Mục lục
Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi - Tác giả: Từ Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy ông Trương có vẻ rất hài lòng với Hoàng Tử Hiên, trong lòng Tôn Khải Kiệt lại càng có thêm thành kiến đối với Hoàng Tử Hiên. Từ nhỏ anh ta đã theo ông Trương tập võ, ông Trương vô cùng nghiêm khắc đối với anh ta, cho dù là anh ta tu luyện đến Càn Khôn kỳ nhị phẩm ở cái tuổi này, ông cũng chỉ đơn giản khen mình vài câu, còn không chú ý bằng việc cảm ơn Hoàng Tử Hiên lúc này. Không so sánh thì còn đỡ, một khi so sánh rồi thì trong lòng Tôn Khải Kiệt càng thêm chán ghét Hoàng Tử Hiên.

"Ba, ba đừng nói thêm nữa. Con đỡ ba vào nghỉ ngơi, mau chóng nhờ Hoàng Tử Hiên giúp ba kiểm tra thử xem có bị nội thương hay không." Trương Tiểu Lệ rất lo lắng cho vết thương của ông Trương, vội vàng nói.

"Hả?" Ông Trương nghe vậy hết sức kinh ngạc hỏi: "Hoàng Tử Hiên còn biết y thuật?"

Trương Tiểu Lệ vâng một tiếng, gật đầu: "Y thuật của Hoàng Tử Hiên lợi hại lắm đấy ạ."

"Tuổi còn trẻ mà chẳng những tu vi cao, còn hiểu y thuật, cha mẹ cháu có thể dạy ra một đứa con ưu tú giống như cháu thật làm bác bội phục." Ông Trương khen ngợi từ trong thâm tâm.

Hoàng Tử Hiên xấu hổ gãi đầu một cái, nhếch miệng cười nói: "Thật ra không liên quan gì tới họ đâu ạ, có lẽ cái chính nhất là nhờ thiên phú đặc biệt của cháu đấy."

"..." Ông Trương không biết tiếp lời thế nào.

Hạ Mạt phì cười nói: "Ba, ba đừng để ý đến anh ta, anh ta chính là như vậy, suốt ngày cà lơ cà phất, để anh ta giúp ba kiểm tra thương thế đi ạ."


"Ôi, tôi nói thật mà." Hoàng Tử Hiên tỏ ý rất vô tội.

"Anh còn hăng hái ghê nhỉ." Trương Tiểu Lệ nguýt anh một cái nói.

Hoàng Tử Hiên ờm một tiếng, tỏ vẻ ngoan ngoãn không nói gì nữa.

Ông Trương cười ha ha một tiếng, chỉ vào Hạ Mạt và Trương Tiểu Lệ nói: "Hai đứa các con chỉ biết bắt nạt người hiền lành như Hoàng Tử Hiên, may mà người ta không so đo với các con."

"Ba, sao ba lại hướng về người ngoài thế, ai mới là con gái ba chứ?" Trương Tiểu Lệ làm nũng nói.

"Ha ha, được được được, không nói nữa không nói nữa. Khụ khụ..." Ông Trương cười rồi lại bắt đầu ho.

Trương Tiểu Lệ và Hạ Mạt hết sức căng thẳng, vội vàng thúc giục Hoàng Tử Hiên kiểm tra cho ông Trương.

Thế là ông Trương bị Trương Tiểu Lệ đẩy đến sân sau, Hạ Mạt không quên Tôn Khải Kiệt cũng bị thương, ngoảnh lại nói với anh ta: "Đại sư huynh cũng để Hoàng Tử Hiên kiểm tra thương thế giúp anh đi. Anh bị Nam Cung Nghiêu đả thương hai lần, nhất định vết thương cũng không nhẹ."

Tôn Khải Kiệt hết sức cảm động khi Hạ Mạt còn nhớ mình bị thương, nhưng anh ta lại không muốn nhận ân tình của Hoàng Tử Hiên, thế là lắc đầu nói: "Không cần, anh biết rõ cơ thể của mình, không bị nội thương đâu. Các em đi chăm sóc sư phụ trước đi, anh nghỉ ngơi một lát là được."

Hạ Mạt thấy anh ta như thế nói thì không miễn cưỡng nữa, gật đầu rồi đi vào sân sau. Hoàng Tử Hiên có thể nhận ra Tôn Khải Kiệt không có thiện cảm với mình, thấy anh ta không muốn để cho mình kiểm tra giúp thì không nói gì, đi cùng với Hạ Mạt.

Hoàng Tử Hiên mới vừa đi, các đệ tử bên trong đạo quán đã ầm ĩ cả lên. Họ vội vàng chen nhau xông lên phía Tôn Khải Kiệt, đầu tiên là quan tâm thương thế của anh ta như thế nào. Tôn Khải Kiệt không muốn mất mặt ở trước mặt sư đệ của mình và học đồ nên cắn răng nghiến lợi, chỉ nói mình không có gì đáng ngại.

"Thế đại sư huynh, Hoàng Tử Hiên vừa này đó thật sự là bạn trai của Diệp sư tỷ ư? Diệp sư tỷ có bạn trai từ khi nào thế ạ?" Vừa nghe Tôn Khải Kiệt không có gì đáng ngại, đã có người hóng hớt hỏi.

"Anh bạn trai này của Diệp sư tỷ trâu bò thật đấy, anh ta có thể đạp bay Vũ Đại chỉ bằng một cước, đánh bại Nam Cung Nghiêu chỉ với một chưởng. Tu vi thấp nhất cũng phải là Càn Khôn kỳ tam phẩm đấy." Một sư đệ khác hâm mộ nói.

"Bạn trai trâu bò như thế mà cũng bị Diệp sư tỷ tìm được, Diệp sư tỷ thật là có phúc." Các đệ tử khác nhao nhao than thở.

Nghe một đám sư đệ đều đang khen ngợi Hoàng Tử Hiên trâu bò, sắc mặt Tôn Khải Kiệt càng ngày càng càng tệ, không nhịn được mà thấp giọng nói: "Anh ta không phải bạn trai của Tiểu Lệ đâu, các em đừng có nói bậy."

"Hả? Không phải bạn trai của Diệp sư tỷ? Không phải chứ, Diệp sư tỷ cũng tự mình thừa nhận rồi." Một đệ tử không tin, kinh ngạc nói.

"Các em không nhìn ra Tiểu Lệ chỉ cố ý lấy Hoàng Tử Hiên làm bia đỡ đạn, để chọc giận Vũ Đại sao?" Tôn Khải Kiệt nói.

Anh ta vừa nói như vậy, các đệ tử mới bừng tỉnh. Lúc này mới nhớ tới Vũ Đại cũng thích Trương Tiểu Lệ thì lập tức thấy hơi tiếc nuối. Nếu như Trương Tiểu Lệ có bạn trai trâu bò như Hoàng Tử Hiên thật thì khẳng định đạo quán nhà họ Vũ đó sẽ không dám tới cửa phá quán một cách dễ dàng nữa.

"Mặc dù hơi đáng tiếc, nhưng Diệp sư tỷ của chúng ta xinh đẹp như vậy, cũng không thể tùy tiện tìm một người bạn trai được. Tiêu chuẩn thấp nhất cũng phải là cao thủ giống như Hoàng Tử Hiên. Loại như Vũ Đại, hừ, xách giày cho Diệp sư tỷ cũng không xứng." Sau khi tiếc nuối qua đi, các đệ tử nói.

"Chẳng phải sao? Còn có tên Nam Cung Nghiêu đó nữa, không biết xem mình trong gương thế nào, với cái đức hạnh ấy mà còn dám dòm ngó Hạ sư tỷ, thật đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga." Những đệ tử khác nghe vậy cũng nói.

"Người phụ nữ xinh đẹp như Hạ sư tỷ chỉ có cao thủ phong lưu phóng khoáng như đại sư huynh của chúng ta mới xứng thôi. Nam Cung Nghiêu thì nhằm nhò gì? Đại sư huynh và Hạ sư tỷ chính là thanh mai trúc mã đấy." Một vài đệ tử ủng hộ Tôn Khải Kiệt lập tức nói.

Nghe đến đó, cuối cùng sắc mặt Tôn Khải Kiệt cũng hòa hoãn không ít. Trong lòng âm thầm thề, Hạ Mạt là của anh ta. Không riêng Nam Cung Nghiêu, dù cho là Hoàng Tử Hiên cũng đừng hòng tranh giành với anh ta, ai tranh giành với anh ta thì anh ta sẽ không đội trời chung với kẻ đó.

Nghĩ đến Hoàng Tử Hiên, Tôn Khải Kiệt lại nghĩ tới tu vi của mình. Hoàng Tử Hiên đã là người tu võ nội gia, mình còn kém anh ta quá xa. Mình cần phải cố gắng tu luyện nâng cao tu vi, nếu không thì có tư cách gì cạnh tranh với Hoàng Tử Hiên chứ.

Nghĩ đến đây, Tôn Khải Kiệt âm thầm siết chặt nắm tay, thề nhất định phải tiến vào nội gia trong thời gian ngắn nhất có thể.

Giờ khắc này ở trong phòng ông Trương, ông được hai cô con gái ép nằm trên giường, Hoàng Tử Hiên đang xem mạch kiểm tra thương thế cho ông.

"Ba tôi thế nào? Vết thương có nặng hay không?" Trương Tiểu Lệ nhìn Hoàng Tử Hiên giơ tay lên, vội vàng hỏi.

Hoàng Tử Hiên nhìn cô ra hiệu cứ yên tâm, nói: "Không có dấu hiệu nội thương, chỉ là nội kình bị chấn động nên hơi yếu ớt. Nghỉ ngơi vài ngày là có thể hoàn toàn khôi phục, mấy ngày nay tốt nhất không nên cử động tới nội kình nữa."

Trương Tiểu Lệ và Hạ Mạt nghe thấy lời này thì đều thở một hơi dài nhẹ nhõm. Hai người đồng thanh nói: "Hôm nay con không đi nữa, ở lại chăm sóc ba."

Ông Trương nghe thấy hai cô con gái hiếm khi không cãi nhau, còn chịu ở lại với mình thì lập tức vui vẻ nói: "Ha ha, chỉ cần các con có thể hòa thuận giống như trước đây thì vết thương nào của ba cũng khỏi hết."

"Hừ, con nể mặt ba mới không cãi nhau với cô ta thôi." Trương Tiểu Lệ hừ một tiếng, nói, hiển nhiên là sợ Hạ Mạt hiểu lầm mình đã “hóa giải hiềm khích lúc trước” với cô ta.

"Tôi cũng vậy thôi." Hạ Mạt không cam chịu tỏ ra yếu kém.

Khóe miệng ông Trương giật một cái, mới vừa hòa thuận được một phút đồng hồ thôi mà. Ông đảo mắt liếc Hoàng Tử Hiên một cái, sau đó hai người đều ngầm hiểu, chợt nghe ông Trương ôi chao một tiếng rồi che trán.

"Ba, ba làm sao vậy? Có phải bị đau ở đâu không?" Nghe thấy tiếng ôi chao của ông Trương, hai người không dám cãi nhau nữa, vội vàng quan tâm ông Trương.

"Ba vừa nghe các con cãi nhau là lại đau đầu." ông Trương chỉ vào đầu nói.

Trương Tiểu Lệ nghe vậy vội bảo: "Vậy bọn con không cãi nhau nữa, ba mau nghỉ ngơi đi."

Hạ Mạt gật đầu, cũng thúc giục ông Trương mau nghỉ ngơi.

Quả thật ông Trương cũng khá mệt mỏi, bèn theo lời nghỉ ngơi.

Ba người chờ ông ngủ rồi mới rón rén ra khỏi phòng, đi tới phòng khách ngồi xuống.

Hạ Mạt lại rửa sạch dụng cụ pha trà một lần nữa, Trương Tiểu Lệ thì lấy điện thoại di động ra chơi tiếp. Chơi một lúc đột nhiên kêu lên quái dị, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên.

"Cô kêu cái gì?" Hạ Mạt suýt chút nữa bị cô dọa cho làm lật dụng cụ uống trà, nhíu mày trừng mắt với cô.

Trương Tiểu Lệ không thèm so đo với Hạ Mạt, vội vàng đặt điện thoại di động lên bàn: "Hai người mau xem đi, tin tức chấn động đấy, mẹ kế của Mỹ Gia loạn luân với em họ của mình. Loại ảnh chụp tiêu chuẩn này cũng bị tung ra ngoài, tập đoàn Thịnh Thế ấy hot rồi."


Hạ Mạt nghe vậy thì thất kinh, vội vàng nhìn điện thoại di động của Trương Tiểu Lệ. Lúc cô ta đang xem, Trương Tiểu Lệ đã hưng phấn đi mở ti vi rồi, còn lầm bầm lầu bầu nói: "Tin tức giật gân như thế, khẳng định sẽ lên ti vi."


Nói xong ti vi đã được mở lên, Trương Tiểu Lệ tìm đại một đài, quả nhiên liền thấy ti vi đang đưa tin việc này. Không chỉ có ảnh chụp, còn có đủ loại suy đoán và giải thích.


Phụ nữ trời sinh đều có gen hóng hớt, cô gái như Hạ Mạt cũng không phải là ngoại lệ. Cô vừa nghe tin tức trên ti vi, vừa lướt trang web, cười khanh khách nói: "Cư dân mạng đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn, đã bắt đầu suy đoán Lê Long Phi có phải là con ruột của Hoàng Hùng Vỹ hay không rồi."


"Oa, cái này thật sự phải đi làm giám định ADN mới được. Mẹ kế của Mỹ Gia cắm sừng ba cô ấy, ba cô ấy mà nhìn thấy thì khẳng định sẽ tức chết mất. Ha ha, nghe nói mẹ kế của Mỹ Gia luôn đối chọi với cô ấy, lần này thì hay rồi, bị đưa ra ánh sáng rồi." Trương Tiểu Lệ cười ha ha, cảm thấy cực kì hả hê thay Lê Mỹ Gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK