Mục lục
Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi - Tác giả: Từ Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Tiểu Lệ nghe thế thì ừ một tiếng, thi triển chiêu thức, tấn công Hoàng Tử Hiên. Hôm qua cô ấy mới học Thái Cực quyền, hôm nay đã phải dùng để tấn công người khác, có thể nói là khó càng thêm khó. Chỉ là may mà cô ấy cũng khá thông minh, ra chiêu thành thạo.

Một làn gió mềm mại đập vào mặt, Hoàng Tử Hiên không triển khai chiêu thức khác để ngăn cản, mà dùng chiêu thức giống hệ cô ấy, khi tay hai người đụng vào nhau, một tiếng đùng vùng lên, Trương Tiểu Lệ bị sức mạnh của Hoàng Tử Hiên đẩy ra ngoài.

Cạch cạch cạch.

Chân Trương Tiểu Lệ lùi ra sau ba bước, nơi cô đi qua đều để lại gót chân in sâu xuống. Nếu không phải cô dùng lực đạo của bản thân để đánh tan sức mạnh Hoàng Tử Hiên ập tới thì có lẽ đã ngã lâu rồi.

Còn Hoàng Tử Hiên thì đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, trên mặt vẫn là nụ cười nhẹ nhàng, giống như người vừa đẩy Trương Tiểu Lệ ra không phải anh vậy.

“Chênh lệch lớn quá!” Lần này, Trương Tiểu Lệ đã hiểu rõ mình và Hoàng Tử Hiên chênh lệch nhiều đến mức nào, dường như còn thoáng hiểu ra đươc những lời nói sâu xa của Hoàng Tử Hiên về thái cực quyền lúc trước.

“Bây giờ đã hiểu chưa?” Hoàng Tử Hiên thu tay lại hỏi.

Trương Tiểu Lệ gật đầu: “Có lẽ.”

“Hiểu rồi thì luyện tiếp đi, đợi đến khi cô lĩnh hội được ý nghĩa sâu xa của nó rồi thì sẽ luyện được thái cực quyền này nhuần nhuyễn thôi, lợi ích của nó không nhỏ đâu.” Hoàng Tử Hiên nói xong thì không để ý đến cô ấy nữa, bắt đầu bài tập hằng ngày của mình.

Trương Tiểu Lệ vẫn còn suy tư trong chốc lát, sau đó mới đứng cùng một hàng luyện tập với Hoàng Tử Hiên. Lúc này cô thay đổi cách thức luyện tập, không luyện năm chiêu liên tiếp nữa, mà chọn một chiêu luyện nhiều lần, không biết mệt mỏi.

Hoàng Tử Hiên cũng không quan tâm cô luyện thế nào, sau khi luyện xong một bộ Thái Cực quyền liền chắp tay. Anh vừa mới chuẩn bị quay về biệt thự làm cơm sáng, thì điện thoại di động vừa lúc vang lên. Hoàng Tử Hiên móc điện thoại từ trong túi ra, cũng không nhìn số mà trực tiếp nghe luôn.


"Anh Hoàng, tôi là Yến Thiên Hành, ngài còn nhớ tôi không? Sáng sớm hôm qua chúng ta vừa gặp mặt." Trong điện thoại truyền đến một tiếng nói thận trọng.

Yến Thiên Hành?

Hoàng Tử Hiên sửng sốt một chút, trong đầu hiện ra một thiếu niên với khuôn mặt non nớt. Chợt nhớ ra, vuốt cằm nói: "Ừ, tôi nhớ. Tôi còn nhớ rõ chính tôi đã đồng ý giúp cậu chữa khí lạnh."

Yến Thiên Hành nghe vậy kích động không thôi nói: "Anh Hoàng, hôm này ngài thật sự sẽ đến giúp tôi chữa khí độc lạnh sao?"

"Nam tử hán đại trượng phu nói là làm, cậu gửi địa chỉ qua điện thoại cho tôi, tối tôi đến nhà tìm cậu." Hoàng Tử Hiên gật đầu nói.

"Được được được, tôi lập tức gửi cho ngài." Yến Thiên Hành kích động cúp điện thoại, soạn địa chỉ nhà gửi qua tin nhắn cho Hoàng Tử Hiên.

Tinh tinh!

Rất nhanh Hoàng Tử Hiên đã nhận được đoạn tin nhắn ngắn, nhìn thoáng qua liền nhớ kỹ. Bên này anh vừa cất điện thoại vào túi, bên kia Trương Tiểu Lệ đã xông tới, ngạc nhiên hỏi: "Anh còn có thể chữa được khí độc lạnh sao?"

"Cô biết khí độc lanh?" Hoàng Tử Hiên còn kinh ngạc hơn so với cô.

Trương Tiểu Lệ cắt lời: "Ngữ khí này của anh là sao, tôi biết khí độc lạnh rất kỳ lạ à? Tốt xấu gì tôi cũng là người tu võ, không hề nông cạn như vậy có được không hả."

Hoàng Tử Hiên nghĩ cũng phải, người trong giới tu võ biết đến khí độc lạnh cũng không có gì là kỳ quái. Anh cười cười gật đầu một cái: "Ừ, không phải loại độc gì khó giải."

“Cái gì!” Trương Tiểu Lệ kinh ngạc nói: “Anh không khoác lác đấy chứ, hàn độc không phải ở trong nhuyễn cân tán của tôi như lần trước, tùy ý đấm bóp vài cái là giải được. Tôi nghe ba tôi nói hàn độc rất khó giải, có không ít người tu võ chết vì hàn độc.”

“Người ba cô nói là người khác, không phải tôi. Hàn độc đối với tôi chỉ giống như cảm cúm sốt cao, trò trẻ con thôi.” Hoàng Tử Hiên hất cằm lên.

“Không biết xấu hổ!” Trương Tiểu Lệ xoay người liếc anh một cái, con ngươi đảo một vòng, nói: “Buổi tối tôi cũng muốn đi theo, để xem anh có khoác lái hay không.”

“Cô cũng muốn đi?” Hoàng Tử Hiên hỏi lại.

“Ừ, nếu anh không đưa tôi đi cùng thì chứng tỏ anh đang khoác lác thôi.” Trương Tiểu Lệ sợ Hoàng Tử Hiên không đồng ý nên cô ta nhấn mạnh thêm.

Khóe miệng Hoàng Tử Hiên nhếch lên, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, dẫn cô đi theo cũng được, nhưng trước tiên cô giúp tôi một chuyện đã.”

“Chuyện gì?” Trương Tiểu Lệ cảnh giác hỏi.

Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười, lộ ra hai cái răng trắng: “Đừng căng thẳng như thế, tôi muốn hỏi cô về đường đi thôi. Ở Long Thành có núi hoang không, ngọn núi bỏ không, không có bóng người rất lâu rồi ấy.”

“Anh hỏi chuyện này làm gì?” Trương Tiểu Lệ khó hiểu hỏi.

“Có việc cần, cô cứ nói đi.” Hoàng Tử Hiên nói.

Trương Tiểu Lệ lại hỏi: “Có liên quan đến giải trừ hàn độc không?”

Tầm mạc “Ừ” một tiếng.

Đôi mắt của Trương Tiểu Lệ sáng lên: “Anh đi lên núi hoang thì có thể tìm được cách giả trừ hàn độc hả?”

“Cô chỉ cần nói cho tôi biết có hay không là được rồi, hỏi nhiều như thế làm gì, cô là mèo xanh hỏi ba nghìn câu à?” Hoàng Tử Hiên bực bội trả lời.

Trương Tiểu Lệ bĩu môi: “Không nói thì thôi, hì hì, dù sao thì hôm nay tôi không đi làm, anh dẫn tôi theo được không?”

“Tôi có thể nói không à?” Hoàng Tử Hiên hỏi.

“Không thể, nếu anh không dẫn tôi đi theo thì tôi sẽ không chỉ đường cho anh.” Trương Tiểu Lệ kiên quyết phải đi theo Hoàng Tử Hiên.

“Không nói thì dẹp đi, tôi đi tra Baidu.” Hoàng Tử Hiên nói rồi lập tức nhấc chân đi về phía biệt thự.

Trương Tiểu Lệ vội vàng kéo anh lại: “Anh có kiếm nơi đó trên Baidu thì cũng không có đâu, chỉ có tôi đây là người Long Thành chính gốc mới biết đường thôi. Nơi đó cách Long Thành nửa giờ đồng hồ đi xe, hướng dẫn viên cũng không dẫn đến được nơi đó.”

“Cô sẽ không gạt tôi chứ?” tầm mạc nghe thấy cô nói có đầu có đuôi, rất là nghi ngờ mức độ đáng tin của câu này.

“Không gạt anh thật mà, anh dẫn tôi tới đó thì biết.” Trương Tiểu Lệ nghiêm trang nói.

Hoàng Tử Hiên lại nhìn chăm chú vào mặt cô ta một lát, cảm thấy dáng vẻ của cô ta thật sự không giống lừa gạt thì mới thỏa hiệp: “Được rồi, vậy chúng ta ăn sáng xong thì xuất phát.”

Trương Tiểu Lệ vui mừng reo hò một lát.

“Suỵt…nhỏ tiếng chút, đừng làm phiền Diệc Hạm ngủ.” Hoàng Tử Hiên vội vàng làm động tác im lặng.

Trương Tiểu Lệ vội vàng che kín cái miệng nhỏ, vui vẻ đi luyện thái cực quyền.

Hoàng Tử Hiên rất bất đắc dĩ trước hành động lỗ mãng của cô ta, thở dài một tiếng rồi đi nấu ăn.

Đỗ Diệc Hạm vẫn thức dậy đúng giờ như mọi khi, trang điểm đàng hoàng rồi mới xuống lầu, đúng lúc Hoàng Tử Hiên vừa mới nấu bữa sáng xong.

Qua bữa ăn khuya vui vẻ ngày hôm qua, Đỗ Diệc Hạm không có thái độ thù địch Trương Tiểu Lệ như hôm qua. Thấy Hoàng Tử Hiên làm xong bữa sáng rồi thì ngồi xuống chờ ăn sáng như trước đây.

Hoàng Tử Hiên bưng hết đồ ăn sáng lên bàn, gọi Trương Tiểu Lệ vẫn còn đang luyện thái cực quyền ở bên ngoài vào ăn. Trương Tiểu Lệ ngửi thấy mùi thơ thì chạy vào, rửa tay rồi ngồi đối diện với Đỗ Diệc Hạm, không khách sáo mà ăn trước.

Dường như Đỗ Diệc Hạm cũng biết tính cách cẩu thả của cô ta, cũng không cảm thấy Trương Tiểu Lệ không lịch sự, cô ta cầm đũa của mình lên rồi bắt đầu ăn.

Nhìn thấy bọn họ có thể hòa thuận ngồi ăn chung với nhau, Hoàng Tử Hiên thở phào nhẹ nhõm một hơi. Anh vốn lo lắng Đỗ Diệc Hạm mới tỉnh dậy thì lại trở về dáng vẻ lạnh lẽo, đối xử với Trương Tiểu Lệ cũng lạnh như băng.

Bữa sáng diễn ra trong bầu không khí ấm áp, không hiểu sao Hoàng Tử Hiên cảm thấy rất vui vẻ, anh thầm nghĩ rằng nếu vợ lớn vợ bé của mình cũng hòa thuận như thế thì anh lại cách mục tiêu vượt qua ba mình gần thêm một bước.

“Ăn nhanh lên, hôm nay tôi phải đến công ty sớm.” Lúc Hoàng Tử Hiên đang tưởng tượng ra viễn cảnh tươi đẹp, tiếng Đỗ Diệc Hạm thúc giục vang lên bên tai.

Hoàng Tử Hiên “Hả” một tiếng: “Cô đến công ty sớm mà bảo tôi ăn nhanh lên làm gì.”

“Anh là tài xế của tôi, bà chủ phải đến công ty sớm, chẳng lẽ anh không chuẩn bị trước à?” Đỗ Diệc Hạm nhíu mày.

Hoàng Tử Hiên nhếch môi: “Tôi nói này người đẹp, chắc cô sẽ không ngủ một giấc rồi mất trí nhớ đâu nhỉ. Để tôi nhắc cho cô nhớ, sáng hôm qua cô đã đuổi việc tôi rồi.”

Đôi mày đen của Đỗ Diệc Hạm nhíu chặt, giọng điệu như bị mất trí nhớ: “Có hả? Tôi không nhớ.”

“…” Trên trán Hoàng Tử Hiên xuất hiện ba vạch đen: “Không nhớ là ý gì?”

“Không nhớ là không nhớ, nghĩa là bây giờ anh vẫn là tài xế của tôi như cũ, phải đưa đón tôi đi làm.” Đỗ Diệc Hạm nói mà mặt không đỏ tim không đập.

Khóe miệng Hoàng Tử Hiên run rẩy, hoàn toàn không hiểu Đỗ Diệc Hạm đang diễn trò gì, tâm trạng không tốt thì muốn đuổi việc mình, tâm trạng tốt thì lại không thừa nhận, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Trương Tiểu Lệ lén đá Hoàng Tử Hiên ở dưới bàn một cái, ám chỉ anh đừng đối chọi với Đỗ Diệc Hạm nữa, lỡ như chọc cô ta tức giận thì bầu không khí trong nhà khó khăn lắm mới ấm áp lên sẽ lạnh đi.

Đương nhiên Hoàng Tử Hiên hiểu được ý này khi Trương Tiểu Lệ đá mình, nhưng anh cũng không muốn nhượng bộ Đỗ Diệc Hạm, anh trịnh trọng nói: “Cô không nhớ rõ cũng không sao, dù sao thì tôi cũng nhớ cô đã đuổi việc tôi rồi. Nếu cô muốn tôi tiếp tục làm tài xế cho cô thì chỉ có thể thuê lại lần nữa, nếu không thì tôi sẽ không đồng ý.”

Trương Tiểu Lệ nghe thấy Hoàng Tử Hiên nói thế thì lập tức căng thẳng nhìn về phía Đỗ Diệc Hạm, hơn nữa cô ta còn chuẩn bị rút lui bất cứ lúc nào, dựa theo tính cách cao ngạo của Độ Diệc Hạm thì giây tiếp theo cô ta sẽ hất bàn.

Không chỉ có Trương Tiểu Lệ mà ngay cả Hoàng Tử Hiên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng né tránh rồi.

Nhưng giây tiếp theo Đỗ Diệc Hạm không hất bàn, cô ta rất bình tĩnh gắp trứng chiên bỏ vào giữa miếng bánh mì nướng, vừa rưới sốt cà chua lên trên vừa nói: “Được, vậy tôi thuê anh lần nữa.”

Hoàng Tử Hiên thở phào.

Trương Tiểu Lệ cũng thở phào.

Hôm nay Đỗ Diệc Hạm bị ma nhập à, tính cách tốt quá mức. Đã không tức giận rồi mà còn đồng ý yêu cầu của Hoàng Tử Hiên nữa, hạ thấp cái tôi xa hoa để thuê anh thêm lần nữa.

Hoàng Tử Hiên nhìn kỹ cô ta một cách kỳ lạ, từ hôm qua quay về anh đã cảm thấy Đỗ Diệc Hạm bất thường, chẳng biết tại sao lại bình tĩnh ở chung với Trương Tiểu Lệ. Hôm nay lại càng kỳ lạ hơn, ngay cả yêu cầu quá đáng của anh mà cũng đồng ý nữa.

Chuyện bất thường chắc chắn có vấn đề!


Hoàng Tử Hiên nhớ câu châm ngôn này rất rõ, mang theo tâm trạng thử nghiệm, Hoàng Tử Hiên ho một tiếng, hơi yếu ớt nói: “Cô muốn thuê tôi lại lần nữa cũng được, nhưng hôm qua tôi đã nói rồi, tiền lương không được bảy nghìn thì tôi không làm.”


Bảy nghìn!


Thiếu chút nữa Trương Tiểu Lệ đã cắn vào lưỡi mình, bất bình thay Đỗ Diệc Hạm: “Anh ra điều kiện cao thế, chỉ lái cái xe thôi mà, một tháng cho anh hai nghìn cũng đã không tệ rồi.”


Hoàng Tử Hiên liếc cô ta một cái, nghiêm túc nói: “Lời này của cô không phải đang sỉ nhục tôi, mà là đang sỉ nhục Đỗ Diệc Hạm. Một người đẹp, Tổng giám đốc như Diệc Hạm nhà chúng ta sao có thể chỉ hai nghìn để thuê một tài xế được? Tài xế với mức lương hai nghìn một tháng sao có thể xứng với thân phận của Tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế được, bảy nghìn đồng là giá ít phù hợp nhất rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK