“Chỉ có kẻ tiểu nhân mới dùng ám khí làm bị thương người khác, mày cho rằng ám khí có thể làm tao bị thương sao?” Người bịt mặt khinh thường mỉa mai nói.
“Không hẳn, tao không có nhiều xu để ném mày như vậy." Hoàng Tử Hiên gật gù đắc ý nói: "Tao chỉ cảm thấy, trước khi đánh nhau, có phải chúng ta nên trò chuyện một lát không, mày xem, tao đã ném hai đồng xu lên người mày rồi, chúng ta nói chuyện hai đồng xu này được không?"
Khóe miệng người bịt mặt giật một cái, quái dị nói: "Tao tới để giết mày chứ không phải tới hàn huyên, mày đừng có nói mày không nhìn ra tao là sát thủ."
Hoàng Tử Hiên trợn mắt nói: "Tao cũng không phải người biết xem tướng, làm sao có thể nhìn ra mày làm gì. Cho dù tao có biết xem tướng, nhìn mày ăn mặc kín đáo thế này, tao cũng chẳng nhìn ra cái gì."
Người bịt mặt lại co rút khóe miệng, hừ lạnh một tiếng rồi bổ chưởng đến: "Để tao nhìn xem công phu của mày có lợi hại giống miệng lưỡi không."
“Này này này, lại đánh. chuyện hai đồng xu còn chưa nói xong đâu." Hoàng Tử Hiên vội vàng lui lại kêu to.
“Nói cái gì mà nói, sao anh nói nhảm nhiều vậy." Trương Tiểu Lệ từ phía sau đẩy anh lên, thúc giục nói: “Mau giải quyết tên đó, tôi còn phải trở về phòng ngủ."
“Này nhé, Trương Tiểu Lệ, cô muốn mưu sát chủ nhà ư.” Hoàng Tử Hiên bị Trương Tiểu Lệ đẩy đến chỗ người bịt mặt, kêu to bước một bước kỳ quá, cả người xoay quanh phía sau người bịt mặt, sau đó vỗ lên ngực người đó một chưởng.
Người bịt mặt còn không thấy rõ Hoàng Tử Hiên vòng qua trước mặt mình như thế nào, một ngụm máu từ trong cổ họng trào ra.
Phụt phụt...
Trương Tiểu Lệ hú lên, vội vàng tránh đi, giơ chân nói: "Buồn nôn chết mất, suýt nữa phun lên mặt tôi rồi."
“Ai bảo vừa rồi cô lừa tôi tới.” Hoàng Tử Hiên xấu xa cười một tiếng, trên mặt lộ vẻ cố ý.
Sau khi người bịt mặt phun ra một ngụm máu, hắn lập tức hiểu ra một chuyện, tu vi của Hoàng Tử Hiên cao hơn mình nhiều!
Nguy rồi!
Chỉ hơi giật mình một chút, người bịt mặt quyết định chạy trốn, con mắt nhanh chóng xoay chuyển, co cẳng chạy về phía bức tường.
Làm sao Hoàng Tử Hiên không nhìn ra hắn muốn chạy, nhưng anh không ngăn cản, chỉ đuổi theo phía sau
Trương Tiểu Lệ cũng muốn đuổi theo nhưng lại bị Hoàng Tử Hiên ngăn cản nói: "Cô ở nhà bảo vệ Mỹ Gia."
Vừa nghĩ tới trong nhà còn có một Lê Mỹ Gia yếu ớt, Trương Tiểu Lệ mới không đuổi theo nữa. Theo bản năng nhìn lên tầng ba một chút, thấy Lê Mỹ Gia vẫn chưa tỉnh, không khỏi nghĩ lá gan cô gái này cũng lớn thật.
Thật ra cô ta không biết, khi Lê Mỹ Gia vừa mới bắt đầu vào ở cũng không dám ngủ giống như mình, không phải vì cô ấy lạ giường mà vì duy trì cảnh giác với Hoàng Tử Hiên. Về sau mới chậm rãi tin tưởng anh, hiện tại chỉ cần có Hoàng Tử Hiên ở nhà, cô ấy đều ngủ rất an tâm.
Một chưởng của Hoàng Tử Hiên dùng đến ba phần nội lực, khiến người bịt mặt bị thương không nhẹ. Hắn ôm vết thương chưa chạy được bao xa đã bất động, dựa lên thân cây nghỉ ngơi, trong lòng nghĩ hẳn là đã cắt đuôi được Hoàng Tử Hiên.
“Tao nói này, làm sao mày một chút đạo đức nghề nghiệp cũng không có vậy, nói đến giết người, người chưa giết đã chạy mất rồi." Đang lúc người bịt mặt yên tâm nghỉ ngơi, bóng dáng Hoàng Tử Hiên không nhanh không chậm xuất hiện.
Người bịt mặt bị dọa đến suýt nữa nhảy dựng lên, cả người lập tức nâng cao cảnh giác, ánh mắt nặng nề nhìn Hoàng Tử Hiên: "Tao không giết mày, mày còn đi theo tao làm gì?"
“Không phải đã nói còn chưa nói xong chuyện hai đồng xu sao.” Hoàng Tử Hiên cười híp mắt hỏi: "Chủ nhân của mày là ai, Lê Phi Long? Lâm Tử An? Hay là Hùng Bá kia?"
“Mày nghĩ tao sẽ nói cho mày biết sao?” Ánh mắt người bịt mặt tối sầm xuống.
“Tao chỉ thuận miệng hỏi một chút, nói hay không đối với tao chẳng quan trọng.” Hoàng Tử Hiên không quan tâm nhún nhún vai.
“Vậy mày còn hỏi làm gì.” Người bịt mặt rất câm nín.
Hoàng Tử Hiên thở dài một tiếng: “Không phải không có chuyện gì sao, đúng rồi, không phải mày là sát thủ của Liên Minh Báo Thù chứ."
Người bịt mặt hơi kinh hãi: "Mày biết Liên Minh Báo Thù!"
“Có biết một chút, trước đó cũng có một sát thủ tự xưng đến từ Liên Minh Báo Thù tới giết tao. Haizz, mày đã từng nghe nói qua thân phận của người đó chưa?" Hoàng Tử Hiên hỏi.
Đương nhiên là người bịt mặt chưa từng nghe nói, nhiệm vụ của các sát thủ trong Liên Minh Báo Thù đều được giữ bí mật.
“Xem ra mày chưa từng nghe nói, tao đề nghị tụi mày rảnh rảnh rỗi thì nên tâm sự nhiều chút, trao đổi tin tức với nhau, đừng để phải đi tay không." Hoàng Tử Hiên thành khẩn đề nghị.
Khóe miệng người bịt mặt giật một cái, hắn có chút không hiểu nhìn Hoàng Tử Hiên, nếu như anh muốn ngăn cản mình, tại sao không làm ngay trong biệt thự, không những anh không làm vậy, ngược lại còn đuổi theo mình. Hiện tại đuổi kịp mình lại không ra tay, không hiểu sao cứ muốn lôi kéo mình nói chuyện phiếm! Người này bị gì vậy.
“Rốt cuộc mày muốn làm gì?” Người bịt mặt càng nhìn càng không hiểu Hoàng Tử Hiên, trong lòng càng bực bội hơn. Giống như một con chuột đang đối mặt với một con mèo, rõ ràng con mèo có năng lực ăn thịt con chuột, nhưng vẫn mỉm cười nói chuyện với nó. Quả thực loại chuyện này giày vò tâm trí hắn đến đến cực hạn.
"Không làm gì hết." Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười một tiếng, bên trong ánh mắt lộ ra sát ý nồng đậm: "Tao là một người có nguyên tắc, người khác đã tìm tới cửa muốn giết tao, tao cũng không thể tốt bụng thả người đó đi, chờ người đó quay lại giết tao được.”
“Mày muốn giết tao!" Trong lòng người bịt mặt hơi hồi hộp một chút, hắn bị ánh mắt Hoàng Tử Hiên dọa lui về phía sau một bước.
“Tao không thích giết người, nhưng lúc người khác muốn giết tao, tao cũng không ngại tiễn họ đi đầu thai đầu." Hoàng Tử Hiên vừa động vừa nói.
Nhìn thấy Hoàng Tử Hiên bổ một chưởng tới, người bịt mặt xoay người bỏ chạy.
Dưới chân Hoàng Tử Hiên khẽ động, thi triển bước chân quái dị kia một lần nữa, cả người lập tức di chuyển tới trước mặt người bịt mặt.
Bốp!
Một chưởng rơi xuống vai người bịt mặt khiến hắn bay ra ngoài, đâm bịch vào thân cây rậm rạp một tiếng.
Phụt phụt…
Cổ họng tê rần, người bịt mặt há miệng phun ra một ngụm máu, hắn cảm thấy toàn bộ lồng ngực mình bị đánh cho tả tơi, chắc chắn là xương đầu vai đã bị dập nát, đau muốn hôn mê.
Một người có tu vi nhất phẩm như gã, vậy mà không chịu nổi một chiêu của anh, rốt cuộc tu vi của người này cao đến mức nào!
Nhìn Hoàng Tử Hiên đứng cách mình mấy mét, người bịt mặt biết hôm nay mình không có đường sống, hắn nén máu trong cổ họng hỏi: "Tu vi của mày là gì?"
Hoàng Tử Hiên không trả lời gã, dưới chân khẽ động lần nữa, cả người lập tức di chuyển tới trước mặt gã.
Hai lần trước, người bịt mặt đều không thấy rõ bước chân của Hoàng Tử Hiên, lần này anh thi triển ngay trước mặt khiến hắn kinh ngạc hô thành tiếng: "Bắc Đẩu Thất Tinh Bộ!"
"Ha ha, không nghĩ tới mày cũng nhận ra Bắc Đẩu Thất Tinh Bộ." Hoàng Tử Hiên cũng có chút kinh ngạc khi thấy hắn nhìn ra bộ pháp của mình.
"Bắc Đẩu Thất Tinh Bộ nổi danh giang hồ, là một trong những tuyệt chiêu của tiền bối Bách Lý Dược, mày là gì của người đó?" Người bịt mặt lập tức hỏi.
Ánh mắt Hoàng Tử Hiên trở nên lạnh lùng, chậm rãi giơ lên một chưởng: "Là một sát thủ mà mày cũng có nhiều vấn đề nhỉ. Mặt khác, có một số chuyện không nói toạc ra mới có thể sống lâu dài, mày nói hết bí mật của tao ra, vậy tao chỉ có thể giết mày."
Câu nói kết thúc, chưởng phong cũng lập tức rơi xuống.
Bốp!
Đầu người bịt mặt bị đập một chưởng, trên đỉnh đầu để lại một vệt máu, con mắt trợn trừng, chậm rãi ngã xuống.
Hoàng Tử Hiên lạnh lùng nhìn thi thể gã, quanh thân quanh quẩn khí tức dọa người. Nếu như có Lê Mỹ Gia hay Trương Tiểu Lệ ở bên cạnh, nhất định sẽ bị Hoàng Tử Hiên hù dọa. Hoàng Tử Hiên giết người không chớp mắt và Hoàng Tử Hiên bình thường cười đùa tí tửng tưởng như hai người. Anh giống như sát thần khiến người ta không rét mà run.
Đứng trước thi thể người che mặt một hồi, Hoàng Tử Hiên mới thở dài một hơi. Anh chỉ muốn sống những ngày bình thường, nhưng luôn có phiền phức tìm tới cửa. Anh cũng hoài nghi có phải trời sinh mình đã có số phiền phức, người ở đâu thì phiền phức ở đó hay không.
Than thở một tiếng, Hoàng Tử Hiên lấy từ trong túi ra một quả cầu to bằng viên bi ném xuống thi thể người bịt mặt, sau đó xoay người lấy ra điếu thuốc và diêm, quẹt một cái ném về phía sau.
Diêm rơi xuống thi thể người bịt mặt, Hoàng Tử Hiên cũng không quay đầu đi về phía trước, trong lòng thầm đếm ngược từ năm, vừa đếm đến một, phía sau đột nhiên ầm một tiếng nổ tung.
Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười lạnh, nhẹ nhàng phun một vòng khói. Nghĩ thầm quả bom mini do em họ làm dùng tốt thật, ầm một tiếng đã khiến cơ thể nát bét, mặc cho người khác có lợi hại đến mấy cũng không thể phục hồi đống thịt kia về như cũ.
Hút xong một điếu thuốc, Hoàng Tử Hiên ung dung thảnh thơi về biệt thự, tưởng rằng Trương Tiểu Lệ đã ngủ, không nghĩ tới cô ta vẫn ở trong phòng khách chờ anh, buồn ngủ đến nỗi sắp thiếp đi rồi.