Hoàng Tử Hiên bị dọa vội vàng ngậm miệng lại.
Dưới sự uy hiếp của Trương Tiểu Lệ, bữa cơm cứ thế trôi qua trong yên lặng, đến khi thanh toán Trương Tiểu Lệ suýt khóc, năm trăm tệ cứ như vậy bay đi, số tiền ấy đủ cô ăn một tháng đó.
“Cô không thể vui vẻ hơn chút à, cứ thế này đi ra ngoài để hai tên trộm kia trông thấy, bọn họ lại tưởng rằng tôi phá sản rồi.” Hoàng Tử Hiên cười trêu cô ta.
“Anh không bỏ tiền ra, đương nhiên anh không xót ruột.” Trương Tiểu Lệ đau lòng nói.
“Cô chỉ mất chút tiền thôn mà, tiền mất rồi còn có thể kiếm lại được, tổn thất của tôi chỉ sợ... A... Nhẹ chút nhẹ chút, sắp đứt rồi.” Hoàng Tử Hiên còn chưa kịp nói hết lời, đã bị Trương Tiểu Lệ hung hăng véo mạnh vào eo, đau đến mức khiến anh ta hít hà một hơi.
“Nói đi, sao không nói tiếp?” Trên mặt Trương Tiểu Lệ nở nụ cười xinh đẹp như hoa, nhưng vẫn không buông anh ra, tay đáng véo vẫn tiếp tục dùng sức.
Hoàng Tử Hiên nhe răng nhếch miệng kêu đau: “Tôi chỉ muốn hỏi lát nữa cô muốn đi dạo chỗ nào tiếp? Hai người kia chắc chắn đã chờ đợi để móc túi chúng ta rồi, chúng ta phải tạo cơ hội cho bọn họ ra tay mới được.”
“Hỏi tôi làm gì, không phải anh rất thông minh sao, người ngốc như tôi sao có thể nghĩ ra được.” Trương Tiểu Lệ vẫn véo anh không buông tay.
“Tôi nghĩ tôi nghĩ, cô buông tay ra trước đã, quân tử động khẩu không động thủ, không thể nói chuyện tử tế sao?” Hoàng Tử Hiên vội vàng kéo tay cô ta xuống, xoa chỗ bị cô ta véo tím lại.
Trương Tiểu Lệ hừ một tiếng: “Vốn dĩ tôi cũng không phải quân tử.”
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên co giật, vừa xoa eo đi ra ngoài vừa nói thầm: “Tiểu nhân và phụ nữ đúng là khó chiều thật.”
“Anh nói cái gì?” Trương Tiểu Lệ không nghe rõ, duỗi tay lại muốn véo eo anh tiếp.
Sao Hoàng Tử Hiên có thể cho cô ta cơ hội thứ hai, anh giơ tay ra nắm chặt cổ tay Trương Tiểu Lệ, cố ý lớn tiếng nói: “Anh dẫn em đi mua nội y nhé, bộ hôm qua không phải bị anh xé hỏng rồi à? Anh đền cho em bộ khác.”
Lời này vừa cất lên, nhóm nam nữ đi ngang qua ồn ào nhìn về phía bọn họ, trong mắt đều là ý cười ái muội. Không ít đàn ông còn giơ ngón cái lên với Hoàng Tử Hiên, người anh em, giỏi lắm, nội y cũng xé rách được, đúng là quá mạnh mẽ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Trương Tiểu Lệ lập tức đỏ bừng, tức giận dậm chân nói: “Anh muốn chết à, nói lớn tiếng như thế làm gì?”
“Ừ.” Hoàng Tử Hiên ngoan ngoãn gật đầu, vội vàng che kín miệng, nhỏ giọng nói: “Vậy chúng ta đi mua nội y đi, cửa hàng nội y nhiều người, bọn họ dễ dàng ra tay.”
Mặt Trương Tiểu Lệ càng đỏ hơn: “Anh nghĩ ra chủ ý cùi bắp gì vậy.”
“Không có cách nào khác, cô tự xem đi, cả lầu hai bán quần áo này, có phải chỉ có cửa hàng nội y kia là đông người nhất không?” Hoàng Tử Hiên hất cằm chỉ lên lầu hai.
Trương Tiểu Lệ ngước mắt nhìn theo, sau khi nhìn thấy rõ cửa hàng nội y Hoàng Tử Hiên chỉ, cô ta lườm anh một cái: “Đó là cửa hàng nội y nổi tiếng, có thể ít người sao.”
“Tôi biết, Giản Ái, lần trước tôi còn đề cử cô mặc đồ nội y của bọn họ. Đi thôi, thuận tiện xem thử, cô cũng có thể mua một bộ.” Hoàng Tử Hiên kéo cô ta đi lên lầu.
Bọn họ vừa đi khỏi, đôi nam nữ đang giả vờ ngồi uống nước ở đối diện cũng lập tức đứng dậy trả tiền đi theo.
“Tôi lấy đâu ra tiền mua, anh không biết giá đồ nội y trong cửa hàng ấy đắt thế nào đâu, bộ rẻ nhất cũng hơn nửa tháng lương của tôi rồi.” Trương Tiểu Lệ kêu nghèo giả khổ nói.
“Không có tiền mua cũng có thể thử mà, xem thử cũng không mất tiền.” Hoàng Tử Hiên cười hì hì.
Hai người vừa đi vừa nói, lát sau đã đến cửa hàng Giản Ái, cửa hàng nội y này không giống các cửa hàng nội y khác, bọn họ đi theo con đường cao cấp. Phong cách kinh doanh theo phong cách cửa hàng cao cấp, mỗi một bộ nội y đều treo riêng trong một ô vuông, hoàn toàn không giống các cửa hàng nội y khác, treo đồ nội y phong cách khác nhau, màu sắc khác nhau cùng một chỗ, nhìn rất rối mắt, không có đẳng cấp.
Đi con đường cao cấp tất nhiên sẽ hấp dẫn một vài khách hàng cao cấp có tiền, đa số khách hàng nữ trong cửa hàng đều không thiếu tiền, cho dù bản thân bọn họ không kiếm ra tiền, nhưng chồng bọn họ, hoặc là người bao nuôi bọn họ chắc chắn không thiếu tiền. Hơn nữa, người tới nơi này không phải tất cả đều là phụ nữ, có rất nhiều đàn ông đi theo bạn gái mình chọn nội y, bởi vậy sau khi bị Hoàng Tử Hiên kéo vào trong, Trương Tiểu Lệ cũng không xấu hổ như trong tưởng tượng.
Bọn họ vừa vào một lát, đôi nam nữ đi theo bọn họ cũng kéo tay nhau vào, vừa nhìn thấy giá cả trên bộ nội y bọn họ đã cười thầm, khách hàng có thể tới nơi này mua đồ chắc chắn đều là kẻ có tiền. Bọn họ chính là sói xám vào nhầm đàn dê. Sau đó hai người âm thầm chú ý khách hàng bên cạnh, không chỉ nhìn chằm chằm vào riêng Hoàng Tử Hiên và Trương Tiểu Lệ nữa.
“Hình như bọn họ định ra tay với người khác.” Trương Tiểu Lệ chú ý tới hướng đi của bọn họ, sau đó nhỏ giọng nói.
“Bình thường thôi mà, chỉ cần trộm được tiền, trộm của ai chẳng như nhau, đương nhiên phải chọn người dễ xuống tay nhất rồi.” Hoàng Tử Hiên gật đầu nói.
“Vậy bây giờ chúng ta ôm cây đợi thỏ thôi.” Trương Tiểu Lệ giả vờ đang xem nội y, nhưng ánh mắt vẫn chú ý đến hướng đi của đôi nam nữ kia.
“Cuối cùng cô cũng thông minh ra rồi đấy, cứ để tôi theo dõi bọn họ là được rồi. Cô đi thử nội y đi, tôi thấy kiểu dáng và màu sắc này rất hợp với cô.” Hoàng Tử Hiên chỉ vào một bộ Trương Tiểu Lệ tiện tay lấy, nói.
Lúc này Trương Tiểu Lệ mới nhìn kỹ bộ nội y trong tay, là một bộ màu đen hoa văn hình con bướm, cô đã từng nhìn thấy trên tạp chí, là bộ thiết kế nhằm vào giới minh tinh năm nay Giản Ái mới cho ra mắt, hình như giá bán hơn ba nghìn tệ.
Vừa thấy mình tiện tay đã cầm phải một bộ đắt như thế, Trương Tiểu Lệ vội vàng buông tay, lắc đầu nói: “Tôi không mua nổi.”
“Tôi có bảo cô mua đâu, thử thôi mà.” Hoàng Tử Hiên nhét nội y lại trong tay cô ta, cổ vũ: “Đi thôi đi thôi, cứ yên tâm, ít nhất bọn họ phải quan sát một lúc rồi mới dám ra tay.”
Trương Tiểu Lệ định nói thêm gì đó, thì trông thấy người bán hàng đi tới hỏi cô ta: “Chào cô, cô muốn thử bộ này sao? Cô mặt số mấy để tôi tìm số giúp cô.”
“Tôi...”
“Cô ấy mặc 36B, làm phiền cô.” Hoàng Tử Hiên lập tức trả lời thay Trương Tiểu Lệ.
Người bán hàng nghe thấy Hoàng Tử Hiên hiểu biết kích cỡ của Trương Tiểu Lệ như thế, không khỏi cười mờ ám, sau đó tìm được kích cỡ cho Trương Tiểu Lệ: “Mời cô đi theo tôi đến phòng thử đồ, đây là mẫu mới nhất của chúng tôi, cỡ 36B mặc vào là đẹp nhất.”
Mặt Trương Tiểu Lệ đỏ bừng lên, đầu tiên cô ta lườm Hoàng Tử Hiên một cái, sau đó mới đỏ mặt đi theo người bán hàng vào phòng thử đồ.
Lúc đợi Trương Tiểu Lệ, Hoàng Tử Hiên vừa chú ý đến hai tên trộm kia, vừa đánh giá kiểu dáng nội y trong cửa hàng, sau khi dạo qua một vòng, anh chặc lưỡi nói: “Trình độ thiết kế của mẹ hai không hề suy giảm theo tuổi tác chút nào, bao năm qua vẫn rất đẹp.”
Hoàng Tử Hiên vừa đi vừa ngắm một vòng, Trương Tiểu Lệ cũng mặc nội y ra ngoài, đương nhiên bên ngoài nội y cô ta có mặc quần áo. Cô tar a ngoài soi gương ngắm nghía, lúc ở bên trong cô đã cảm thấy rất đẹp rồi, bây giờ mặc cả quần áo vào lại cảm thấy bộ đồ lót đẩy ngực cô lên nhìn càng đẹp hơn, ngay cả quần áo bên ngoài bình thường cũng đẹp hơn không ít.
“Tôi đã nói đồ nội y Giản Ái thích hợp với cô nhất mà, tự cô nhìn xem, có phải ngực càng cao hơn không?” Giọng Hoàng Tử Hiên bất thình lình xuất hiện sau lưng.
Trương Tiểu Lệ lườm anh ta một cái, ai chẳng biết đồ càng đắt càng tốt, nhưng cô ta không có tiền mua.
“Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn kỹ hai người kia cho tôi, nếu để mất dấu vết tôi sẽ tính sổ với anh.” Trương Tiểu Lệ nhìn đôi nam nữ kia, thấy bọn họ vẫn còn trong cửa hàng mới yên tâm.
Hoàng Tử Hiên cạn lời: “Biết rồi, cô có muốn thử bộ khác không?”
“Thôi, thử cũng chỉ tốn công.” Nói xong Trương Tiểu Lệ quay lại phòng thử đồ, hiển nhiên có chút lưu luyến. Cô rất thích bộ đang mặc trên người, chỉ là bây giờ cô không mua nổi.
Hoàng Tử Hiên mỉm cười, tìm người bán hàng nói với cô ta mấy câu, người bán hàng vui mừng gật đầu chạy về phía quầy thu ngân.
Chỉ một lát sau, Trương Tiểu Lệ đã ra ngoài, đầu tiên cô ta nhìn về phía dôi nam nữ kia, thấy bọn họ vẫn chưa tay, trong lòng không nhịn được cảm thấy kỳ quái, cơ hội tốt như thế bọn họ còn đợi cái gì.
“Không phải các cô nói đã hết hàng rồi à, sao trong tay cô ta vẫn còn cỡ 36B?” Lúc Trương Tiểu Lệ đang cảm thấy kỳ quái, thì một cô gái chỉ vào bộ nội y trong tay cô nói.
“Xin lỗi quý khách, vị khách này chính là người thử bộ cuối cùng.” Người bán hàng vội vàng giải thích.
Cô gái kia nghe thấy thế, thì quan sát Trương Tiểu Lệ từ trên xuống dưới một lượt, thấy trên người cô không có thứ gì đáng giá, thì bật cười hỏi: “Cô cũng muốn mua bộ này à? Bộ này hơn ba nghìn tệ đó.”
Sao Trương Tiểu Lệ không nhìn ra được ánh mắt xem thường, giọng điệu châm chọc của cô ta. Cô rất muốn nói mình mua, khiến cô gái khinh thường mình phải chấn động. Nhưng nghĩ đến ví tiền khô quắt của mình, cô vẫn nhịn cơn giận trong lòng xuống, lắc đầu nói với người bán hàng: “Thôi, tôi cũng không thích bộ này lắm.”