi mới ném cho Hoàng Tử Hiên, bảo anh cho chúng nó ăn đồ ăn vặt coi như ban thưởng.

Hoàng Tử Hiên cam chịu số phận làm kiếp sống ** li cho Trương Tiểu Lệ, trong khoảnh khắc ấy anh cảm thấy giống như đã quay về khi còn nhỏ, mấy năm đó anh cũng thường xuyên đi với chú mình đến nơi nuôi chó, cùng chú mình chơi đùa với đám chó ấy. Lũ chó chú anh nuôi đều là chó dữ, nhưng mà được chú ấy thuần phục vô cùng nghe lời, khi đó Hoàng Tử Hiên học được không ít kỹ năng huấn luyện chó từ chỗ chú ấy.

Hôm nay gặp được đám chó này, anh đột nhiên ngứa nghề, vô thức bắt đầu tìm vài con chó để huấn luyện. Không lâu sau mấy con chó đó đã được anh huấn luyện vô cùng nghe lời, bảo ngồi thì ngồi, bảo nằm thì nằm, bảo nhảy sẽ nhảy lên, còn có thể nhìn động tác tay hiểu được ý của Hoàng Tử Hiên.

“Anh còn biết huấn luyện chó?” Trông thấy đám chó nhỏ nghe lời Hoàng Tử Hiên chỉ huy, Trương Tiểu Lệ kinh ngạc nói.

“Tôi có người chú rất thích nuôi chó, trước đây ở đồn cảnh sát chú ấy chuyên môn huấn luyện chó nghiệp vụ đấy. Tôi cũng chỉ học được chút da lông từ chú ấy thôi.” Hiếm khi thấy Hoàng Tử Hiên nói chuyện khiêm tốn như vậy.

“Thế này còn chỉ là chút da lông? Vậy thì người chú kia của anh thật sự rất lợi hại.” Trương Tiểu Lệ càng kinh ngạc hơn.

Hoàng Tử Hiên cười ha ha: “Rất lợi hại, bản thân chú ấy rất thích chó, nuôi rất nhiều chó, chủng loại nào cũng có, tùy tiện lấy ra một con đều lợi hại hơn chó cảnh sát chuyên nghiệp.”

Trương Tiểu Lệ có chút nghi ngờ, có điều thấy Hoàng Tử Hiên chỉ dựa vào vài chiêu da lông đã huấn luyện chó tốt như vậy rồi, cô lại không thể không tin tưởng lời Hoàng Tử Hiên nói.

“Được rồi, đám nhóc này, tự mình chơi đi.” Hoàng Tử Hiên chơi với chúng nó mệt rồi, ngồi bệt trên mặt đất, thuận tiện ra dấu tay.

Vừa nhìn thấy dấu tay này, đám chó vây quanh anh lập tức vui mừng chạy ra ngoài.

Trương Tiểu Lệ thấy anh ngồi xuống, cũng ngồi xuống bên cạnh.

Cô vừa ngồi xuống, đã có một con chó nhỏ thích làm nũng dựa vào người. Trương Tiểu Lệ cưng chiều ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó.

Hai người đều không nói gì, ánh nắng trời chiều rải trên người bọn họ, chiếu lên người đám chó đang vui đùa, dường như có thể nghe thấy tiếng kêu vui sướng, vô tư lự của đám chó.

“Ai...” Trong không gian yên lặng ấy, Trương Tiểu Lệ nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Đuôi lông mày của Hoàng Tử Hiên nhướng lên: “Thở dài cái gì?”

“Không có gì, chẳng qua là cảm thấy năng lực của quá nhỏ. Sợ đến một ngày nào đó sẽ không đủ sức tiếp tục nuôi dưỡng chúng nó, đến lúc ấy, tôi thật sự không biết phải làm sao bây giờ, cũng không biết nên sắp xếp cho đám chó vốn dĩ không ai cần đến này ở đâu.” Trương Tiểu Lệ có chút lo lắng nói.


Hoàng Tử Hiên cảm thấy lo lắng của Trương Tiểu Lệ cũng không phải dư thừa, dù sao dựa vào năng lực của một mình cô, rất khó để duy trì nơi thu nuôi này, có thể duy trì ba năm, đã coi như là cực hạn của Trương Tiểu Lệ rồi, lần này anh có thể ứng ra tiền thức ăn cho chó giúp cô, còn lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao?


“Cô chưa từng nghĩ tới chuyện tìm những người cũng yêu chó giúp đỡ sao? Kêu gọi bọn họ quyên góp một chút tiền, để chống đỡ chi trả cho nơi thu nuôi này.” Hoàng Tử Hiên suy nghĩ một lát rồi nói.


Trương Tiểu Lệ lắc đầu đáp: “Biện pháp này tôi đã từng thử qua từ rất lâu rồi, nhưng mà hiệu quả không lớn. Người yêu chó thật sự rất nhiều, nhưng người sẵn lòng bỏ tiền ra nuôi dưỡng chó hoang lại rất ít. Đám người sẵn lòng quyên góp tiền kia chỉ như muối bỏ biển, hoàn toàn không thể tạo ra được tác dụng khởi tử hồi sinh.”


Hoàng Tử Hiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, chuyện này cũng đúng thôi, chênh lệch giữa động vật và con người dù sao cũng rất lớn, nếu như Trương Tiểu Lệ bỏ tiền ra xây dựng cô nhi viện, khả năng sẽ được chính phủ trợ cấp cho một chút, hoặc là những người giàu có quyên góp cho một chút. Nhưng cô mở ra nơi thu nuôi chó hoang lại khác, chuyện này rất khó quyên góp được tiền bạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK