“Thằng em của tôi năm nào cũng tăng lên bằng ngần này, không giống tu vi của ai đó, ba năm liền vẫn dậm chân tại chỗ.” Hoàng Tử Hiên ấn đốt thứ ba của ngón tay út, nói móc.
Kim Kỵ Dung nghe xong, mặt đỏ tới mang tai, chột dạ nói thầm: “Đối với tôi mà nói, dậm chân tại chỗ nhưng khi tiến bộ là vượt bậc đấy hiểu không.”
Hoàng Tử Hiên nghe thế thì phiền não vỗ trán: “Nói đúng lắm, sao tôi có thể ôm hi vọng với người lười như cậu được chứ.”
“Giờ đã là lúc nào rồi mà hai người các anh còn tranh luận mấy thứ vô dụng này thế.” Hạ Mạt nghe bọn họ còn có tâm trạng nói linh tinh như thế, đẩy bọn họ một cái nói: “Người kia, không phải anh dùng ám khí rất lợi hại sao? Đánh không lại bọn kia cũng không sao, cứ dùng ám khí thử lại lần nữa xem.”
Nói đến ám khí, vẻ mặt Kim Kỵ Dung càng đỏ hơn, trái tim như nứt vỡ.
“Ha ha, cô không biết cậu ta rồi. Mỗi lần luyện công, cậu ta đều hận không thể lười biếng hai mươi ba tiếng, huống chi là ám khí. Cô bảo cậu ta đánh mấy vật chết như gốc cây còn được, đánh vật sống á, sợ là một con rùa đang bò cũng không trúng.” Hoàng Tử Hiên nhìn Kim Kỵ Dung, đáp lời thay anh ta.
Kim Kỵ Dung vừa nghe thấy Hoàng Tử Hiên hạ thấp mình như thế, lập tức không vui: “Nói bậy, không tin thì bây giờ cậu thử thả một con rùa ra đây, xem tôi có thể đánh trúng mục tiêu không.”
Khóe miệng Hạ Mạt giật một cái, nghĩ lại chuyện vừa rồi một chút, hình như lúc Kim Kỵ Dung đánh ám khí ra, tên tu võ nhất phẩm kia thật sự vẫn đứng yên một chỗ không nhúc nhích, hơn nữa Kim Kỵ Dung thể hiện rất tệ, đương nhiên cô ấy sẽ tin lời Hoàng Tử Hiên nói.
“Vậy phải làm sao đây? Vốn tưởng là có người tới cứu mạng, ai ngờ lại là tới chôn cùng.” Hạ Mạt thất vọng nói.
“Ha ha, sư huynh, các anh có nghe thấy không? Bọn chúng đã cùng đường mạt lộ rồi. Em không tin là sẽ có người đột nhiên nhảy ra giúp bọn chúng.” tên tu võ Kim Cương kỳ tam phẩm nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, phá lên cười.
“Ha, có thêm người nữa tới thì sao, không chừng vẫn là cái thùng rỗng ấy.” Một tên tu võ Bài Sơn kỳ nhị phẩm cười nhạo.
Tên còn lại cũng cười lạnh: “Không nói nhiều, bây giờ giết chúng đi, hoãn lâu quá rồi.”
Vừa dứt lời, hai người khác cũng gật đầu tán thành, sau đó ba người cùng đi về phía đám Hoàng Tử Hiên.
Hơi thở tử vong lại một lần nữa tới gần, Hạ Mạt không khỏi lo lắng hơn.
Kim Kỵ Dung nhìn Hoàng Tử Hiên, rõ ràng là đang chờ anh nghĩ cách.
Hoàng Tử Hiên quả thực cũng bị Kim Kỵ Dung chọc tức chết, cái tên thành sự không có bại sự có thừa này, đúng là chỉ biết bóp đồng đội. Chỉ là giờ cũng không phải lúc tức giận, thấy ba người mang theo sát khí mà đến, đầu óc anh nhanh chóng vận hành, chợt lóe lên suy nghĩ, hỏi: “Kỵ Dung, cậu còn nhớ khi bé cậu đánh không lại người khác, tôi đã dùng cách gì giúp cậu không?”
“Cách gì?” Kim Kỵ Dung làm gì còn tâm trạng nghĩ nữa, hỏi thẳng luôn.
Hoàng Tử Hiên giơ tay lên che mắt, sau đó chỉ lỗ tai anh ta.
Kim Kỵ Dung lập tức hiểu ra, kêu lên: “Đương nhiên là tôi nhớ, cậu muốn dùng cách đó sao? Chúng ta đã lâu rồi không hợp tác với nhau đấy.”
“Thời gian dài ngắn không quan trọng, quan trọng là cậu và lúc còn bé vẫn giống nhau, thế là đủ rồi.” Hoàng Tử Hiên không quên nhân cơ hội này để mỉa mai Kim Kỵ Dung.
Từ nhỏ tới lớn Kim Kỵ Dung đã quen với việc bị Hoàng Tử Hiên mỉa mai, không thèm cắt lời anh, tiện tay lấy từ trên người ra một tấm vải, sau đó nhanh chóng bịt mắt lại, che đi tầm nhìn.
“Anh ta làm gì vậy?” Hạ Mạt ngạc nhiên hỏi.
“Cô xem rồi biết.” Hoàng Tử Hiên vỗ Kim Kỵ Dung một cái nói: “Ám hiệu vẫn như hồi bé, còn nhớ không?”
Kim Kỵ Dung giơ tay ok một cái, sau đó đứng lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của Hạ Mạt, anh ta như một con báo lao thẳng ra chỗ ba người kia.
Cùng lúc đó, ba tên tu võ cũng đã tới trước mặt Kim Kỵ Dung, ba người vừa thấy Kim Kỵ Dung còn dám che mắt đánh nhau với bọn họ, không khỏi hừ lạnh “Muốn chết”, đồng thời cũng ra tay.
Một trong số đó là tên tu võ Bài Sơn kỳ nhị phẩm, tốc độ ra tay nhanh nhất, một đấm nặng nề cùng tiếng hô hấp bén nhọn nháy mắt đã ập tới.
Hạ Mạt hít vào một hơi, nắm chặt hai tay đổ mồ hôi lạnh thay Kim Kỵ Dung. Lúc này hai mắt anh ta không thấy gì, không thể nhìn được một quyền này tấn công anh ta từ phía nào.
Mắt thấy nắm đấm kia chuẩn bị nện xuống người Kim Kỵ Dung, Hoàng Tử Hiên chợt bình tĩnh nói: “Kiền ngũ.”
Vành tay Kim Kỵ Dung động nhẹ, Hoàng Tử Hiên còn chưa dứt lời, anh ta đã đánh ra một chưởng.
Ầm!
Một chưởng này đánh trúng vào một đấm chuẩn bị nện xuống người anh ta, hai luồng khí va chạm giữa không trung, phát ra tiếng vang cực lớn.
Đùng!
Một đấm của tên tu võ Bài Sơn kỳ bất ngờ bị Kim Kỵ Dung đánh bật ra.
Hạ Mạt ngạc nhiên a lên một tiếng, cái miệng nhỏ há to đủ để nhét vừa một quả trứng gà. Cô ấy không hoa mắt mà, này thật là kì lạ. Kim Kỵ Dung mở to hai mắt còn không đánh bại được bọn họ, sao bây giờ bịt kín mắt rồi lại lợi hại như thế?
“Khôn cửu.” Hạ Mạt còn đang ngạc nhiên, Hoàng Tử Hiên đã nhả ra hai chữ.
Chỉ thấy Kim Kỵ Dung nhanh chóng thay đổi chiêu thức theo ám hiệu của Hoàng Tử Hiên, dùng một loại chiêu thức kì lạ tấn công tên tu võ vừa tập kích mình.
Hạ Mạt nhìn thấy rõ ràng, sau khi Hoàng Tử Hiên nói xong ám hiệu, Kim Kỵ Dung vốn không thấy gì nhưng lại nghiêng người vô cùng chính xác, đưa tay ra đánh thẳng vào ngực đối phương.
Ầm!
Một chưởng này đánh ra, vang lên tiếng động rất lớn, người kia bị Kim Kỵ Dung đánh bay.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lúc này Hoàng Tử Hiên nhanh chóng lấy trong túi của Kim Kỵ Dung ra một cây phi đao, cổ tay lộn một cái, phi đao bắn thẳng về phía tên tu võ đang bay giữa không trung.
Lách tách!
Một tia sáng hiện ra, vừa định thần nhìn lại, cây phi đao kia đã cắm thẳng vào ngực người kia. Máu tươi từ trong vết thương nhỏ giọt ra ngoài, người nọ rơi thẳng xuống đất, co quắp hai cái rồi tắt thở.
“Khụ khụ…” Hiển nhiên là một lần ra tay này đã khiến Hoàng Tử Hiên động vào vết thương của mình, anh phun thật mạnh ra một búng máu, căn bản là không thể kìm lại được.
Hạ Mạt sợ hãi kêu lên một tiếng: “Hoàng Tử Hiên!”
Hoàng Tử Hiên ho khan xua xua tay, không còn sức mà nói nữa.
Hạ Mạt thấy thế thì vội đỡ lấy anh, chịu một nửa trọng lượng cơ thể anh.
“Tao giết chúng mày.” Còn lại một tên tên tu võ Kim Cương kỳ tam phẩm thấy sư huynh bị một cây phi đao giết chết, lập tức nổi trận lôi đình, tức giận tấn công Kim Kỵ Dung.
“Đoái thất, chấn thập ngũ, cấn tam thập… khụ khụ…” Hoàng Tử Hiên vừa thấy người này điên cuồng tấn công Kim Kỵ Dung, không kịp thở dốc, lập tức phát ra một loạt ám hiệu.
Lúc này Kim Kỵ Dung không dám phân tâm, dựa theo ám hiệu của Hoàng Tử Hiên, cứ thế phá giải hết chiêu thức của đối phương.
Thấy Kim Kỵ Dung nghe ám hiệu của Hoàng Tử Hiên mà có thế phá giải được liên tiếp mười chiêu của đối phương mà không rơi vào thế hạ phong, Hạ Mạt kinh ngạc há miệng, cô ấy hoàn toàn không hiểu ám hiệu của Hoàng Tử Hiên nghĩa là gì.
Chỉ là xem như vậy cô cũng có thể hiểu được một chút, Kim Kỵ Dung không nhìn thấy được chiêu thức đối phương và góc độ đánh ra, cho nên chỉ cần Hoàng Tử Hiên ra ám hiệu, anh ta đều sẽ hóa nguy thành an được, mỗi lần Hoàng Tử Hiên nói là có thể đánh trả lại đối phương một lần.
Cứ như thế, những ám hiệu này của Hoàng Tử Hiên đã giúp Kim Kỵ Dung biết được phương hướng và chiêu thức của đối phương.
Nghĩ đến khả năng này, Hạ Mạt không khỏi càng giật mình hơn. Biện pháp kì lạ như thế, nếu như giữa hai người không có độ ăn ý cao, có lẽ đã không hiểu được lời đối phương nói, đối với người đang giao chiến là điều cực kì nguy hiểm.
Mà lúc Hoàng Tử Hiên đưa ra biện pháp này, Kim Kỵ Dung cũng không do dự mà làm theo, có thể thấy đây là cách mà bọn họ đã dùng từ thuở bé. Tuy rằng đã mười năm chưa dùng tới, nhưng bây giờ thoạt nhìn còn khá hiệu quả.
Hạ Mạt nghĩ thật là kì lạ, Kim Kỵ Dung này là như thế nào vậy. Lúc nhìn được thì không đánh lại đám người kia, bây giờ không cần nhìn nữa, chỉ cần nghe Hoàng Tử Hiên chỉ huy lại lợi hại như thế này?