Trương Tiểu Lệ kiêu ngạo hất cằm nói: "Thật ra tôi cũng chỉ biết đến trong một lần xuất cảnh mà thôi."
"Xuất cảnh?" Hoàng Tử Hiên nghi ngờ nói: "Bao nhiêu vụ án thì có thể kinh động đến cảnh sát thành phố của các người?"
"Chuyện này nói rất dài dòng, nhưng mà trên đường buồn chán, nhàn rỗi thì tôi liền nói với anh đi. Dù sao đấy cũng là vụ án đã xảy ra ở nơi núi hoàng mà chúng ta muốn đến."
Trương Tiểu Lệ nói chuyện đều là vụ án nửa năm trước, khi đó cô ta vừa mới được phân đến làm thực tập tại đồn cảnh sát, vừa nghe nói cần xuất cảnh liền xung phong nhận việc đi theo đến huyện Kinh.
Đó là vụ án tử vong ly kì nhất, người chết được phát hiện trên một ngọn núi hoang ở huyện Kinh. Núi hoang tồn tại từ lâu, ước chừng đã có từ mấy trăm năm trước. Trong ghi chép cũng đã thất lạc tên của ngọn núi hoang, dân bản xứ đều gọi là núi Quả Phụ.
Tại sao lại gọi là núi Quả Phụ? Tên này cũng là có lịch sử cả. Cư dân bản xứ nói, trước đâu núi Quả Phụ là một ngọn núi rất màu mỡ, thôn dân dưới chân núi rất thích lên núi đốn củi, hái quả dại và nấm dại đi bán lấy tiền. Thế nhưng rừng sâu núi thẳm cũng không thiếu côn trùng độc hay dã thú, thường xuyên có những thanh niên khỏa mạnh từ trong đi ra đã bị côn trùng độc cắn, dạ thú đuổi. Mười người tiến vào thì chín người chết, mà vợ của những thanh niên trai tráng đã chết trong núi này, đều là quả phụ. Lâu ngày, các thôn dân đã gọi ngọn núi này là núi Quả Phụ.
Bởi thường xuyên có người tử vong, dần dần không có ai dám lên núi nữa. Bởi vậy, núi Quả Phụ cũng dần trở nên hoang phế, song cũng vẫn không có ai dám tùy tiện đến.
Nhưng cũng còn không ít người bạo dạn, nhất là có một số người thích mạo hiểm. Nửa năm trước, có bốn người tự xưng là nhà mạo hiểm nghe thấy tiếng tắm mà đến. Gan lớn lên núi Quả Phụ kết quả toàn bộ chết ở trên núi.
Người nhà bốn người này báo cảnh sát sau 48 tiếng bọn họ mất tích. Khi biết bọn họ đi đến phía sau núi Quả Phụ, bót cảnh sát liền phái cảnh sát lên núi tìm người. Cuối cùng không tìm thấy người, không tìm thấy thi thể, chỉ tìm được một đống hài cốt.
Cảnh sát huyện Kinh thực sự không tra ra nguyên nhân tử vong vủa bốn người, không thể làm gì khác hơn là liên hệ với cảnh sát thành phố để trợ giúp. Lúc đó bọn Trương Tiểu Lệ mới bị phái đến huyện Kinh, khi ấy pháp y đẫ tiến hành kiểm nghiệm nhiều lần trên bốn bộ hài cốt rồi, nhưng vẫn mãi không tìm ra được nguyên nhân.
Dưới tình huống bình thường, nếu sau khi người tử vong mà không bị hoạt hóa thì phải mất vài năm mới biến thành hài cốt. Thế nhưng bốn người này cùng lắm là mất tích 48 tiếng đã biến thành bộ hài cốt, còn không thể tìm được nguyên nhân, thật khiến cho người ta khó hiểu.
Liên tục tra xét nhiều ngày cũng không có két quả, cuối cùng vụ án này đã bị phong tỏa dưới lớp bụi mờ, đến nay cũng không có ai khám phá thêm. Cũng chính vụ án ly kỳ lần này, càng khiến núi Quả Phụ tăng thêm một màu sắc quỷ dị, ngày sau càng không có ai dám đi lên.
"Anh biết người dân địa phương đều nói gì không?" Sau khi Trương Tiểu Lệ nói xong liền hỏi.
Hoàng Tử Hiên lắc đầu, bây giờ anh còn đang nghĩ đến những chuyện khác. Căn cứ theo lời của Trương Tiểu Lệ, trên núi Quả Phụ có rất nhiều côn trùng độc, tám mươi phần trăm là có thể tồn tại công trùng độc mà bọn họ đang muốn tìm.
"Bọn họ đều nói, trên núi Quả Phụ có quỷ, bốn người mạo hiểm kia nhất định là bị quỷ ăn thịt. Nếu không phải thì làm sao có thể chỉ còn lại một đống xương trắng." Trương Tiểu Lệ giả vờ khoa trương nói.
"Có quỷ ha. Vậy sao cô còn dám đưa tôi đi." Tầm Mạc rất phối hợp lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
"Bởi vì tôi không tin nha." Trương Tiểu Lệ cười hì hì: "Tôi chỉ tin tưởng khoa học, thế giới này nào có quỷ. Những kẻ la hét từng gặp quỷ, nhất định trong lòng đều có quỷ."
"Ha ha, cô thế mà lá gan rất lớn đấy." Hoàng Tử Hiên cười hỏi: "Vậy cô nghĩ bốn người kia là chết như thế nào?"
Trương Tiểu Lệ lắc đầu: "Chuyện này tôi thật không suy đoán được. Nếu như nói là bọ dã thú ăn thịt, thì hiện trường cũng phải lưu lại vết máu. Thế nhưng hiện trường, đến cả một vệt máu cũng không có, hơn nữa quần áo của bọn họ đều vẫn hoàn chỉnh mặc ở bên ngoài bộ hài cốt."
"A?" Hoàng Tử Hiên nhếch mày một cái, nói như vậy thì đúng là rất quỷ dị.
"Quên đi, không nghĩ nữa." Trương Tiểu Lệ sợ mình quấn vào chuyện này, hất đầu nói: "Nói cho anh chuyện này chủ yếu là muốn nói với anh, lúc lên núi chúng ta phải thật cẩn thận, mau chóng tìm được thứ anh cần. Sau khi tìm được thì lập tức xuống núi, không nên ở lại quá lâu."
Hoàng Tử Hiên ừ một tiếng: "Biết rồi, đến đó tự tôi lên núi là được, cô cứ ở lại trong xe chờ tôi."
"Vậy không được, tôi cũng muốn đi cùng với anh. Lỡ đâu anh gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao hả?" Lúc này Trương Tiểu Lệ lập tức không đồng ý.
"Tôi gặp phải nguy hiểm, thì với công phu của cô còn có thể cứu tôi sao?" Hoàng Tử Hiên cười nói.
Trương Tiểu Lệ lườm anh một cái: "Anh bớt khinh thường tôi đi, một giọt nước cũng làm tràn được ly. Lỡ đâu anh lại cần tôi giúp đỡ đấy."
"Cô ở lại trong xe chờ tôi chính là giúp tôi rồi." Hoàng Tử Hiên nói.
"Tôi mặc kệ, mặc kệ anh nói cái gì, tôi đều phải lên núi cùng với anh. Tôi thế nhưng là cảnh sát nhân dân, tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ anh." Trương Tiểu Lệ thẳng thắn đạo đức nghề nghiệp ra thuyết phục Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên yếu ớt nói: "Cảnh sát giao thông các người có nghĩa vụ này à."
Trương Tiểu Lệ nghẹn họng, chột dạ liếc nhìn Hoàng Tử Hiên, kỳ lạ là làm sao anh ta lại biết mình bị điều đi làm cảnh sát giao thông rồi.
"Hôm qua thấy cô gác ở đường quốc lộ." Hoàng Tử Hiên chủ động giải đáp nghi ngờ của cô. Lúc nhìn thấy cô là đang trên đường đón xe từ bệnh viện đến tập đoàn Thịnh Thế. Lúc đó ngồi trên taxi, khuôn mặt Trương Tiểu Lệ chợt lướt qua, nếu không phải ánh mắt anh tốt, thì cũng không nhìn ra đó là cô.
Lúc đó Hoàng Tử Hiên cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao Trương Tiểu Lệ lại mặc đồng phục cảnh sát giao thông gác phiên trực. Nhưng anh vừa nghĩ lại cảnh Trương Tiểu Lệ nghèo túng tới mức đến nhà mình để thuê phòng ở, còn nghèo đến nỗi chưa đóng nổi tiền thuê nhà, thì lập tức đoán được chút gì đó.
Lúc quay về không vạch trần, thứ nhất là vì đã quên, thứ hai là nghĩ cũng không cần thiết đạp lên nỗi đau của người khác. Lần này cũng là đang lúc cười nói vạch trần, để Trương Tiểu Lệ bớt phải cực khổ che giấu ở trước mặt anh như vậy.
"Hừ, cảnh sát giao thông thì làm sao. Anh đừng có coi thường cảnh sát giao thông chúng tôi, không có mấy người cảnh sát giao thông chúng tôi đứng phơi nắng phơi gió chặn xe các người thì ai giữ gìn trật tự giao thông." Trương Tiểu Lệ thẹn quá hóa giận nói.
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật một cái, buồn bực nói: "Tôi cũng không có ý này."
"Anh chính là có ý tứ này." Trương Tiểu Lệ ấm ức nói: "Anh nghĩ là tôi muốn đi làm cảnh sát giao thông sao? Rõ ràng là tôi đã lập công, không thưởng cho tôi thì cũng thôi đi, lại còn muốn mượn chuyện này này để bàn tán chèn ép tôi. Người xấu, các người đều là đồ xấu xa."
Hoàng Tử Hiên vừa nghe như vậy đã biết quả nhiên bên trong có ẩn tình, liền thuận miệng hỏi: "Là sao? Tại sao lập công mà lại bị cách chức đi làm cảnh sát giao thông?"
"Còn không phải đều là do Hạ Mạt, nhất định là cô ta thông đồng với Hồ Kinh Quốc chèn ép tôi. Cô ta không muốn nhìn thấy tôi ở cảnh đội, tìm mọi cách muốn tôi ra khỏi cảnh đội." Trương Tiểu Lệ uất ức suýt nữa khóc lên.
"Này liên quan gì đến Hạ Mạt?" Hoàng Tử Hiên càng nghe càng bối rối.
"Chính là cô ta sai sử Hồ Kinh Quốc, anh đừng có định giải thích thay cô ta." Trương Tiểu Lệ tức giận trừng mắt lườn Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên vội vàng xua tay: "Được được được, tôi không giải thích thay cô ta. Cô nói xem có chuyện gì đã xảy ra nào."
Trương Tiểu Lệ nhìn Hoàng Tử Hiên không có ý định nói giúp Hạ Mạt, lúc này mới nguyện ý kể mọi chuyện từ đầu đến cuối cho anh nghe.
Hoàng Tử Hiên nghe xong mới biết chuyện bắt kẻ trộm lần trước gây lên, không khỏi buồn bực. Là anh tốt bụng giúp Trương Tiểu Lệ bắt người phá án, không những không giúp được cô lập công, trái lại còn khiến cô bị Hồ Kinh Quốc đuổi ra khỏi cảnh đội. Đây là chuyện quái quỷ gì chứ.
"Mặc dù Hồ Kinh Quốc không có nói rõ, nhưng tôi nghe ra, là Hạ Mạt để anh ta làm như thế." Trương Tiểu Lệ oán hận nói: "Cô ta thật là quá đáng, tôi không có thời gian, nếu không thì tôi nhất định phải đi tìm cô ta để tính sổ."
"Đúng, khi trở về cô nhớ đưa tôi theo. Ghê tởm như thế, nhất định phải đánh, treo ngược lên mà đánh." Hoàng Tử Hiên chung mối thù nói.
Cười khúc khích...
Trương Tiểu Lệ thoáng cái đã bị chọc cười, khanh khách nói: "Đây là chuyện của hai người phụ nữ chúng tôi, anh dính vào làm gì."
"Nói cũng đúng, tôi ở bên cạnh cho cô động lực cố gắng hơn." Hoàng Tử Hiên lại nói.
Trương Tiểu Lệ lại bật cười khanh khách, tâm tình trở lên tốt hơn, hắng giọng: "Chúng tôi đánh nhau anh dựa vào cái gì mà đòi xem náo nhiệt. Hừ, đừng có nói vớ vẩn, quay về chuyện chính, nói gì thì tôi cũng phải lên núi với anh. Cảnh sát giao thông cũng là cảnh sát, cũng có trách nhiệm phải bảo vệ nhân dân quần chúng an toàn."
Hoàng Tử Hiên khịt mũi, nghĩ thầm phí công đổi chủ đề lâu như vậy. Sớm biết rằng kết quả vẫn như thế, thì anh còn kéo mấy trò con bò này vào làm gì, lãng phí nước bọt.
"Được được được, không bỏ rơi cô được." Hoàng Tử Hiên bất đắc dĩ nói: "Sau khi lên núi đừng có đi loạn, nghe cô nói vụ án kia xong, tôi hoài nghi trên núi có loại độc trùng đáng sợ."
"Độc trùng gì cơ?" Ánh mắt Trương Tiểu Lệ sáng lên hỏi.
"Nếu số chúng ta đen đủi gặp phải nó thì tôi sẽ nói cho cô biết, nhưng mà tốt nhất là không gặp phải." Hoàng Tử Hiên cũng không nói cho Trương Tiểu Lệ biết, miễn khiến lòng cô hoảng loạn.