Vì sao trước khi chết mình lại nhìn thấy Hoàng Tử Hiên? Lẽ nào ở trong tim mình đã chừa lại một vị trí cho anh rồi? Bởi vì sắp vĩnh biệt thế giới này cho nên nội tâm khát vọng gặp lại anh một lần nữa, nên trước mắt mới hiện ra dáng vẻ của anh phải không?
Rầm!
Khi trong đầu cô hiện lên những sự nghi ngờ ấy, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng vang rền. Chỉ cảm thấy trên mình nhẹ đi, Nghiêm Tùng đang đè cô bỗng dưng ngã bay ra ngoài.
Rầm!
Nghiêm Tùng bay ra ngoài rồi nặng nề ngã ở trên bàn làm việc. Chỉ nghe một tiếng răng rắc, bàn gỗ vừa dầy vừa nặng tựa như một cái bàn nhựa không chịu nổi một kích, lập tức gãy lìa ra từ phần giữa.
Phịch!
Nghiêm Tùng bị ngã xuống đất từ khe hở ở giữa, cả tấm lưng phát ra tiếng gãy răng rắc răng rắc. Cơn đau đớn kịch liệt làm ông ta khó có thể phân rõ là đau do bị té hay là đau do khớp xương gãy lìa.
Nghiêm Thái Dung bị biến cố bất thình lình dọa cho nhảy dựng lên, bà ta chợt nhìn về phía Hoàng Tử Hiên như thể đột nhiên xuất hiện, đôi mắt trợn to giống như trông thấy ma vậy.
Tại sao Hoàng Tử Hiên lại đột nhiên xuất hiện?
Nghiêm Thái Dung hoàn toàn không thể nào tin người mình trông thấy thật sự là Hoàng Tử Hiên. Theo bà ta biết, rõ ràng Hoàng Tử Hiên đã bị đánh trọng thương rồi cơ mà. Trước khi tính toán chuyện tối nay, bà ta đã nhiều lần cẩn thận xác nhận rằng quả thật đã nửa tháng Hoàng Tử Hiên chưa từng xuất hiện. Nếu như không chắc chắn Hoàng Tử Hiên không có ở bên cạnh Lê Mỹ Gia thì làm sao bà ta dám đối phó Lê Mỹ Gia?
Nhìn thấy cả người Hoàng Tử Hiên tản ra vẻ khủng bố như muốn diệt cả thần, Nghiêm Thái Dung không nhịn được mà lui về phía sau mấy bước. Bà ta vừa mới tận mắt trông thấy Hoàng Tử Hiên đạp bay Nghiêm Tùng chỉ bằng một cước, dư lực lớn làm vỡ nát cả cái bàn làm việc. Nếu như một cước này đá lên trên người bà ta thì bà ta chắc chắn mình sẽ mất nửa cái mạng.
Nghiêm Thái Dung cảm nhận được nỗi sợ hãi tựa như con chuột gặp phải mèo, loại sợ hãi này là nỗi sợ trời sinh của kẻ yếu đối với kẻ mạnh.
Lúc này Hoàng Tử Hiên đâu chỉ tản ra vẻ làm người ta sợ hãi, nhìn thấy Lê Mỹ Gia suýt chút nữa bị Nghiêm Tùng vấy bẩn, trong óc của anh chỉ nổi lên một chữ: Chết!
Nghiêm Tùng càng có thể cảm nhận được hơi thở của cái chết đến từ Hoàng Tử Hiên hơn so với Nghiêm Thái Dung. Khi Hoàng Tử Hiên sải bước đi tới phía ông ta, ông ta sợ tới mức choáng váng, bất động đứng nguyên tại chỗ, thậm chí quên rằng việc nên làm nhất là phải trốn.
"Ông dùng cái tay nào động vào cô ấy?" Đứng ở trước mặt Nghiêm Tùng, Hoàng Tử Hiên hỏi bằng giọng nói trầm lạnh.
Ánh mắt Hoàng Tử Hiên rất đáng sợ, khí chất trên người cũng hết sức cổ quái. Nghiêm Tùng không biết tại sao lại giơ cái tay vừa mới đánh Lê Mỹ Gia lên như thể không chịu khống chế.
"Rất tốt." Ánh mắt Hoàng Tử Hiên trầm xuống, nhấc chân đạp lên cánh tay đó của ông ta rồi ngồi xổm xuống, nhặt một mảnh kính vỡ lên đặt trên cổ tay Nghiêm Tùng: "Chắc là ông chưa từng nếm mùi bị cắt cổ tay đâu nhỉ?"
Lời còn chưa dứt, toàn bộ mảnh thủy tinh đã chìm vào trong cổ tay Nghiêm Tùng, sau đó dùng lực kéo ra.
"A..." Cả người Nghiêm Tùng co giật, phát ra một tiếng kêu vô cùng thảm thiết. Máu tươi nhỏ giọt ra như nước chảy, ngoại trừ đau ra, trong thế giới của Nghiêm Tùng đã không còn cảm giác khác tồn tại.
"Thế này đã không chịu nổi rồi sao?" Trong miệng Hoàng Tử Hiên phát ra một âm thanh càng trầm lạnh hơn, tay cũng không hề nhàn rỗi, mảnh thủy tinh giống như răng cưa cò cưa qua lại trong cổ tay Nghiêm Tùng.
"A... A... A..." Nghiêm Tùng kêu lên thảm, tiếng này thê thảm hơn tiếng kia giống như sóng triều. Toàn thân càng không ngừng co quắp, đau đến mức không thế khống chế.
"Ọe..." Nhìn Hoàng Tử Hiên dùng mảnh thủy tinh cắt xương thịt Nghiêm Tùng ra từng chút một, nội tâm Nghiêm Thái Dung vừa sợ hãi vừa buồn nôn. Thật là đáng sợ, trong mắt bà ta, Hoàng Tử Hiên còn đáng sợ hơn đồ tể. Đồ tể chỉ cắt thịt heo thịt bò thịt dê, nhưng Hoàng Tử Hiên lại cắt thịt người. Làm sao cậu ta có thể làm việc này mà thong thả ung dung như vậy chứ? Chẳng lẽ cậu ta không biết như vậy sẽ làm chết người sao?
"A... Cậu giết tôi đi, giết tôi đi, a..." Nghiêm Tùng chịu không nổi hình phạt tàn khốc này, ông ta không ngừng cầu xin Hoàng Tử Hiên cho ông ta một cái chết sảng khoái, lúc này cuối cùng cũng hiểu rõ hàm nghĩa đại biểu cho bốn chữ “băm thành trăm mảnh”.
"Ồ..." Hoàng Tử Hiên nhếch miệng lộ ra hai hàng răng trắng: "Chẳng lẽ ông cho là mình còn có mạng để sống nữa sao?"
Lời nói vừa dứt, tay lại tàn nhẫn đập xuống.
Răng rắc!
Sau một tiếng gãy, toàn bộ tay phải của Nghiêm Tùng đứt lìa khỏi thân thể, vết thương lớn chừng miệng cái bát phun ra một cột máu giống như suối phun.
"Á..." Nghiêm Tùng hét thảm một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.
"A..." Nghiêm Thái Dung còn kêu thê thảm hơn cả Nghiêm Tùng, thật giống như kẻ bị đứt tay chính là bà ta vậy.
"A..." Tiếng thứ ba ấy là phát ra từ trong miệng Lê Mỹ Gia, cô bị máu tươi đột nhiên phun ra ngoài kích thích thần kinh, lập tức đứng lên chạy ra bên ngoài.
"Mỹ Gia!" Hoàng Tử Hiên không màng chuyện tiếp tục tính sổ với Nghiêm Tùng nữa mà chạy đi đuổi theo ngay.
"Ôi tôi bảo này, xử trí hai người kia thế nào đây?" Kim Kỵ Dung cùng vào theo Hoàng Tử Hiên nhưng vẫn đứng ở một bên không lên tiếng giờ mới hỏi.
Hoàng Tử Hiên nào có thời gian trả lời vấn đề của anh ta, thấy Lê Mỹ Gia đã đi thang máy xuống phía dưới, anh bèn nhanh chóng đi thang bộ đuổi theo.
Khóe miệng Kim Kỵ Dung mấp máy, lúng túng nhìn Nghiêm Thái Dung. Hay là mình là thay Hoàng Tử Hiên giết bà ta nhỉ?
"Đừng giết tôi đừng giết tôi..." Nghiêm Thái Dung bị Kim Kỵ Dung nhìn cho sợ vỡ mật, vừa cầu xin tha thứ vừa len lén lấy điện thoại di động ra định báo cảnh sát.
Thấy bà ta còn muốn xin giúp đỡ, Kim Kỵ Dung cười lạnh một tiếng, bắn vù một đồng tiền xu ra, đập chính xác lên trên cổ tay Nghiêm Thái Dung.
Nghiêm Thái Dung bị đau, kêu một tiếng rồi nhìn Kim Kỵ Dung đi về hướng mình, toàn thân sợ đến run lên: "Đừng giết tôi, cậu xin cậu, cầu xin cậu đừng giết tôi."
"Giết bà sao?" Kim Kỵ Dung nghiêng đầu suy nghĩ một cái rồi cười hì hì nói: "Nếu như bà mà chết thì có lẽ sẽ không ai ngày ngày tìm đủ mọi cách hại Lê Mỹ Gia nữa, thật đúng là một cách làm một mẻ, khỏe suốt đời."
Nghiêm Thái Dung sợ đến phát khóc: "Đừng giết tôi, tôi sai rồi, tôi biết lỗi rồi. Về sau tôi sẽ không hại Mỹ Gia nữa, tôi cũng sẽ không đối nghịch với cô ta nữa."
"Hề hề, bà cảm thấy tôi sẽ tin tưởng lời của bà sao?" Kim Kỵ Dung vừa nói chuyện vừa đi tới trước mặt Nghiêm Thái Dung, từ từ nâng lên một tay, chẳng biết từ lúc nào mà trong tay đã có thêm một thanh dao găm sắc bén.
Ánh sáng lạnh lóe ra, phản chiếu lên gương mặt đẹp mà biến sắc của Nghiêm Thái Dung, nghĩ đến một giây kế tiếp con dao găm này sẽ cắm vào ngực của mình, tim Nghiêm Thái Dung dừng lại, bị dọa ngất xuống đánh phịch một tiếng.
Nhìn thấy Nghiêm Thái Dung bị dọa ngất, Kim Kỵ Dung chép miệng mất hứng. Nhìn bà ta một cái rồi lại nhìn Nghiêm Tùng, sau một lát anh ta đột nhiên nghĩ ra một trò thú vị, ánh mắt bỗng phản chiếu ra vẻ mong chờ.
...
Vì đuổi theo Lê Mỹ Gia, Hoàng Tử Hiên chạy xuống thang bộ với tốc độ nhanh nhất. Mới vừa đến đại sảnh chỉ thấy Lê Mỹ Gia đã chạy ra khỏi cổng của tập đoàn Thịnh Thế, anh lập tức mau chóng đuổi theo.
Lần này Lê Mỹ Gia bị kích thích đến mức đầu óc trống rỗng, cô chỉ cảm thấy sợ, rất sợ rất sợ. Cô muốn chạy trốn cho thật xa, giấu mình đến một nơi an toàn. Không ai có thể tìm được cô, cũng không có ai có thể tổn thương cô.
Phịch!
Chạy mãi chạy mãi, chân đột nhiên bị vấp một cái, Lê Mỹ Gia ngã phịch xuống mặt đất, cảm giác đau đớn bất thình lình không thể kích thích cô tỉnh táo lại một chút mà ngược lại còn làm cô càng thêm sợ hãi.
"Mỹ Gia!" Hoàng Tử Hiên đau lòng chạy nhanh tới đỡ cô.
"A..." Sự đụng chạm của Hoàng Tử Hiên khiến Lê Mỹ Gia hoảng sợ hét lên một tiếng: "Đừng động vào tôi, đừng động vào tôi. Tôi có chết cũng không để ông động vào tôi."
Cô thét lên rồi đẩy mạnh Hoàng Tử Hiên ra, lại lần nữa đâm mảnh bát vỡ vẫn nắm chặt trong lòng bàn tay về phía cổ mình.
"Mỹ Gia!" Hoàng Tử Hiên hít vào một hơi lạnh, nhanh tay lẹ mắt chế trụ tay cô hất sang bên cạnh.
Mảnh bát vụn thuận thế bị hất bay, nhưng vì Lê Mỹ Gia vẫn luôn nắm mảnh bát vụn nên lòng bàn tay đã bị cứa đứt từ lâu, hiện đầy máu đỏ tươi.
Hoàng Tử Hiên đau lòng không thôi, mặc kệ cô giãy giụa, dùng sức ôm cô vào trong lòng: "Mỹ Gia, đừng sợ, tôi tới rồi, không ai dám đả thương cô nữa."
Lần này Lê Mỹ Gia sợ đến choáng váng, hoàn toàn không nhận ra, còn tưởng rằng Hoàng Tử Hiên là Nghiêm Tùng, vừa cảm thấy bị Hoàng Tử Hiên ôm chặt thì há miệng cắn lên vai anh.
Hoàng Tử Hiên nhíu mày, bị Lê Mỹ Gia cắn rất đau nhưng không nỡ đẩy cô ra. Dù cho cảm giác được hàm răng Lê Mỹ Gia đã cắn vào trong thịt của mình, anh vẫn ôm cô thật chặt và trấn an: "Mỹ Gia, đừng sợ. Đừng sợ, tôi là Hoàng Tử Hiên, cô tỉnh táo lại đi, tôi là Hoàng Tử Hiên đây."
Hàm răng của Lê Mỹ Gia cứng đờ, nghe thấy cái tên Hoàng Tử Hiên, suy nghĩ hỗn loạn bỗng tỉnh táo hơn nhiều. Cảm nhận một hồi lâu ở trong lòng Hoàng Tử Hiên, cô mới đột nhiên buột miệng, ngây ngốc nói: "Hoàng Tử Hiên... Hoàng Tử Hiên..."
"Là tôi, tôi là Hoàng Tử Hiên. Mỹ Gia, cô nhìn tôi này, tôi là Hoàng Tử Hiên, tôi tới rồi, cô không sao rồi." Hoàng Tử Hiên cảm giác cô đã tỉnh táo lại thì vội vàng xoay mặt cô, để ánh mắt cô nhìn mình.