“Bọn tôi như thế này gọi là yêu nhau lắm cắn nhau đau. Từ nhỏ tới lớn đều như vậy, cô quen là được.”
Kim Kỵ Dung mỉm cười ngồi vào bên trong. Anh ta thản nhiên lấy ra một viên thuốc màu đen đưa cho cô ta:
“Tôi thấy vết thương của cô không nhẹ. Cô uống một viên đi.”
“Thuốc gì vậy?” Hạ Mạt, không giống như Hoàng Tử Hiên, cô ta rất cảnh giác hỏi.
“À, cái này… Có nói cô cũng không hiểu đâu. Cứ coi như kẹo Melissa đi.”
Kim Kỵ Dung nhét viên thuốc vào tay Hạ Mạt, khởi động xe rồi nói.
“Melissa?”
Hạ Mạt nhìn chằm chằm thứ tối tăm trong lòng bàn tay hỏi: “Melissa là cái quỷ gì chứ?”
Kim Kỵ Dung nhìn Hạ Mạt bằng ánh mắt như nhìn quái vật, anh ta ngạc nhiên nói:
“Melissa mà cô còn không biết à, cô không thường xem TV sao?”
“Tôi không xem, lúc nào nhàm chán thì xem chút thôi.”
Hạ Mạt gật đầu nói.
“Hẳn nào cô không có biết. Ha ha! Để tôi phổ cập cho cô.”
Kim Kỵ Dung cười nói:
“Melissa này, là viên thuốc thần thường xuất hiện trong các bộ phim truyền hình. Nó có khi là tiên dược, có lúc lại là độc dược, tùy thuộc vào cách nhà biên kịch viết nó. Theo như nội dung bộ phim, đôi khi nó gọi là thân trừng nhãn hoàn, có khi là tán dương tình đan. Lúc lại gọi là hàm tiếu bán độ.”
Hạ Mạt vừa nghe thấy thì trên đầu nổi vạch đen. Bây giờ cô mới hiểu Melissa là cái gì. Kim Kỵ Dung rõ ràng là nhái lại theo ma dược trong phim truyền hình. Nhưng vốn Hạ Mạt không có xem nhiều phim, giờ nghe thấy lời trêu chọc của Kim Kỵ Dung bỗng nhiên thấy buồn cười.
Nhìn thấy nụ cười tươi như hoa trên khuôn mặt xinh xắn Hạ Mạt, Kim Kỵ Dung thầm ghen tị với Hoàng Tử Hiên, không hiểu sao các cô gái xinh đẹp luôn thuộc về Hoàng Tử Hiên? Ánh mắt của mấy cô gái xinh đẹp này không tốt. Rõ ràng là giá trị nhan sắc của anh ta hơn hẳn Hoàng Tử Hiên.
“Vậy thì cái này gọi là gì?”
Ngay lúc Kim Kỵ Dung đang thầm ghen tỵ thì Hạ Mạt đột nhiên hỏi.
Kim Kỵ Dung khịt mũi, suy nghĩ một chút rồi bật cười:
“Tham khảo cách đặt tên ở trên, cái này trong tay cô có thể gọi là hóa ứ đan. Cô đã bị nội thương, ngũ tạng bị máy tụ khá nghiêm trọng. Nếu như không có nội gia cấp cao giúp cô chưa thương tích thì mấy tháng tới không ổn được. Nhưng nếu như cô uống viên này thì có thể rút ngắn thời gian chữa bệnh xuống một nửa.”
“Hoa ứ đan!”
Lông mày xinh đẹp của Hạ Mạt nhướng lên, cô ta cười rồi bỏ viên thuốc vào miệng, không có nhai mai nuốt thẳng xuống bụng. Sau đó, cô ta nói:
“Hiện tại tôi tin tưởng anh là bạn của Hoàng Tử Hiên.”
“Cái đó gọi là vật họp theo loài, người phân theo nhóm. Chúng tôi lớn lên đều đẹp như nhau, tất nhiên phải là bạn bè thân thiết.”
Kim Kỵ Dung nói một cách nghiêm túc.
Hạ Mạt liếc mắt nói:
“Đúng vậy, vật họp theo loài, người phân theo nhóm. Giống như các anh đồng dạng không biết xấu hổ thì dĩ nhiên sẽ trở thành bạn thân chung chí hướng rồi.”
“Ha ha!”
Kim Kỵ Dung cười đỏ cả mặt nói:
“Cô nhất định phải tin tôi. Trước khi quen biết Hoàng Tử Hiên, da mặt của tôi còn mỏng hơn cả bánh bao tôm pha lê. Lúc ấy, tôi và con gái liếc mắt nhìn nhau còn đỏ mặt nửa ngày đấy”
“Không phải các anh sinh cùng nhau rồi lại cùng nhau lớn lên sao?”
Hạ Mạt không nể tình vạch trần anh ta.
“Ách…”
Kim Kỵ Dung ngượng ngùng đỏ mặt, yếu ớt nói:
“Nếu tôi nói những điều tôi nói trước đây đều là dối trá thì cô có tin không? Thật ra tôi và anh ta không sinh ra ở cùng một bệnh viện. Trước lúc ba tuổi, tôi thật sự không biết anh ta.”
Hạ Mạt cười:
“Anh nghĩ là tôi sẽ tin sao?”
Kim Kỵ Dung che mặt lại, thật ngượng ngùng.
“E hèm…”
Đang lúc xấu hổ, Hoàng Tử Hiên ngồi ở ghế sau hôn mê lại ho khan một tiếng. Dường như là động tới vết thương trên người nên anh nhíu mày.
Hạ Mạt thấy vậy, lòng đau nên thúc giục:
“Anh lái xe nhanh hơn đi.”
“Đây là hai trăm rồi chị tôi, chị nghĩ xe của chị là máy bay hả?”
Kim Kỵ Dung chỉ vào bảng điều khiển hỏi:
“Nhà của cô ở đâu?”
“Sao anh lại tới nhà tôi? Hoàng Tử Hiên bị thương nặng phải đi bệnh viện.”
Hạ Mạt nghe xong lời này.
“Không cần đến bệnh viện, bệnh viện không cứu được anh ta đâu.”
Kim Kỵ Dung nói.
“Bệnh viện cứu không được thì anh có thể cứu được sao? Chỉ bằng tu vi gà mờ của anh hả?”
Hạ Mạt hỏi.
Kim Kỵ Dung bực bội:
“Cô không thể đánh giá con người bằng vẻ bề ngoài như thế này. Đừng nghĩ tôi lớn lên đẹp trai thì sẽ là bình hoa. Hiện giờ, tôi cực kỳ nghiêm túc nói với cô, tôi cũng là một người đàn ông có nội hàm. Nội thương của anh ta trị không hết. Nhưng vết thương bên ngoài, tôi có thể đảm bảo, sáng mai là đóng vảy.”
Hạ Mạt nghe thấy anh ta vẫn còn đùa cợt được thì chỉ muốn cởi giầy ném vào mặt anh ta. Nhưng nghĩ đến anh ta là bạn của Hoàng Tử Hiên, anh ta chắc chắn không trêu đùa với tính mạng của Hoàng Tử Hiên nên cô ta cũng tin, vội vàng nói địa chỉ nhà mình cho anh ta biết.
Sau khi nghe được địa chỉ của Hạ Mạt, Kim Kỵ Dung quay xe đi vào phía đường bên cạnh. Quen cửa quen nẻo, lái xe thẳng tới nhà của Hạ Mạt.
Sau khi xuống xe, Hạ Mạt dẫn đường cho Kim Kỵ Dung cõng Hoàng Tử Hiên vào trong nhà. Vừa đi vào, Kim Kỵ Dung bước vào phòng tắm, anh ta ném Hoàng Tử Hiên vào trong bồn tắm.
Hạ Mạt vội vàng hỏi anh ta định làm gì, tại sao không đặt Hoàng Tử Hiên lên giường.
“Người anh ta bê bết máu, có thể nhìn rõ vết thương chỗ nào. Trước tiên phải rửa sạch đã, sau đó mới có thể bôi thuốc.”
Kim Kỵ Dung vừa nói vừa mở vòi hoa sen.
Hạ Mạt kinh ngạc nói:
“Cái này không được, vết thương nếu gặp nước sẽ bị nhiễm trùng.”
“Đừng lo lắng, tôi ở đây, anh ta sẽ không bị nhiễm trùng đâu.”
Kim Kỵ Dung cười nói, liếc cô một cái:
“Cô định đứng đây nhìn tôi cởi quần áo cho anh ta sao?
Mặt của Hạ Mạt đỏ bừng, cô ta không yên lòng giao Hoàng Tử Hiên lại cho Kim Kỵ Dung. Nhưng cũng không có ý định nhìn Hoàng Tử Hiên lõa thể, cô ta do dự một chút rồi nhanh chóng xoay người đi ra ngoài:
“Tôi đi chuẩn bị phòng cho anh ấy.”
“Ồ, hình như cô nàng này chưa có bị Hoàng Tử Hiên ăn mất.”
Kim Kỵ Dung nhìn Hạ Mạt đi ra ngoài nói:
“Hoàng Tử Hiên có phải là chuyển đổi tính tình rồi không? Vẻ đẹp tuyệt sắc bày ra mà lại chưa ăn sao?”
Cười nhếch miệng, anh ta ra tay cởi quần áo trên người Hoàng Tử Hiên xuống. Sau đó, anh ta rửa sạch vết máu trên người anh. Nếu như Hạ Mạt có mặt lúc này, chắc chắn cằm cô ta sẽ rớt xuống. Bởi vì trên cơ thể của Hoàng Tử Hiên vốn chằng chịt vết dao, giờ đã không còn máu chảy ra nữa, đến một vài vết thương sâu thấy cả xương cũng không còn chảy máu nữa.
Kim Kỵ Dung nhanh chóng rửa sạch vết máu trên người Hoàng Tử Hiên, rồi tắt vòi nước, kéo khăn tắm trùm quanh người anh, ôm anh đi ra ngoài.
Hạ Mạt đã chuẩn bị xong phòng, vừa thấy anh ta đi ra, cô lập tức dẫn vào phòng cho khách. Kim Kỵ Dung đặt Hoàng Tử Hiên lên giường nói:
“Túi của tối đâu rồi?”
“Ở phòng khách.”
Hạ Mạt hỏi:
“Anh muốn dùng sao? Tôi đi lấy cho eanh.”
Kim Kỵ Dung nói:
“Tôi cần thuốc bên trong.”
Hạ Mạt nghe vậy thì vội vàng ra phòng khách lấy túi đồ leo núi.
Sau khi Kim Kỵ Dung nhận lấy, từ bên trong rút ra hai chiếc lọ sứ, nhắc nhở Hạ Mạt:
“Tôi bôi thuốc cho anh ta.”