"Tiểu Lệ, cô tan làm rồi à?" Trương Tiểu Lệ vừa quay đầu lại đã thấy Lê Mỹ Gia ló đầu ra gọi mình.
"Là hai người." Trương Tiểu Lệ tỏ vẻ mặt mừng rỡ, gật đầu nói: "Tôi mới vừa tan làm, hai người cũng tan làm rồi à?"
Lê Mỹ Gia ừ một tiếng rồi nói: "Chúng tôi cũng vừa tan tầm, cùng nhau về nhà đi."
"Ừ, chờ tôi một chút." Trương Tiểu Lệ vội vàng cho bọn chó hoang nốt chỗ bánh mì còn lại, còn hứa hẹn lần sau trở lại gặp chúng, sau đó thì chạy cộp cộp lên xe, cùng ngồi ở phía sau với Lê Mỹ Gia.
"Tôi mới vừa nghe Hoàng Tử Hiên nói cô nhận nuôi rất nhiều chó hoang, có thể dẫn tôi đi xem thử không?" Sau khi Trương Tiểu Lệ lên, Lê Mỹ Gia thình lình nói.
Trương Tiểu Lệ a một tiếng, liếc Hoàng Tử Hiên một cái.
"Vừa rồi Mỹ Gia nhìn thấy cô đang đút thức ăn cho chó hoang, nói cô rất có lòng nhân ái, tôi bèn kể cho cô ấy biết chuyện chỗ nhận nuôi." Hoàng Tử Hiên giải thích.
Trương Tiểu Lệ hiểu ra à một tiếng, sau đó chuyển tầm mắt lại hỏi: "Cô muốn xem luôn bây giờ không?"
"Nếu như bây giờ tiện thì có thể đi ngay." Lê Mỹ Gia nói.
"Chỉ cần cô thấy tiện là được." Trương Tiểu Lệ nói với Hoàng Tử Hiên: "Anh vẫn nhớ đường chứ?"
Hoàng Tử Hiên gật đầu, một lần nữa khởi động xe hỏi: "Chỗ nhận nuôi còn thiếu gì không?"
"Anh muốn mua cho chúng nó à?" Ánh mắt Trương Tiểu Lệ sáng lên.
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật một cái: "Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, cô chớ coi là thật."
"Cắt, cái đồ keo kiệt." Trương Tiểu Lệ bĩu môi khinh bỉ nói.
"Tôi mà còn keo kiệt á? Cô sờ lương tâm nói xem, lần trước cô đã lừa gạt bao nhiêu tiền của tôi rồi? Tôi thấy cô chỉ nhớ chút tiền thuê phòng mà Hạ Mạt đưa cho tôi. Tôi đã nói với cô là cô chớ hòng mơ tưởng đến, còn bị cô bắt chẹt nữa thì tôi chỉ đành ăn thịt chó thôi đấy." Hoàng Tử Hiên liếc cô một cái qua gương chiếu hậu và nói.
Trương Tiểu Lệ cười hì hì, ôm ngực sờ sờ rồi nói: "Ngực to quá, không sờ tới lương tâm được."
"..." Hoàng Tử Hiên trợn mắt.
Khóe miệng Lê Mỹ Gia cũng phải co quắp một cái, bị Trương Tiểu Lệ đánh bại mất rồi.
Chỗ nhận nuôi cách khu vực thành thị khá xa, nhưng ra khỏi khu vực thành thị rồi thì sẽ không kẹt xe, Hoàng Tử Hiên lái rất nhanh, bình thường bốn năm mươi phút mới có thể đi hết khoảng cách này, hôm nay mới hơn hai mươi phút đã đến nơi.
Hoàng Tử Hiên dừng xe ở cửa, Trương Tiểu Lệ nhảy xuống xe thì lôi kéo Lê Mỹ Gia đi vào chỗ nhận nuôi. Lúc ở trên đường, Lê Mỹ Gia đã nghe Trương Tiểu Lệ giới thiệu qua về chỗ nhận nuôi này rồi, vì vậy khi đi vào không kiềm được muốn xem thử rốt cuộc có bao nhiêu chó hoang.
Trùng hợp là lúc này dì Thôi và Gia Gia mới vừa thả một bầy chó ra ngoài chơi đùa, tất cả chó lớn chó nhỏ chạy tung tăng trong sân, mày đuổi tao bắt, tao đuổi mày bắt, giống như một đám ngựa hoang mất cương, cực kì vui sướng.
Lúc thấy cảnh ấy, Lê Mỹ Gia quả thực hơi kinh ngạc, cô lớn như vậy mà đây mới là lần đầu tiên đồng thời là lần duy nhất nhìn thấy nhiều chó đến thế. Hơn nữa sau khi nhìn thấy Trương Tiểu Lệ, đám chó này không chơi đùa nữa mà tất cả đều chạy như điên về phía cô.
Nhìn thấy hơn mười chú chó đồng thời nhào về phía mình, Lê Mỹ Gia lùi về sau một bước theo bản năng, trong lòng đột nhiên dâng lên sự e sợ. Nhưng may mà Trương Tiểu Lệ chạy về phía trước mấy bước kịp thời, những chú chó này chợt dừng lại, vây quanh Trương Tiểu Lệ gâu gâu vui vẻ. Con nào con nấy tranh cướp giành giật chui vào lòng Trương Tiểu Lệ, trong nháy mắt đã khiến Trương Tiểu Lệ chìm mất ở bên trong.
"Chúng nó sẽ không cắn Tiểu Lệ chứ?" Nhìn thấy lũ cho ấy thân thiết như thế với Trương Tiểu Lệ, Lê Mỹ Gia lo lắng không thôi.
"Không đâu, trong ý thức của chúng nó, Tiểu Lệ là chủ nhân của chúng. Chó là động vật trung thành nhất, mặc dù chúng nó không biết nói nhưng có đôi khi chúng nó còn hiểu tính người hơn cả con người nữa đấy." Hoàng Tử Hiên nói.
Lê Mỹ Gia chưa từng nuôi chó, không hiểu những điều Hoàng Tử Hiên nói cho lắm. Nhưng liên tưởng đến Tiểu Ngu Ngốc trong nhà, bình thường Trương Tiểu Lệ nói chuyện với Tiểu Ngu Ngốc, Tiểu Ngu Ngốc luôn hiểu ngay lập tức thì hơi hiểu ý của Hoàng Tử Hiên.
"Được rồi được rồi, không náo loạn với các em nữa." Trương Tiểu Lệ chơi đùa với chúng nó đến mệt mỏi, vội vàng đứng lên. Đám chó ấy nhìn thấy Trương Tiểu Lệ đứng lên thì lại nhao nhao chạy tới ôm chân cô, muốn Trương Tiểu Lệ chơi với chúng nó tiếp.
Trương Tiểu Lệ thấy vậy thì ra hiệu bằng tay với chúng nó và nói: "Ngoan chút nào, tất cả ngồi xuống. Chị giới thiệu một chị gái xinh đẹp cho các em nhé."
Nói rồi lại chỉ chỉ Lê Mỹ Gia, sau đó Lê Mỹ Gia ngạc nhiên nhìn thấy toàn bộ đám chó này đều nghe lời ngồi xuống và đồng loạt nhìn về phía mình.
"Chị gái xinh đẹp này tên là Lê Mỹ Gia, chị ấy cố ý tới thăm các em đấy. Các em mau cảm ơn chị gái xinh đẹp, ngỏ ý cảm ơn với chị ấy đi." Trương Tiểu Lệ thấy chúng nó ngồi xong thì nói thêm.
Vừa dứt lời, hơn mười chú chó đồng thời nâng hai chân trước lên, thè lưỡi với Lê Mỹ Gia, hai chân trước còn làm động tác cúi chào ra ngô ra khoai nữa chứ.
Phì...
Nhìn thấy cảnh tượng khôi hài lại ngạc nhiên này, Lê Mỹ Gia không nhịn được bật cười. Lúc một chú chó làm động tác này không cảm thấy gì, nhưng khi hơn mười chú chó đồng thời vái bạn đều đặn có trật tự, Lê Mỹ Gia bèn cảm thấy rất buồn cười.
"Chúng nó thật thông minh." Lê Mỹ Gia cười khen ngợi.
"Tất nhiên, tôi phải mất rất nhiều thời gian huấn luyện đấy." Trương Tiểu Lệ kiêu ngạo vênh cằm lên bảo: "Lại để cho cô nhìn xem sự lợi hại của bọn nó."
Nói rồi cô chìa tay ra với Gia Gia đứng ở bên cạnh: "Gia Gia, đưa còi cho chị."
Gia Gia mau chóng chạy tới đưa còi cho cô.
Trương Tiểu Lệ cầm lấy còi đặt ở mép, thổi tuýt một tiếng, sau đó lớn tiếng nói: "Đám chó con nghe lệnh, bên phải quay."
Soạt!
Trương Tiểu Lệ ra lệnh một tiếng, tất cả chú chó bất động tại chỗ rồi lắc mông một cái, xoay về bên phải đều đặn ngay ngắn.
Lê Mỹ Gia lại lần nữa kinh ngạc há cái miệng nhỏ nhắn.
Tuýt...
Ngay sau đó Trương Tiểu Lệ lại thổi còi lần nữa, cao giọng nói: "Tất cả, nằm xuống!"
Soạt!
Tiếng lệnh của Trương Tiểu Lệ vừa dứt, đám chó con lại lần nữa đồng thời nằm xuống, không con nào không nghe chỉ lệnh.
Đương nhiên Lê Mỹ Gia lại kinh ngạc lần nữa.
Vẫn chưa xong, tiếp đó Trương Tiểu Lệ lại bảo Gia Gia đi lấy một hộp bánh bích quy nhỏ. Sau đó từ chú chó đầu tiên của hàng đầu, cô đặt trên sống mũi của mỗi một chú chó một miếng bánh quy nhỏ, sau đó không cho phép chúng nó ăn vụng trước. Quả nhiên đám chó nhỏ không dám ăn trộm, con nào con nấy đều cực kỳ nghe lời, ngoan ngoãn nhìn chằm chằm bánh bích quy nhỏ.
Lê Mỹ Gia chỉ thấy có chú chó thèm đến mức chảy cả nước bọt, thế nhưng không có mệnh lệnh của Trương Tiểu Lệ thì đều nén cơn thèm ăn, bất động, chỉ dùng hai con mắt len lén liếc đồ ăn vặt trên sống mũi.
Trương Tiểu Lệ đặt hết bánh quy lên lũ chó xong mới quay về phía trước, sau đó giơ tay phải lên, hô bắt đầu đồng thời đưa tay chém xuống.
Soạt!
Chỉ thấy hơn mười chú chó đồng thời hất đầu, bánh quy trên sống mũi lập tức tiến vào trong miệng, vài cái răng rắc răng rắc là hết sạch.
Lê Mỹ Gia trợn mắt: "Tốc độ nhanh thật, tôi con không thấy rõ chúng nó ăn thế nào mà đã hết rồi."
"Ha ha, võ công trong thiên hạ chỉ có mau mới không phá được mà." Hoàng Tử Hiên cũng bị những đám chó ăn ngon lành này chọc cười.
Trương Tiểu Lệ che mặt xấu hổ: "Đám tham ăn các em, thật là mất mặt!"
Dường như đám chó thật sự có thể nghe hiểu lời nói của Trương Tiểu Lệ, con nào con nấy cúi thấp đầu xuống, nom như trẻ con phạm lỗi vậy.
Lê Mỹ Gia lại lần nữa bị chọc cười: "Tiểu Lệ, sao cô lại huấn luyện bọn nó thế, vui quá xá luôn. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi cũng không thể tin được chúng nó thông minh như vậy."
"Nói ra thì đều là nước mắt cả đấy." Trương Tiểu Lệ ra hiệu bằng tay kêu chúng nó giải tán rồi đi tới nói: "Ban đầu lúc nhận nuôi chúng nó, chúng nó chả nghe lời đâu. Mỗi ngày đều chạy loạn, rất khó quản lý. Tôi đành phải chạy đến chỗ huấn luyện cảnh khuyển học cách huấn luyện chó, phí hơn ba tháng mới huấn luyện để chúng nó nghe lời đấy." Trương Tiểu Lệ chua xót nói.
Lê Mỹ Gia bội phục nhìn về phía Tiểu Lệ, cô không thể không thừa nhận tinh thần cố chấp của Trương Tiểu Lệ khiến người ta bội phục. Nếu như đổi thành bản thân cô thì chắc chắn không có bản lĩnh quản lí nhiều chó như vậy, chứ đừng nhắc tới chuyện cố ý đi học huấn luyện chó rồi trở về huấn luyện chúng.
"Còn có những con chó khác thì sao? Dẫn tôi đi xem một chút đi." Lê Mỹ Gia làm quen một hồi rồi thì thấy không còn sợ như ban đầu nữa.
"Được." Trương Tiểu Lệ rất phấn khởi vì Lê Mỹ Gia có thể hiểu được hành vi của mình, vui vẻ lôi kéo Lê Mỹ Gia đến nhà của lũ chó.
Lần trước Hoàng Tử Hiên đã tới nên không đi theo nữa mà nán lại ở trong sân, nhìn lũ chó nô đùa với dì Thôi và Gia Gia.
"Anh Hoàng Tử Hiên, chị gái này xinh đẹp như chị Tiểu Lệ ấy. Chị ấy là bạn của anh chị ạ?" Gia Gia tò mò hỏi.
"Đúng vậy, cô ấy nghe nói chị Tiểu Lệ của em nhận nuôi rất nhiều chó hoang bèn muốn đến xem." Hoàng Tử Hiên gật đầu nói.
Gia Gia à à rồi gật đầu, lộ ra dáng vẻ hóng chuyện, hỏi: "Thế anh Hoàng Tử Hiên ơi, anh cảm thấy chị ấy và chị Tiểu Lệ ai đẹp hơn?"
"Anh cảm thấy ấy à..." Sao Hoàng Tử Hiên lại không nghe hiểu đây là một cái hố, kéo dài âm thanh nhìn về phía Gia Gia cười nói: "Anh cảm thấy họ đều không đẹp bằng Gia Gia."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Gia Gia đỏ lên, xấu hổ nói: "Anh Hoàng Tử Hiên đáng ghét ghê, người ta hỏi chị Tiểu Lệ và chị gái xinh đẹp của anh cơ mà."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Gia Gia đỏ bừng lên, Hoàng Tử Hiên phá lên cười ha ha.
Rầm! . Truyện Dị Giới
Bên này hai người đang vừa nói vừa cười thì bỗng nghe được phía cửa đột ngột truyền đến tiếng bị người ta ra sắc đá văng.
Hoàng Tử Hiên và Gia Gia với dì Thôi đồng thời bị động tĩnh này làm cho cả kinh, ba người đồng loạt nhìn sang phía cửa chính.