Hạ Mạt ghi nhớ rõ từng việc mà Hoàng Tử Hiên căn dặn, trong lòng đã bắt đầu tính toán xem nên tìm bệnh viện nào sẽ tốt hơn.
Màn đêm đã buông xuống, nhưng đối với những người thích sống về đếm mà nói thì đây chính là thời gian tốt nhất. Lúc này ở trong quán bar, bên trong căn phòng xa hoa sang trọng có năm sáu người đàn ông trẻ tuổi đang tụ họp. Bên cạnh mỗi người bọn họ đều có hai cô gái xinh đẹp làm bạn, hơn nữa ở trước cửa còn đang có mấy cô vũ nữ tươi đẹp đang nhảy múa,
Bình thường vào lúc này, trong phòng bao nhất định đã sớm thành một đống lộn xộn, mấy người đan ông trẻ tuổi cũng đã sớm táy máy tay chân với mấy cô gái ngồi bên cạnh mình. Thế nhưng ngày hôm nay mấy người này lại vô cùng thành thật, ai cũng không có tâm tình ve vản đùa giỡn với mấy cô gái ngồi bên cạnh, lại càng không có tâm tư nhìn ngắm kỹ thuật nhảy của mấy cô vũ nữ.
Người đàn ông ngồi ở chính giữa sắc mặt vô cùng u ám, một tay anh ta còn quấn miếng băng vải rất dày. Trên mặt và trên trán cũng có dán vài miếng băng gạc, nhìn dáng vẻ rất giống như đánh nhau với người khác mà bị thua, rõ rãng là đã bị người ta đánh cho một trận thảm hại.
Anh ta thường là một kẻ thích ăn chơi nhất, hơn nữa còn là dạng người chơi không có điểm giới hạn. Bình thường anh ta hay bày trò trong phòng bao này cho cả đám nam nữ chơi, nếu chơi vui thì chơi thành kiểu bầy đàn, nhưng hôm nay lại vô cùng yên tĩnh, từ khi tới đây chỉ uống rượu, không nói một câu nào.
Anh là đại ca của đám người kia. Đại ca không nói lời nào thì đương nhiên những người khác cũng không dám lên tiếng. Hiếm khi bọn họ ngồi trơ ra ở chỗ này một tiếng, dần dần cũng cảm thấy hơi đau khổ.
Một người đàn ông trong số đó âm thầm cho hai người phụ nữ ngồi bên cạnh mình một ánh mắt. Hai người phụ nữa này hiểu ý, hơi do dự một chút rồi mơi dán thân thể mình lên người anh ta. Trong đó có một người đưa tay đến phía dưới anh ta, dịu dàng nói: "Cậu Ngô, đừng có giận mà. Hôm nay anh muốn chơi cái gì chị em chúng em cũng chiều theo anh hết, có được không nào?"
"Cút, đừng có mà chọc ông đây." Cậu Ngô chặn ngang cái tay đang khiêu khích mình kia, hung hăng trợn mắt lườm người phụ nữ.
Người phụ nữ bị dọa biến sắc, vội vàng tránh sang một bên, uất ức kêu một tiếng: "Cậu Ngô..."
"Ngô con mẹ mày, ông mày bảo mấy người cút, nghe không hiểu à." Cậu Ngô đầy một bụng tức giận mà không có chỗ để xả, giơ tay lên hung hăng tát cho người phụ nữ một cái.
Người phụ nữ bị tát một cái, khóe miệng cũng bị đánh đến chảy máu, nhưng cũng không dám lên tiếng, bụm mặt nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cậu Ngô phát điên như thế, nhưng người khác thở mạnh cũng không dám. Đám vũ nữ đang nhảy múa cũng nhanh chóng dừng lại, chỉ có tiếng nhạc ầm ỹ vẫn còn tiếp tục gầm rú.
"Cút hết cho tao, một đám đồ vô dụng, nhìn thôi đã thấy phiền." Cậu Ngô nhấc một cái cốc ném về trước màn hình lớn.
"A..." Mấy người vũ nữ trước màn hình sợ hãi, đều nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Những người khác thấy vậy cũng vội để cho mấy người phụ nữ bên người đi ra ngoài.
Mấy người phụ nữ giống như đang chạy nạn, dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy ra bên ngoài.
Một người đi theo cậu Ngô đứng lên tắt nhạc đi, rồi lôi kéo cậu Ngô ngồi xuống nói: "Cậu Ngô, đừng tức giận nhiều như vậy. Chúng tôi biết hôm nay anh ôm một đống lửa giận, chúng tôi cũng thế. Chờ sau khi tra ra được lai lịch của tên Hoàng Tử Hiên kia, chúng ta nhất định sẽ cho hắn đẹp mặt."
"Tra đi, chúng mày có tra được cái gì không hả. Mẹ nó đã nửa tiếng đồng hồ rồi, mấy đứa chúng mày có ai tra ra được." Cậu Ngô trừng mắt lườm bọn họ.
Những người khác xấu hổ cúi đầu, bình thường bọn họ muốn điều tra một người vốn không cần tới nửa tiếng là đã có thể đào lên ba đời tổ tiên của đối phương ra rồi. Nhưng hôm nay đã điêu tra mấy nửa tiếng mà cũng không tra ra được lai lịch của Hoàng Tử Hiên.
Lúc này tại phòng bao cuối cùng của tầng VIP, có hai thanh niên bất lương đang đứng, bọn họ vừa hút thuốc vưa thấp giọng lo lắng, chợt nghe thấy thanh niên nọ nói: "Ai da, lần này chắc chắn cậu Ngô sẽ không từ bỏ ý đồ ấy đâu. Từ khi chúng ta theo cậu Ngô tới giơ, cũng chưa từng thấy cậu Ngô nóng giận như vậy."
“Ừ đúng thế. Mấy cô gái vừa rồi đều bị đuổi ra ngoài, nhất định là cậu Ngô đã nổi giận. Cậu Ngô là một người sĩ diện như thế, lại bị ngươi ta đánh thành như vậy, trong số thủ hạ còn có một người bị đánh hỏng cả người, ai có thể nuốt trôi cục tức nay chứ." Thanh niên khác nói
"Cay nhất là ngay cả người đánh cậu Ngô cũng không điều tra ra được. Mày nói xem cái tên Hoàng Tử Hiên nay rốt cuộc là ai? Sao ngay cả cậu Ngô mà anh ta cũng dám đánh?" Thanh niên kia tức giận hút một hơi thuốc lá, cứ như người bị đánh chính là gã.
Hoàng Tử Hiên?
Lê Phi Long ôm một ngươi phụ nữ vừa đi từ trong WC ra, vốn bởi vì có một cuộc hẹn mà làm cho anh ta mệt mỏi ỉu xìu, nhưng vừa nghe đến tên Hoàng Tử Hiên, tinh thần lại tỉnh táo trong nháy mắt, hai lỗ tai cứ như tai cá chép dựng đứng lên.
“Chắc chắn tên đó là một kẻ lỗ mãng, cậu Ngô của chúng ta là ai chứ. Người có tí hiểu biết chắc cũng rõ, nghe danh cậu Ngô cũng phải chọn đường vòng mà đi, tên đó còn xông vào đánh cậu Ngô, bị điên à.” Thanh niên B khó hiểu nói
“Nếu không phải thằng điên thì cũng là thằng ngu, ha ha.” Thanh niên A bật cười
Vẻ mặt thanh niên B bỗng thay đổi, nhanh chóng hạ thấp giọng nói: “Mày nói nhỏ thôi, cậu Ngô bây giờ còn chưa điều tra ra được thân phận của Hoàng Tử Hiên, còn đang nổi nóng kia kìa, để người ta thấy mày còn đang cười, chắc chắn sẽ kéo mày đi làm chỗ trút giận.”
Thanh niên A nhận ra mình lỡ miệng, liền khẩn trương ngó nghiêng nhìn qua hai bên, thấy không ai nghe lén mới hú hồn hú vía vỗ ngực. Nếu như bị cậu Ngô trút giận, anh ta còn con đường sống sao?
Lê Phi Long núp trong bóng tối nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của hai người họ, chờ lúc bọn họ không chú ý mới giả vờ ôm người phụ nữ ra ngoài như không có gì xảy ra.
Thật ra tối nay anh ta không đặt phòng này, mà là đặt một phòng khác dưới tầng phòng VIP. Sở dĩ lên tầng này chơi cũng là để tránh tai mắt của người khác, dù sao anh ta cũng là cậu ấm của tập đoàn Thịnh Thế, nếu như bị chụp ảnh lúc làm loạn với phụ nữ trong quán bar, đừng nói ba anh ta, mẹ anh ta sẽ là người đầu tiên không tha thứ.
Lê Phi Long ôm người phụ nữ đi xuống từ cầu thang an toàn, vừa đi vừa hỏi: “Cô biết cậu Ngô trong lời bọn họ là ai không?”
“Cậu Ngô mà em còn không biết sao, anh ấy chính là ông chủ của chúng em mà.” Người phụ nữ kia nói đến cậu Ngô cũng lộ vẻ mặt sợ hãi.
“Ông chủ của các cô?” Lê Phi Long hơi kinh hãi, anh ta thường xuyên đến chỗ này chơi, ông chủ nơi này là ai anh ta còn không biết sao, anh ta nhớ rõ ràng không phải họ Ngô.
Người phụ nữ kia nói: “Tổng giám đốc Lý chỉ là người phụ trách nơi này, ông chủ thật sự là người khác. Cậu Ngô này là con trai của ông chủ, đối với cậu chủ nhỏ của chúng tôi, tổng giám đốc Lý cũng phải hết mực cung kính.”
Lê Phi Long nghe vậy tò mò hỏi: “Ông chủ của các cô là người rất có thế lực sao?”
“Cái này còn phải hỏi à, có thể mở một quán bar lớn như vậy, còn chưa từng bị cảnh sát tới kiểm tra, đương nhiên có gia thế tốt, chỉ là em không biết cụ thể như thế nào, những điều này, không phải là cái chúng ta chạm tới được.” Người phụ nữ kia tự hào nói.
Lê Phi Long suy nghĩ cẩn thận lại, thấy cũng đúng, ông chủ Ngô đứng sau vụ này chắc chắn phải là một người không phú cũng quý.
“Vậy cô có biết cậu Ngô đang ở phòng nào không?” Lê Phi Long dò hỏi.
Người phụ nữ kia nhìn anh ta một cái, lên tiếng nhắc nhở: “Cậu Lê, em có lòng tốt nhắc anh một câu, rảnh rỗi không có gì làm thì đừng động vào cậu Ngô, từ miệng của đám tay chân của anh ta chắc anh cũng biết, hôm nay tâm trạng anh ta không tốt, hà cớ gì anh phải tự rước rắc rối vào mình?”
Lê Phi Long nở nụ cười âm u: “Tôi sẽ không tự rước rắc rối vào mình, cô chỉ cần nói cho tôi biết là được, những chuyện khác không liên quan tới cô.”
Người phụ nữ thấy anh ta không nghe, cũng không để tâm, xòe ha tay ra, dù sao cô ta cũng đã nhắc nhở, Lê Phi Long nhất quyết muốn làm con tốt thí, thì cô ta cũng chẳng còn cách nào, chỉ nói đúng sự thật: “Mỗi lần cậu Ngô đến đây đều ngồi ở phòng lớn nhất, số 402.” . Ngôn Tình Sắc
Nói xong cũng vừa lúc đi tới trước cửa phòng, Lê Phi Long gật đầu, rút ra mấy tờ tiền trong ví kín đáo đưa cho cô ta: “Được rồi, việc của cô là đi về đi. Nhớ phải uống thuốc tránh thai, mang thai tôi cũng sẽ không chịu trách nhiệm.”
Người phụ nữ kia cười một tiếng, nhận tiền rồi nhét bừa vào túi xách, sau đó lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng, nuốt xuống cổ họng, nói: “Như này cậu Lê đã yên tâm chưa?”
Lê Phi Long nhéo cô nàng một cái, hài lòng nói: “Tôi thích cô hiểu chuyện như thế.”
“Em cũng thích cậu Lê hào phóng như vậy, lần sau nhớ chọn em tiếp nha.” Người phụ nữ kia nhón chân hôn lên môi anh ta một cái, sau đó lắc mông rời đi.
“Con điếm.” Lê Phi Long giơ tay chùi chùi vết son trên môi, chửi một tiếng rồi đẩy cửa phòng đi vào.
Cửa phòng vừa mở, một loạt âm thanh ầm ý đã truyền vào lỗ tai Lê Phi Long, có tiếng âm nhạc điếc tai nhức óc, có tiếng đàn ông trêu đùa, tiếng phụ nữ cười đùa từ chối, còn có mấy tiếng của nắm đấm vang lên.
“Ây da cậu Lê, cậu trở lại rồi. Ở toilet lâu như vậy mà còn về được, đêm nay lợi hại thật đấy.” Những người trong phòng thấy Lê Phi Long biến mất suốt một hồi đã quay lại, đều cười trêu chọc anh ta.