Mục lục
Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi - Tác giả: Từ Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh về rồi à." Trương Tiểu Lệ thấy Hoàng Tử Hiên trở về, cơn buồn ngủ vơi đi một nửa, vội vàng đứng lên hỏi: "Bắt được người chưa?"

Hoàng Tử Hiên lắc đầu: "Sao cô còn chưa ngủ, mau đi ngủ đi."

"Thân thủ anh mà không đuổi kịp gã?" Trương Tiểu Lệ hoài nghi xoay quanh Hoàng Tử Hiên hai vòng, tỉ mỉ nhìn anh một chút, cái mũi giống như chó con hít hà mấy cái.

Hoàng Tử Hiên cũng kỳ quái ngửi quần áo trên người: "Cô ngửi cái gì, trên người tôi không có mùi phụ nữ đâu."

"Ai ngửi cái này." Trương Tiểu Lệ nguýt anh một cái: "Không phải anh giết hắn rồi chứ?"

"Không có bằng chứng thì đừng nói lung tung, cảnh sát Trương, tôi là một công dân tốt đấy." Hoàng Tử Hiên mỉm cười phủ nhận.

Trương Tiểu Lệ nghiêm túc đánh giá vẻ mặt anh, thấy anh không có dáng vẻ chột dạ mới khẽ nói: "Tốt nhất là như vậy, nếu như để tôi biết anh giết người, tôi sẽ bắt anh về cục cảnh sát tiếp nhận chế tài của pháp luật."


"Ha ha." Hoàng Tử Hiên búng trán cô ta một cái, lấy hơi nói: "Cô không cần ngủ, nhưng tôi thì có đấy."

Nói xong, anh vòng qua cô ta chạy lên lầu.

Trương Tiểu Lệ quay đầu nhìn chằm chằm bóng lưng anh một hồi, chờ anh lên lầu mới đi khóa cửa biệt thự, sau đó mới trở về phòng đi ngủ.

Giày vò cả ngày khiến Trương Tiểu Lệ mệt mỏi, vừa trở về phòng đã ngã xuống giường ngủ mất. Giấc ngủ này vô cùng yên tâm, mãi đến khi đồng hồ sinh học điểm sáu giờ rưỡi, cô ta mới mở mắt đúng giờ.

Bởi vì chuyện nửa đêm qua, cho nên hôm nay Hoàng Tử Hiên cũng dậy trễ nửa ngày so với bình thường, lúc anh xuống lầu cũng vừa hay gặp Trương Tiểu Lệ ra khỏi phòng. Thấy cô ta cũng dậy sớm như thế, Hoàng Tử Hiên kinh ngạc nói: "Dậy sớm thế?"

Trương Tiểu Lệ hà hơi đi vào trong sân: "Luyện công, ba tôi nói không được lười luyện công, mỗi ngày đều phải kiên trì. Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục, một ngày cũng không được bỏ qua."

Hoàng Tử Hiên nghe vậy thì kinh ngạc, cũng đi vào trong sân nói: "Con gái các cô không sợ có quầng thâm mắt sao, hôm qua cô ngủ muộn như vậy, hôm nay đã dậy sớm như thế, không sợ thành mắt gấu mèo à."

"Dừng, mắt có quầng thâm là do cơ thể trao đổi chất chậm. Người mỗi ngày đều đánh quyền luyện công giống tôi, cơ thể trao đổi chất rất nhanh, căn bản sẽ không để lại quầng thâm." Trương Tiểu Lệ nói xong, bắt đầu luyện công trong sân.

Lúc đầu Hoàng Tử Hiên cũng định luyện công, nhưng nhìn thấy Trương Tiểu Lệ luyện đâu ra đấy, trước tiên anh đứng ở một bên quan sát.

Trương Tiểu Lệ luyện công rất phức tạp, mấy lần thấy cô ta ra đòn bằng cả tay và chân, giống như mỗi loại đều rất am hiểu, nhưng mỗi loại lại không luyện đến cuối cùng. Hoàng Tử Hiên nhìn một hồi đã phát hiện Trương Tiểu Lệ thuộc kiểu người có võ công mạnh mẽ, mặc dù cô ta là con gái, nhưng quyền cước lại chẳng có một tia mềm mại, mỗi lần ra đòn đều vô cùng bá đạo.

Mặc dù chiếm một chút ưu thế so với những cô gái khác, nhưng cũng đánh mất ưu thế đặc thù của con gái. Hoàng Tử Hiên cảm thấy, nếu như Trương Tiểu Lệ có thể hơi thu lại lực một chút, thêm một chút mềm mại vào đó, lực sát thương sẽ lợi hại hơn rất nhiều.

Hạ Mạt có thể cân bằng được cương nhu một cách tương đối, nên vừa thì vừa, nên nhu thì nhu. Trương Tiểu Lệ muốn công phu trở nên lợi hại mà cứ mãi luyện tập như vậy, vĩnh viễn đừng mong vượt qua Hạ Mạt.

"Này, anh dậy sớm như vậy để nhìn tôi luyện công à?" Trương Tiểu Lệ phát hiện Hoàng Tử Hiên cứ nhìn mình chằm chằm, khó chịu trừng mắt liếc anh một cái.

"Tôi không biết cô có thói quen luyện công sáng sớm." Hoàng Tử Hiên thu hồi ánh mắt, bắt đầu đứng tại chỗ đánh Thái Cực giống như thường ngày.

"Đánh Thái Cực!" Trương Tiểu Lệ có chút kinh ngạc, không luyện công nữa, bắt đầu nhìn chằm chằm Hoàng Tử Hiên.

Tất nhiên Trương Tiểu Lệ biết Thái Cực, cô ta cũng từng nghe ba nói, luyện Thái Cực đến cực hạn, lực sát thương rất kinh người, không môn công phu kiên cường nào có thể phá được.

Giờ phút này, Thái Cực mà Hoàng Tử Hiên đang đánh chính là chiêu thường thấy, mỗi khi trời tối đều có thể nhìn thấy một đám ông bà cụ múa may trong sân. Nhưng làm người trong nghề, Trương Tiểu Lệ không cảm thấy Hoàng Tử Hiên đang múa may. Cô ta nhìn ra, mỗi lần Hoàng Tử Hiên phất tay đều mang uy lực rất mạnh.

Cô ta không khỏi nhìn đến mê muội, ánh nắng sớm chiếu lên người anh, theo tay chân anh cùng nhau nhảy lên. Nếu như giờ phút này bọn họ đang ở trong rừng, Trương Tiểu Lệ có thể chắc chắn, sẽ có rất nhiều chim chóc vây quanh, cùng anh nhảy múa. Anh giống như thế ngoại cao nhân, toàn thân lộ ra sắc thái thần bí.

Nhìn một chút, trong lòng Trương Tiểu Lệ vừa động, thừa dịp anh quay đầu bất thình lình tấn công. Đây cũng coi như đánh lén, nhưng gáy Hoàng Tử Hiên giống như mọc mắt, không đợi Trương Tiểu Lệ tấn công, anh đã dùng một tay đẩy trở về.

Bốp!

Hoàng Tử Hiên cảm thấy tay mình đẩy phải thứ gì đó mềm nhũn, anh lập tức quay đầu nhìn thoáng qua.

"Á… Lưu manh." Trương Tiểu Lệ trợn mắt một cái, đẩy tay Hoàng Tử Hiên trên ngực mình ra, căm giận nhanh chóng đánh về phía anh.

Hoàng Tử Hiên xấu hổ, vừa trốn tránh vừa giải thích nói: "Oan cho tôi quá, tôi đang đánh Thái Cực êm đẹp, là cô đột nhiên xông tới chứ bộ."

"Đừng có giảo biện, anh cố ý thì có, xem chiêu." Trương Tiểu Lệ càng đánh càng mạnh mẽ, hận không thể đánh chết Hoàng Tử Hiên.

Hoàng Tử Hiên thấy một mực trốn tránh không phải biện pháp, đành phải gặp chiêu phá chiêu, đánh nhau với cô ta.

Trương Tiểu Lệ không ngừng thay đổi chiêu thức, nhưng Hoàng Tử Hiên lại chỉ dùng Thái Cực ứng phó, mỗi lần đều có thể thành thạo điêu luyện, nhẹ nhàng linh hoạt phá hủy đòn tấn công mạnh mẽ của Trương Tiểu Lệ, khiến cô ta càng đánh càng nản chí, dần dần không còn hào hứng nữa.

"Không đánh không đánh." Một lần nữa bị Hoàng Tử Hiên dùng Thái Cực đẩy ra, Trương Tiểu Lệ nhụt chí nói.

Hoàng Tử Hiên cười ha ha thu tay lại: "Đúng là cô ra lực rất mạnh, nhưng Thái Cực chính là công phu lấy nhu thắng cương, cô càng vừa thì nó càng nhu. Dù sức cô có mạnh đến đâu, đánh lên bông cũng vô dụng."

"Căn bản chính là chơi xấu." Trương Tiểu Lệ không phục khẽ nói.

"Cô không muốn hiểu tôi cũng chẳng còn cách nào, nhưng tôi tốt bụng nhắc nhở cô một câu, không bận rộn thì luyện Thái Cực một chút, đối với cô không thiệt tí gì đâu." Hoàng Tử Hiên nói.

"Vì sao? Tôi chăm chỉ luyện công, không ngừng tích lũy sức mạnh, chứ luyện Thái Cực để làm gì?" Trương Tiểu Lệ không hiểu hỏi.

Hoàng Tử Hiên nhìn cô ta một chút: "Cô là con gái, con gái thì phải biết lợi dụng ưu thế của con gái. Ai nói luyện Thái Cực không thể tích lũy sức mạnh, cô biết lấy ít địch nhiều không? Vừa rồi tôi còn chẳng cần dùng lực đã có thể đẩy cô ra, đây chính là sức mạnh của Thái Cực."

"Sức mạnh của Thái Cực?" Trương Tiểu Lệ cái hiểu cái không suy nghĩ, giống như hiểu ra cái gì đó, nhưng rốt cuộc hiểu ra cái gì thì cô ta vẫn không hiểu.

"Archimedes đã nói, cho tôi một điểm tựa, tôi có thể nhấc bổng cả địa cầu. Đạo lý này cũng có thể dùng trong công phu, chỉ cần cô tìm đúng điểm đột phá, sức mạnh mới là thứ tiếp theo. Vì sao rắn có thể nuốt chửng voi, vì sức lực của nó lớn sao? Còn không phải vì nó đủ mềm, hiểu cách lợi dụng ưu thế của cơ thể. Nếu như nó muốn dựa vào sức lực để giết voi, có tốn một trăm năm cũng không thể giết được đối thủ."

Hoàng Tử Hiên nói xong, quay người đi vào biệt thự, để lại Trương Tiểu Lệ trong sân tiêu hóa lời nói của anh. Cô ta luyện tập theo cách của riêng mình mười năm, cho dù có tìm ra điểm thiếu sót cũng phải cần thời gian để cô ta nghĩ thông suốt.

Trương Tiểu Lệ sững sờ đứng trong sân, không nhúc nhích suy nghĩ lời Hoàng Tử Hiên nói. Cô ta không ngừng lặp đi lặp lại ý tứ của Hoàng Tử Hiên, nghiêm túc giống như nghe ba nói công phu là gì.

Hoàng Tử Hiên không để ý đến cô ta nữa, đi vào phòng bếp bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Hôm nay Lê Mỹ Gia phải đến tập đoàn Thịnh Thế, nhất định không thể tới muộn, dựa theo thói quen rời giường bình thường của cô ấy, hẳn là lát nữa sẽ xuống.


Hôm nay Lê Mỹ Gia dậy sớm hơn bình thường một chút, cô không thay quần áo, chỉ đánh răng rửa mặt rồi mặc đồ ngủ đi xuống. Bởi vì tối hôm qua không ăn cơm, cho nên đã đói không chịu được, chưa kịp trang điểm thay quần áo đã bị dạ dày kháng nghị thúc giục đi xuống.


Chỉ là, cô vừa xuống đã phát hiện trên mặt bàn chưa dọn xong đồ ăn sáng giống như ngày thường, Hoàng Tử Hiên còn đang bận rộn làm đồ ăn bên trong. Lê Mỹ Gia đói bụng tựa lên khung cửa hỏi: "Khi nào ăn sáng vậy?"


"Cô đói bụng à, để tôi gọi Tiểu Lệ tới ăn, chỗ này có thể ăn rồi." Hoàng Tử Hiên không quay đầu lại lật trứng tráng nói.


Lê Mỹ Gia nghe vậy thì nhìn thoáng qua, thấy anh làm nhiều đồ ăn hơn so với bình thường, trong lòng nhất thời không vui. Hoàng Tử Hiên chưa hỏi ý cô ấy đã cho một cô gái đến thuê phòng, bây giờ còn làm đồ ăn sáng cho cô ta, những điều này khiến cô ấy vô cùng không vui.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK