Ông nội Yến cũng biết nếu như mình mang thương thế gắng gượng làm việc sẽ chỉ khiến thương thế chuyển biến xấu thêm, như vậy càng làm liên lụy cháu trai. Vì vậy dứt khoát nghe lời cháu trai, ở nhà nhàn hạ dưỡng thương.
Nhàn hạ như thế được nửa tháng, cháu trai chẳng những mỗi ngày không để cho ông ấy làm bất cứ việc gì mà còn cung cấp nuôi dưỡng ông ấy đồ ăn thức uống ngon lành. Khiến ông ấy chẳng những nhanh lành vết thương mà còn cảm giác bệnh vặt do vất vả nhiều năm qua tạo thành cũng đều biến mất.
Sáng sớm hôm nay, trời chưa sáng Yến Thiên Hành đã rời giường như thường lệ, sau khi hâm nóng cơm từ tối qua bèn hối hả chạy tới công trường làm việc. Từ sau khi hàn độc được Hoàng Tử Hiên giải, Yến Thiên Hành bèn lui khỏi Hoa Khất Môn. Không dám ăn xin xin cơm nữa mà mỗi ngày đều dựa vào hai tay hai chân của mình kiếm tiền nuôi sống bản thân và ông nội.
Sau khi Yến Thiên Hành đi qua, ông nội Yến cũng không còn buồn ngủ nữa. Sau khi trời sáng thì rời giường, giúp cháu trai giặt sạch quần áo bẩn ngày hôm qua. Sau đó đến chợ mua con cá sao, dự định buổi tối làm cá cho cháu trai ăn.
Mắt thấy trời sắp tối rồi, ông nội Yến bưng cá đến trong viện rồi mài dao giết cá trước ánh mặt trời chiều.
Xoèn xoẹt... xoèn xoẹt... xoèn xoẹt...
Dao thái bị ông nội Yến mài lên đá mài từng cái một, mỗi một lần mài, lưỡi dao lại sắc hơn mấy phần, lóe ra ánh sáng sắc bén.
Két!
Giữa lúc ông nội Yến chăm chú mài dao, cửa gỗ cũ nát bị đẩy ra. Hai người đàn ông đi vào từ bên ngoài viện, người đàn ông cầm đầu tuổi khá lớn, ước chừng năm mươi tuổi, người đàn ông phía sau thì còn trẻ, chắc độ hơn ba mươi tuổi.
Hai người đàn ông này không xin phép mà vào, lập tức khiến ông nội Yến cảnh giác. Ông ấy dừng động tác mài dao, nhìn về phía họ hỏi: "Hai vị không biết gõ cửa sao?"
Ông già lớn tuổi liếc ông nội Yến mấy lần, lập tức giễu cợt: "Không ngờ Yến đại hiệp năm đó tiếng tăm lừng lẫy, dựa vào một thanh đao độc bộ giang hồ mà bây giờ lại sa sút đến mức phải mài dao thái ở chỗ này. Thật đúng là việc đời vô thường."
Ánh mắt ông nội Yến trầm xuống, nắm thật chặt chuôi dao. Ông ấy vừa nghe người này nói như vậy thì đã biết rõ bọn họ tới vì mình rồi. Không ngờ trốn nhiều năm như vậy mà cuối cùng vẫn bị tìm thấy.
Chỉ là bây giờ cháu trai còn nhỏ, ông ấy tuyệt đối không thể chết, ít nhất cũng phải đợi thêm mấy năm nữa, đợi cháu trai lớn, có năng lực bảo vệ bí kíp võ công của nhà họ Yến rồi, ông mới có thể yên lòng về trời.
Nghĩ đến đây, ông nội Yến lộ ra vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Hai vị đi nhầm cửa đúng không? Gì mà Yến đại hiệp, già này chỉ là một người dân trong thôn, không hiểu các người đang nói cái gì."
"Nghe không hiểu?" Âm thanh ông già trầm xuống: "Yến Kình Thương, ông bớt ở chỗ này giả bộ. Ông cho rằng ông không thừa nhận thì tôi có thể bỏ qua cho ông sao? Khó khăn lắm mới tìm được ông, ông cho rằng nói xằng nói xiên là có thể đuổi tôi đi sao?"
Vẻ mặt ông nội Yến trầm xuống, năm đó trên giang hồ người muốn cướp đoạt bí kíp nhà họ Yến nhiều vô số kể, ông ấy không thể biết hết từng người. Ông còn chưa từng trông thấy mặt của hai người này. Chỉ nghe ý của đối phương dường như đã không tránh được phải đánh một trận.
Nếu như là mười mấy năm trước, đương nhiên ông nội Yến sẽ không coi hai người này ra gì. Có điều mười mấy năm qua vì để chế ngự hàn độc cho cháu trai, nội lực của ông ấy đã tiêu hao hết cả. Bây giờ chỉ là một người không đến Bài Sơn Kỳ tam phẩm, đừng nói đến kẻ già, sợ là còn không đối phó được kẻ trẻ hơn kia.
Lúc này ông nội Yến chỉ hy vọng hôm nay cháu trai đừng trở về sớm, hoặc là tốt nhất đừng trở về. Như vậy có lẽ còn có thể tránh được một kiếp, bằng không ngày này năm sau chính là ngày giỗ của hai ông cháu bọn họ.
"Sư phụ, người nói dong nói dài với ông ta làm gì? Trước hết cứ để đồ đệ thay người dạy dỗ ông ta, đánh cho ông ta chỉ còn nửa cái mạng, xem ông ta có chịu nói bí kíp ở nơi nào không." Tên đồ đệ trẻ tuổi không nhịn được nói.
Ông già nghe vậy thì gật đầu, cười nham hiểm: "Cũng tốt, loại người rượu mời không uống chỉ thích uống rượu này quả thật nên nếm một chút đau khổ. Nhưng con không được đánh chết ông ta, nếu không chúng ta sẽ không lấy được bí kíp nữa."
"Sư phụ yên tâm, con có chừng mực." Đồ đệ trẻ tuổi đi lên phía trước nói: "Yến đại hiệp, nghe đại danh đã lâu, cố ý tới để thỉnh giáo."
Lời còn chưa dứt đã bước nhanh xông về phía ông nội Yến.
Ông nội Yến không dám khinh thường, cả người lập tức nhảy phắt lên từ trên ghế đẩu, nắm con dao thái vừa mới mài trong tay, vạch ra từng đường dao bổ về phía người này.
"Cẩn thận, lúc còn trẻ Yến Kình Thương nổi danh nhờ đao, đao pháp cực kì lợi hại, chớ lơ là cảnh giác." Ông già nhìn đường dao mà ông nội Yến vạch ra, lập tức nhắc nhở đồ đệ.
Đồ đệ trẻ tuổi nói sư phụ yên tâm đi, vừa né tránh vừa giơ chưởng bổ về phía ông nội Yến.
Ông nội Yến lạnh lùng hừ một cái: "Lúc ông nội cậu nổi danh trên giang hồ, cậu vẫn còn là một thằng nít ranh đang bú sữa mẹ đấy. Chút công phu ấy mà còn dám hoa chân múa tay ở trước mặt ông nội, quả thực muốn chết!"
Nói rồi ông nội Yến buông lỏng tay, chỉ thấy dao thái lóe lên trên không trung, trong nháy mắt đã rơi vào trong tay trái của ông nội Yến. Sau đó tay trái ông nội Yến vẽ ra đường dao, bén nhọn bổ vào bàn tay đang đập về phía mình của tên đồ đệ trẻ.
Thấy cảnh tượng như vậy, ông già trợn mắt lên, không dám sững sờ mà chạy vèo ra khỏi chỗ.
Lúc này đồ đệ trẻ tuổi cũng ý thức được nguy hiểm, nhưng muốn thu tay lại đã không còn kịp nữa rồi. Song ngay trong thế ngàn cân treo sợi tóc này, một cánh tay đã tóm được cổ áo của anh ta, thế là anh ta đã bị một lực mạnh kéo về sau một cái.
Xoẹt!
Cũng trong lúc đó, dao thái của ông nội Yến bổ xuống, sượt qua bàn tay của anh ta, bắn ra một nội kình mạnh mẽ.
Đồ đệ trẻ tuổi a một tiếng, mu bàn tay truyền đến cảm giác đau rát. Điều này làm anh ta cả kinh trong lòng, chẳng qua chỉ là sượt qua lưỡi dao thôi mà đã bị chấn động đến mức khiến cả mu bàn tay đều tê dại. Giả sử bị chém trúng thật, vậy chẳng phải cái tay này của bị sẽ bị tàn phế ư?
Vừa nghĩ tới khả năng này, đồ đệ trẻ tuổi đã run như cầy sấy. Trên giang hồ đều đồn đại võ công của Yến Kình Thương đã kém xa trước đây, nhưng trải qua lần đọ sức này, dù cho có kém hơn đi nữa thì loại như anh ta cũng không thể sánh bằng.
May mà sư phụ ra tay đúng lúc, nếu không mình sẽ ngã xuống vì sự kiêu ngạo tự đại của chính mình rồi. Tay đồ đệ trẻ sợ đến mức cả người toát mồ hôi lạnh, chân cũng hơi run lên.
"Con vẫn không phải là đối thủ của ông ta, đứng qua một bên đi." Ông già hất đồ đệ sang bên cạnh, sau đó nhìn về phía ông nội Yến giễu cợt nói: "Thật là khiến người kinh ngạc. Yến đại hiệp năm đó ở thời kỳ đỉnh cao tu vi đều đã đến Hóa Công Cảnh rồi, vậy mà tu vi bây giờ lại tàn lụi chỉ còn Bài Sơn Kỳ. Nói ra, sợ là không ai tin."
Ông nội Yến nói với ánh mắt kiên nghị: "Hóa Công Cảnh thì sao mà Bài Sơn Kỳ thì đã sao? Các người muốn lấy được bí kíp võ công của nhà họ Yến thì mãi mãi tôi cũng chỉ có hai chữ, nằm mơ!"
"Ngu lâu dốt bền! Vậy thì nhìn xem miệng ông cứng hay là nắm đấm của tôi cứng." Ông già trợn trừng trừng, phát động công kích với ông ấy.
Ông nội Yến lại lần nữa nhấc dao thái lên, nhưng mà tốc độ của ông ấy kém xa đối phương, còn chưa vạch đường dao mà chưởng của đối phương đã kéo tới, vỗ ầm một chưởng lên trên ngực ông ấy.
Vèo!
Ông nội Yến bị dính một chưởng này, cả người bay ra ngoài.
Rầm!
Sau khi bay ngược ba thước trên không trung, ông nội Yến đập vào cánh cửa gỗ đang đóng của nhà chính. Chỉ nghe rầm một tiếng vang thật lớn, cả phiến cửa gỗ bị nghiền nát trong nháy mắt, đập lên người ông nội Yến.
Phụt...
Ông nội Yến mở miệng phun ra một búng máu, nhuộm đỏ mảng quần áo trước ngực.
Ông ấy đã đoán được tu vi người này không thấp từ trước, nhưng không ngờ lại cao tới vậy, nội lực ẩn chứa trong một chưởng này ít nhất cũng đến Ngự Thể Cảnh nhất phẩm rồi. Một người tu võ Ngự Thể Cảnh giết mình quả thực dễ như trở bàn tay. Trước mặt đối phương, chút tu vi còn sót lại của mình này hoàn toàn không có sức chống đỡ.
Ông nội Yến thầm sinh ra cảm giác bất lực nặng nề trong lòng, nếu như là tên đồ đệ đó thì ông ấy còn có thể miễn cưỡng đánh một trận. Nhưng trước mặt người sư phụ này, mình chỉ có thể bị đánh. Lẽ nào hôm nay chính là ngày chết của Yến Kình Thương rồi sao?
Yến Thiên Hành đã khỏi hàn độc, nhà họ Yến đã có người kế tục. Dường như ông nội Yến không còn gì tiếc nuối, điều đáng tiếc duy nhất chính là vẫn chưa truyền công phu của nhà họ Yến cho Yến Thiên Hành. Có điều ông ấy nghĩ lại thấy như vậy cũng tốt, ít nhất sau cái chết của ông ấy, bí kíp của nhà họ Yến cũng sẽ bị mang vào trong quan tài. Như vậy cháu trai sẽ không giống mình, cả đời bị người ta dòm ngó. Có thể sống cuộc sống bình thường, chẳng có cái gì không tốt cả.
Nghĩ thông suốt điểm này, ông nội Yến đã không còn bất kỳ sợ hãi nào nữa. Ông ấy miễn cưỡng bò dậy khỏi mặt đất, lảo đảo đi tới trong viện nói: "Tôi đã nói rồi, muốn bí kíp thì không có, chỉ có một cái mạng thôi. Muốn cái mạng còm của tôi thì cứ việc cầm đi là được."