"Ừm, không ngờ ở trong đô thị cũng có thể gặp được cổ trùng, bình thường những thứ này để xuất hiện ở vùng Miêu Cương xa xôi." Hoàng Tử Hiên nói xong lại chuyển ngân châm lên trên ngọn đèn cồn.
Miêu Cổ gặp lửa thì lại càng nhúc nhích kinh hơn, chỉ tiếc rằng cho dù nó có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của ngân châm, sau khi ở trên ngọn lửa một hồi thì không còn động đậy gì nữa.
Sau khi Hoàng Tử Hiên nhìn Miêu Cổ bị chết cháy, ném ngân châm đi, nói với y tá: "Cầm những vật này đi đốt hết đi, không được để lại bất kỳ thứ gì."
Y tá nhanh chóng gật đầu, thầm nghĩ cho dù Hoàng Tử Hiên không dặn dò thì các cô cũng sẽ không để lại những thứ cổ trùng này, nghĩ lại thôi mà da đầu cũng run lên cả.
"Cậu bạn à, chị cảm ơn cậu nhiều lắm. Lúc nào thì chồng của chị mới có thể tỉnh?" Người phụ nữ trung niên cảm kích Hoàng Tử Hiên không thôi, nếu hôm nay không may mắn mà gặp được người như Hoàng Tử Hiên, có lẽ chồng của cô đã chết một cách không rõ ràng rồi.
Hoàng Tử Hiên chép miệng: "Ừm, đã tỉnh."
Nghe được lời này của Hoàng Tử Hiên, người phụ nữ trung niên cảm ơn không ngớt, những người khác cũng nhìn về phía người đàn ông trung niên, chỉ thấy người vốn đang mê man kia từ từ mở mắt ra.
"Ông Trần!" Người phụ nữ trung niên kích động hô lớn: "Ông không sao rồi, ông Trần ơi, sau này ông không có chuyện gì nữa rồi."
Đại não của người đàn ông trung niên vẫn còn mê mang, sau khi tỉnh táo lại mới ngồi xuống, nhìn nhiều người vây xung quanh mình như vậy, kỳ quái gãi đầu: "Tôi bị sao vậy? Chẳng phải tôi đang ngủ ở nhà sao? Sao lại đến bệnh viện?"
"Cái gì chứ, ông bị hồ đồ rồi sao. Ông đã quên rồi ư, chúng ta vẫn luôn ở trong bệnh viện mà." Người phụ nữ trung niên khẽ vỗ anh ta nhắc nhở.
Người đàn ông trung niên nghe vậy thì sửng sốt, sau đó mới cẩn thận nhớ lại mọi chuyện. Anh ta nhớ õ sáng hôm nay đã đi cùng vợ đến khoa thần kinh của bệnh viện, sau đó không khống chế được mà bắt đầu ồn ào với bác sĩ, chuyện sau đó thì anh ta không còn nhớ gì nữa.
"Tôi, tôi không nhớ rõ lắm." Người đàn ông trung niên áy náy nhìn về phía Hồ Gia Hoa xin lỗi: "Giáo sư Hồ, rất rất xin lỗi ông, gần đây tôi không thể khống chế nổi tính tình của mình, kính xin ông đừng để trong lòng."
Mọi người nghe vậy thì chấn động, ôi trời ơi, cái người này và người lúc trước là một sao? Bọn họ thật sự không thể tưởng tượng được người đàn ông chất phác này lại chính là cái người hô đánh hô giết kia.
Lúc này Hồ Gia Hoa vẫn còn đắm chìm trong rung động mà Hoàng Tử Hiên mang lại, cái chậu đầu côn trùng nhỏ kia chính là thật, cái Miêu Cổ màu đỏ lòm kia cũng là thật. Là ông tận mắt nhìn thấy Hoàng Tử Hiên ép ra khỏi cơ thể của người đàn ông trung niên, những thứ côn trùng buồn nôn đó và cách giải cổ của Hoàng Tử Hiên đều là một nhận thức mới mẻ trong y học với ông ta, sao ông ta có thể bình tĩnh cho được!
"Ông Trần, ông phải cảm ơn cậu bạn này thật tốt, là cậu ấy đã cứu mạng của ông đó. Ông cũng không biết, trong cơ thể của ông có rất nhiều côn trùng nhỏ, nếu không phải cậu bạn này ép chúng ra ngoài thì sau này ông cũng không có đường sống." Người phụ nữ trung niên nhanh chóng kéo người đàn ông trung niên xuống, chỉ vào Hoàng Tử Hiên nói.
Người đàn ông trung niên nghe mà đần độn, u mê hỏi: "Côn trùng nhỏ gì cơ?"
"Rất rất nhiều côn trùng nhỏ, ông nhìn cái chậu đen sì này đi, toàn là côn trùng nhỏ bị ép ra khỏi cơ thể của ông đó..." Người phụ nữ trung niên nói hết những chuyện mà Hoàng Tử Hiên cho chồng mình một lần.
Người đàn ông nghe xong cũng kinh hồn táng đảm, nếu không phải là do vợ mình nói, anh ta thật sự bị Miêu Cổ căn, hơn nữa trên cánh tay thật sự có một vết thương nhỏ, vật thì ngay cả một dấu chấm câu anh ta cũng không tin.
"Ông đừng có mà không tin, ông nhìn trên này đi, đây là chứng cứ, còn có rất nhiều người ở đây làm chứng." Người phụ nữ trung niên thấy chồng không lên tiếng, sốt ruột kéo áo của anh ta.
Lúc này người đàn ông trung niên mới hoàn hồn, nhanh chóng khát tay nói: "Không đúng không đúng, tôi tin tôi tin." Nói xong lại cầm lấy tay của Hoàng Tử Hiên: "Cậu bạn à, cảm ơn cậu. Ân cứu mạng không biết lấy gì đền đáp, để anh dập đầu với cậu."
"Ối đừng." Hoàng Tử Hiên nhanh chóng ngăn lại nói: "Tiện tay không đáng nhắc đến mà thôi, dập đầu là tôi giảm thọ đấy."
"Cậu bạn à, cậu nhất định phải cho anh số điện thoại của cậu, nói sao thì anh cũng phải mời cậu đến nhà ngồi chơi, phải cảm ơn cậu thật tốt." Người đàn ông trung niên kéo tay của Hoàng Tử Hiên, kích động nói.
Hoàng Tử Hiên ôi lên một tiếng, vì để cho người đàn ông trung niên buông tay ra, đành phải cho anh ta số điện thoại của mình.
Người đàn ông trung niên nhanh chóng bảo vợ nhớ cho kỹ, kích động không thôi mà liên tục nói lời cảm ơn.
"Anh Trần, chị Trần, lòng biết ơn của hai người tôi xin nhận. Chúng ta đừng đứng ở đây chắn đường bệnh nhân khác đến khám bệnh nữa, anh Trần đã không còn đáng ngại nữa, thuốc có thể dừng uống được rồi, đừng có đần độn, u mê mà lại trúng cổ trùng nữa." Hoàng Tử Hiên bị hai vợ chồng cảm ơn rối rít, bất đắc dĩ đành phải chấp nhận lời mời cơm của bọn họ.
Hai vợ chồng vội vàng gật đầu, liên tục dặn dò Hoàng Tử Hiên nhất định phải đến nhà bọn họ rồi mới rời đi.
"Được rồi, mọi người giải tán cả đi. Tất cả các bác sĩ, y tá hãy nhanh chóng trở lại cương vị của mình, đừng để người bệnh đợi lâu." Sau khi hai người rời đi, Lưu Nhân Tông khoát tay nói với nhân viên chăm sóc và chữa bệnh.
Các bác sĩ y tá không dám ở lại lâu, nhanh chóng tản ra, tất cả trở về cương vị, tiếp tục làm việc.
"Cậu thần y Hoàng, cậu đã khiến mọi người thay đổi cách nhìn, bội phục bội phục." Lưu Nhân Tông chắp tay, nói những lời từ đánh lòng với Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên ngại ngùng sờ cánh mũi: "Phó viện trưởng Lưu khách sáo quá, gọi tôi là Hoàng Tử Hiên là được rồi. Chỉ là một loại cổ trùng mà thôi, nếu mà nó mạnh quá thì tôi cũng bó tay chịu trói."
"Ha ha, tôi thích những người còn trẻ mà như cậu, thắng mà không kiêu. Vậy được, tôi gọi cậu là Hoàng Tử Hiên, nếu cậu bằng lòng thì hãy gọi tôi là bác Lưu, dù sao tôi cũng lớn hơn cậu." Lưu Nhân Tông cao giọng cười nói.
Hoàng Tử Hiên tính toán, thật ra Lưu Nhân Tông cũng lớn hơn ba anh mấy tuổi, gọi một tiếng bác thì cũng không lỗ gì. Thích thú cười nói: "Được, bác Lưu."
Lưu Nhân Tông nghe Hoàng Tử Hiên gọi mình là bác, càng vui vẻ mà cao giọng cười to, vỗ vai của Hoàng Tử Hiên nói: "Hiếm thấy một người như cậu ở đây, đi nào, đến phòng làm việc của tôi ngồi một lát."
Hoàng Tử Hiên nghĩ đến chỗ của Lưu Nhân Tông sẽ lấy được đồ dễ dàng hơn, thích thú gật đầu nói: "Đúng lúc tôi cũng muốn tìm bác Lưu có việc."
"Hửm?" Lưu Nhân Tông khẽ hắng giong, nhìn chú Vương hỏi: "Có liên quan đến ông anh đây sao?"
"Vâng, ông ta bị đau dây thần kinh sinh ba, có mấy dây thần kinh bị tổn thương nghiêm trọng. Tây y không có cách nào chữa được, nên muốn đến thử cách của Trung y xem sao." Hoàng Tử Hiên gật đầu nói.
"Cậu nói cái gì? Ngay cả đau dây thần kinh sinh ba của ông ta nghiêm trọng đến mức ngay cả cậu cũng không thể chữa khỏi sao?" Không chờ Lưu Nhân Tông nói, Hồ Gia Hoa đã kinh ngạc nhảy dựng. Ông ta là chuyên gia của khoa thần kinh nội, cả đời này đều dùng để nghiên cứu thần kinh. Chỉ cần liếc mắt nhìn là ông ta biết rõ chứng đau thần kinh sinh ba của chú Vương nghiêm trọng bao nhiêu, ông ta cũng không dám nói là trị được hết. Thế nhưng Hoàng Tử Hiên há miệng ra là tự tin tràn đầy, cứ như chỉ là bệnh cảm sốt thông thường.
Hoàng Tử Hiên đáp: "Dùng cách chữa bệnh Trung y, không khó để trị hết."
Trái lại Hồ Gia Hoa hít một hơi khí lạnh.
"Sao có thể như vậy, Trung y lợi hại đến mức có thể chữa được chứng đau thần kinh của ông ta sao? Cậu đừng có khoác lác vô lý." Người trợ lý căn bản không tin lời nói của Hoàng Tử Hiên, tuy lúc nãy anh đã thể hiện được khả năng bất phàm của mình nhưng chuyện thần kinh này, bọn họ mới là chuyên gia.
"Các anh không chữa được là vì y thuật của các ông không đến nơi đến chốn, sao lại trách y thuật của người khác quá tốt chứ." Lông mày của Hoàng Tử Hiên nhăn lại, mất hứng.
"Y thuật của ai không đến nơi đến chốn hử, rõ ràng là cậu đang khoác lác, tôi tuyệt đối không tin cậu." Trợ lý trừng mắt tranh luận.
"Chúng tôi chữa bệnh của chúng tôi, ai quan tâm anh có tin hay không." Hạ Mạt hừ rồi nói với Hoàng Tử Hiên: "Hoàng Tử Hiên, chúng ta đi thôi, đừng quan tâm đến anh ta, anh ta đang ghen ghét hâm mộ anh thôi. Anh ta không đẹp trai bằng anh, thực lực cũng không tốt bằng anh."
Hoàng Tử Hiên a một tiếng, tủi thân nói: "Đẹp trai cũng đâu phải lỗi của tôi, ai bảo ba mẹ tôi có gen tốt làm chi."
Hạ Mạt phát ra âm thanh cười cợt, liếc nhìn anh: "Tôi chỉ tùy tiện nói thôi, anh lại cho là thật sao."
Hoàng Tử Hiên ài một tiếng: "Con người quá thành thật rồi."
Mọi người lập tức bị Hoàng Tử Hiên chọc cười, Lưu Nhân Tông vừa cười vừa nói: "Tốt rồi, đến phòng làm việc của tôi nói cho kỹ."
"Đợi đã." Mấy người Hoàng Tử Hiên vừa nhấc chân thì Hồ Gia Hoa lại lên tiếng chặn đường.
Hạ Mạt quay đầu, không kiên nhẫn nói: "Mấy người có thôi đi chưa."
"Không không, cô hiểu lầm rồi." Hồ Gia Hoa nhanh chóng giải thích nói: "Tôi không có nghi vấn gì trong lời nói của cậu ta cả, tôi chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ, không biết mấy vị tiểu giáo viên có thể đồng ý hay không."
Hồ Gia Hoa không dám gọi Hoàng Tử Hiên là thằng nhóc ranh nữa, cộng thêm có Lưu Nhân Tông ở đây, ông ta càng thêm khách sáo với Hoàng Tử Hiên.
"Hửm?" Hoàng Tử Hiên liếc nhìn ông ta với ánh mắt kỳ quái: "Thỉnh cầu gì?"