"Sao cơ? Cửa hàng các người lớn thế này mà lại không có trà Phổ Nhĩ tám hai á?" Hoàng Tử Hiên không thèm để ý đến việc người khác khác cười nhạo, hỏi người bán hàng thêm lần nữa.
Người bán hàng chắc chắn lắc đầu: "Thưa ngài, trà không phải là rượu, cũng không có năm tám mươi hai. Nhưng thật ra vẫn còn một ít trà cũ của năm ngoái, anh xem nếu không thì uống trà Long Tỉnh Minh Tiền được chứ?"
"Tôi không quen uống vị trà Long Tỉnh. Nếu không thì cô đi hỏi quản lý hoặc là ông chủ của cô một chút, có lẽ là bọn họ biết đấy." Hoàng Tử Hiên kiên quyết muốn uống trà Phổ Nhĩ năm tám hai.
"Này... Thưa ngài, ngài đừng nói đùa nữa, trong cửa hàng chúng tôi thật sự không có trà Phổ Nhĩ năm tám hai." Người bán hàng cười gượng nói.
Người phụ nữ bên cạnh Tôn Nhất Hoa thấy Hoàng Tử Hiên còn bày ra bộ dáng nhất định phải uống được trà thì cười lạnh nói: "Tôi nói anh cũng đừng có giả vờ nữa. Một tài xế nhỏ bé như anh sợ là ngay cả trà Phổ Nhĩ còn không thể uống nổi, lại còn bày ra bộ dáng hiểu biết lắm vậy."
"Ai da, Hoàng Tử Hiên, anh đừng có ở đây làm mất mặt Mỹ Gia nữa. Anh không ngại mất mặt nhưng tôi còn thấy mất mặt thay anh đấy. Hay giờ như này đi, anh muốn uống Lafite 1982 thì hôm nào tôi mời anh uống. Không phải nói điêu gì chứ, rượu Lafite năm 1982 này tôi có đầy." Tôn Nhất Hoa cũng nhân tiện châm chọc khiêu khích Hoàng Tử Hiên một phen, cuối cùng còn khéo léo khoe thân phận người có tiền của chính mình ra.
Những vị khách khác nghe vậy không khỏi liếc nhìn Tôn Nhất Hoa thêm một chút, thảo nào lại mặc một bộ âu phục hàng đặc chế tinh tế như này, lại còn đeo đồng hồ bản giới hạn, hóa ra thật sự là một kẻ có tiền. Chỉ là sao bên cạnh người giàu lại có một tên nghèo nàn thế này, hơn nữa tên nghèo này còn thích giả vờ giả vịt?
Hầu như mọi người đều nhìn Hoàng Tử Hiên bằng ánh mắt khinh bỉ, nhưng đương sự là Hoàng Tử Hiên lại không quan tâm. Trái lại anh còn lộ một vẻ mặt 'Thiểu kiến đa quái', lắc đầu nói: "Ôi, vô học thật đáng sợ, rốt cuộc thì tôi cũng sâu sắc hiểu rõ cảm giác bị một đám thiểu năng vây quanh mà."
"Anh mắng ai thiểu năng hả?" Người phụ nữ vừa nghe liền đập bàn, tức giận nói: "Coi như một mình anh thích giả vờ thì thôi đi, lại còn muốn liên lụy chúng tôi mất mặt cùng. Bây giờ còn mở miệng nói lời ngông cuồng. Tôi thấy anh đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Nhất Hoa, chúng mời quản lý đến đi, nếu anh ta đã muốn mất mặt như thế thì cứ để cho anh ta vứt mặt mũi đi."
Tôn Nhất Hoa cũng đang có ý đó, nhưng lại không muốn làm người nhỏ nhen trước mặt Mỹ Gia. Hiện tại người phụ nữ này nói ra, anh ta cũng phối hợp, nhưng lại vẫn làm bộ nói: "Hay là tôi đi, bị cười nhạo thế đủ rồi."
"Ha ha." Hoàng Tử Hiên không thèm để ý cười hai tiếng: "Có phải chê cười hay không thì hỏi quản lý một chút sẽ biết thôi. Nếu ngay cả quản lý nơi này cũng đều không có kiến thức như vậy thì chỉ sợ cái cửa hàng này cũng chỉ là có tiếng mà không có miếng."
Nghe thấy Hoàng Tử Hiên vịt chết mà vẫn còn mạnh miệng, trong lòng Tôn Nhất Hoa lúc này đã nở hoa luôn rồi, anh ta chính là chờ Hoàng Tử Hiên nói những lời này. Hoàng Tử Hiên vừa mới dứt lại thì anh ta lập tức cho người phụ nữ bên cạnh kia một ánh mắt.
"Phục vụ, có nghe thấy không, người ta muốn gặp quản lý của các người, cô còn không mau chóng mời qua đây." Người phụ nữ ngầm hiểu ánh mắt của Tôn Nhất Hoa liền quay đầu nhìn người phục vụ nói.
Người phục vụ không muốn đắc tội khách hàng, tuy rằng cô không biết vì sao rõ ràng là bốn người này cùng ngồi ăn cơm, nhưng lại muốn làm mất mặt nhau. Nhưng cô vẫn dựa trên nguyên tắc không được tỏ thái độ với bất cứ ai, quay ra trưng cầu ý kiến của Hoàng Tử Hiên.
"Không sao, cô đi gọi đi." Hoàng Tử Hiên không thèm để ý, khoát tay với cô.
Người phục vụ thấy Hoàng Tử Hiên cũng có ý này liền không có do dự gì nữa, xoay người liền đi xuống tầng gọi quản lý.
Thấy người phục vụ đã đi gọi quản lý tới đây, trong mắt những người khác đều lộ ra vẻ khác thường, đây tuyệt đối là một đám quần chúng thích hóng hớt, không chê chuyện này lớn. Có kịch hay lúc ăn cơm, có ai mà không muốn kịch càng lớn càng tốt, không chừng lúc cười xong còn có thể giúp dạ dày tiêu hóa nhanh hơn để ăn thêm được mấy cái bánh bao da mỏng thịt mềm chứ.
Tất nhiên là Tôn Nhất Hoa và người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng đang ôm tâm tư như vậy. Người phụ nữ này sớm đã nhìn ra Tôn Nhất Hoa và Hoàng Tử Hiên không hợp nhau, nếu như cô ta có thể đê cho Hoàng Tử Hiên xấu mặt thì tất nhiên là Tôn Nhất Hoa sẽ rất hài lòng. Tôn Nhất Hoa vui vẻ thì không phải là cô ta muốn cái gì liền được cái đó sao, bởi vậy so với người khác cô ta càng mong chờ quản lý đến hơn.
"Hừ, cho mày giả vờ giả vịt, đợi lát nữa để mày mất mặt." Tôn Nhất Hoa cười lạnh trong lòng.
Toàn bộ người ở trong tầng hai, đại khái là chỉ có mỗi Lê Mỹ Gia là bình tĩnh nhất. Cô dường như không hề cảm thấy lo lắng khi Hoàng Tử Hiên sẽ để cô mất mặt, trong lúc đang chờ quản lý thực sự cảm thấy rất buồn chán. Nếu không phải vì chú ý đến hình thường thì cô thật sự rất muốn ăn hết tất cả đống đồ ăn trước mặt kia.
Cộp cộp cộp... Cộp cộp cộp...
Chỉ trong chốc lát đã có hai tiếng bước chân lên tầng truyền đến, hơn mười ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cửa cầu thang. Liền nhìn thấy người phục vụ dân theo một người nam quản lý lên đây.
"Quản lý, chính là vị khách bên này, anh ấy muốn gọi trà Phổ Nhĩ năm tám hai. Tôi nói không có, nhưng anh ấy kiên quyết muốn gặp anh." Người phục vụ chỉ vào Hoàng Tử Hiên nói.
Quản lý được gọi tới liền trực tiếp bỏ công việc trong tay xuống để đến đây, vừa đến cũng chưa kịp hỏi chuyện thế nào. Lại vừa nghe được việc này, không khỏi nhìn về phía Hoàng Tử Hiên hỏi: "Anh muốn uống trà Phổ Nhĩ năm tám hai sao?"
"Đúng vậy, không biết cửa hàng có hay không?" Hoàng Tử Hiên vuốt cằm nói.
Quản lý nghe Hoàng Tử Hiên hỏi vậy liền nhíu mày, dường như đang suy tư gì đó.
"Nhìn bộ dáng của quản lý liền chắc chắn là không có rồi, Phổ Nhĩ năm tám hai! A, đây là chuyện buồn cười nhất mà tôi từng nghe qua đấy." Người phụ nữ không đợi quản lý nói đã đưa ra phán đoán,
"Ha ha ha... Đây cũng là chuyện buồn cười nhất mà tôi nghe qua." Tôn Nhất Hoa không nhịn được cười ha ha, thực sự quá là sung sướng."Người trẻ tuổi bây giờ thật đúng là thích giả bộ nha." Một người lớn tuổi trong đám quần chúng thở dài nói bằng giọng điệu già dặn, lời nói thấm thía,
"Ha ha ha... Người dám giả bộ như thế này, thì tuyệt đối là đáng để khâm phục.”
"Ai tôi cũng không phục nhưng tôi phục anh."
"Ha ha..."
"Đây chẳng phải là vẽ hổ không thành lại thành chó à, ha ha..."
Đám quần chúng xem trò vui liên tiếp cười nhạo, trong nháy mắt toàn bộ tầng hai chìm trong tiếng cười to, khiến đám khách bên dưới cũng không nhịn được muốn nhìn lên xem tầng hai đang cười cái gì.
"Quản lý còn chưa lên tiếng mà các người đã vội kết luận như thế có vẻ không công bằng lắm." Nghe tất cả mọi người đang cười nhạo Hoàng Tử Hiên, đôi mày thanh tú của Lê Mỹ Gia nhíu lại, lạnh nhạt nói.
"Chuyện này còn cần phải nói sao, một vẻ mặt cũng đủ để nói rõ tất cả rồi." Người phụ nữ hừ một tiếng, cười nói.
"Thật sao? Cô nhìn thấy biểu cảm của người khác vậy cô có thể nhìn ra bây giờ tôi thấy thế nào à?" Lê Mỹ Gia lạnh lùng nhìn về phía cô ta hỏi.
Người phụ nữ sửng sốt một chút, cô ta đâu có nhìn ra, cô ý nói như vậy là muốn tạo thế trước để cho mọi người cười nhạo Hoàng Tử Hiên mà thôi.
"Không nhìn ra đúng không, để tôi nói cho cô biết nhé." Khóe miệng Lê Mỹ Gia nhếch lên một nụ cười nhạt: "Ý của tôi là từ đâu xuất hiện một tên hề nhảy nhót lung tung thế này, cô tưởng người giàu sờ mó, nắn bóp người cô thì cô liền cho rằng mình là người có tiền à? Cô tưởng người giàu là virus chắc, đụng một cái liền sẽ truyền nhiễm à!"
Lời này vừa nói xong, trong nháy mắt sắc mặt người phụ nữ trở nên cực kỳ khó nhìn. Mặc dù Lê Mỹ Gia không nói thẳng, nhưng ý tứ rõ ràng là đang mắng cô ta dựa vào việc bán thân để kiếm tiền, mắng cô ta là phò.
Hoàng Tử Hiên ngạc nhiên liếc nhìn Lê Mỹ Gia, anh vẫn luôn biết tính tình cô không tốt nhưng lại không biết cô lại độc miệng như vậy, mở miệng mắng người mà không cần dùng từ ngữ thô tục. Trình độ mắng người này có thể gọi là bậc thầy luôn đó nha.
Ngay cả người biết Lê Mỹ Gia lâu như Tôn Nhất Hoa thấy cũng phải kinh hãi. Lê Mỹ Gia luôn ít nói, khi nào thích thì sẽ nói nhiều thêm hai câu, không thích thì chính là tích chữ như vàng. Đối với cô mà nói, mắng chửi người khác cũng chính là đề cao đối phương rồi, nhưng ngày hôm nay cô vậy mà lại vì Hoàng Tử Hiên mà phá lệ! Này sao có thể không khiến Tôn Nhất Hoa cảm thấy khiếp sợ, tức giận và không cam lòng cơ chứ.
Mặc dù tức giận nhưng Tôn Nhất Hoa vẫn còn lại chút lý trí. Biết lúc này không phải là lúc để tranh cãi, sự thật thắng bất kỳ sự hùng biện nào. Sau đó anh ta cười lớn một tiếng, hòa giải nói: "Mỹ Gia, em đừng nóng giận, chúng ta nghe xem quản lý nói như thế nào nhé. Anh ta là người quản lý ở đây, có hay không thì anh ta biết rõ nhất."
Lê Mỹ Gia không có tiếp lời, nhưng lại chuyển tầm mắt từ trên người người phụ nữ lên người quản lý.
Không biết vì sao, người quản lý bất thình lình rùng mình một cái. Khi bị Lê Mỹ Gia nhìn như vậy, anh ta có cảm giác như ông chủ đang nhìn mình vậy. Theo bản năng anh ta đứng thẳng lưng, thẳng thắn nói: "Thưa bốn vị, mọi người không nên tranh cãi. Đúng là nhà hàng chúng tôi có trà Phổ Nhĩ năm tám hai, vừa rồi tôi không lập tức trả lời là bởi vì giá của trà Phổ Nhĩ năm tám hai đắt đỏ. Đắt ngang với Lafite 1982, thậm chí còn quý giá hơn so với Lafite 1982 nữa."
Phù....
Lời này vừa dứt, trong không khí đồng thời vang lên một loạt âm thanh hít khí.
Thật sự có trà Phổ Nhĩ năm tám hai!
Còn là quý giá hơn Lafite 1982 nữa!
Trời ạ, thế giới này bị làm sao vậy? Chỉ là trà mà thôi, sao lại có cả năm luôn?
"Không thể nào!" Đương nhiên người phụ nữ không muốn chấp nhận đáp án này, cô ta nghi ngờ nói: "Trà là trà, để một hai năm uống cũng không ngon nữa, để lâu không tốt còn có thể bị mốc. Từ năm 1982 đến này cũng đã hơn ba mươi năm, trà gì mà để hơn ba mươi năm vẫn không bị hỏng chứ."
Những người khác vừa nghe được lời này liền phản ứng lại, không phải vậy sao, trà là thứ khó để giữ nhất, hơn nữa trà mới uống ngon hơn trà cũ, đây là điều mà ai cũng biết.
"Đúng là ngực to mà không có não, tóc dài mà kiến thức ngắn." Hoàng Tử Hiên lạnh lùng cười.
"Anh mắng ai hả, các người nói có là có à. Không có bằng chứng thì ai tin chứ." Người phụ nữ nghe Hoàng Tử Hiên chửi mình, nhất thời tức giận nói.
Hoàng Tử Hiên cười sảng khoái, liếc nhìn khách hàng trên tầng hai nói: "Xem ra mấy người ở đây không có ai hiểu biết tí gì về trà. Vậy tôi đây liền phổ cập chút kiến thức khoa học cho các người nha.
Đúng thật là trà rất khó cất giữ, hơn nữa hầu hết các lá trà đều rất khó để lưu giữ mà không bị hỏng, không bị biến chất. Nhưng loại trà Phổ Nhĩ này là loại trà đen cầu cất giữ không quá khắt khe, hầu hết các môi trường đều thích hợp để cất giữ trà Phổ Nhĩ. Vả lại còn có thể cất giữ lâu dài, càng để lâu trà càng thơm là một trong những đặc trưng đặc biệt của trà Phổ Nhĩ.
Trà Phổ Nhĩ chia làm hai loại sống và chín, trà sống phải được bảo quản trong kho khô giáo thông thoáng để cho lá trà có thể chuyển hóa lên men tự nhiên. Ít nhất cũng phải để từ năm năm trở lên thì trà mới có thể đạt được độ lên men hiệu quả. Nếu như có thể để được hai mươi đến ba mươi năm thì lại càng có thể đạt được mùi thơm tốt nhất, thậm chí còn có thể để năm mươi năm.
Về phần trà Phổ Nhĩ chín, hay chính là dùng phương pháp lên men tăng tốc nhân tạo, tốc độ lên men nhanh hơn so với trà Phổ Nhĩ chín, chỉ cần để ba năm là được, nhưng mà mùi vị lại không bằng trà Phổ Nhĩ lên men tự nhiên."
Lần này, khi lời nói vừa dứt, toàn tầng hai lập tức trở lên lạnh ngắt như tờ. Những lời này của Hoàng Tử Hiên, bọn họ chưa từng được nghe. Bình thường uống trà có ai để ý đến năm làm gì chứ, thậm chí còn có những người còn cho rằng tất cả các loại trà đều có mùi vị như nhau. Bởi vậy khi Hoàng Tử Hiên nói rõ ràng đâu ra đấy thì đã có không ít người lấy điện thoại ra tra Baidu.
Người bán hàng chắc chắn lắc đầu: "Thưa ngài, trà không phải là rượu, cũng không có năm tám mươi hai. Nhưng thật ra vẫn còn một ít trà cũ của năm ngoái, anh xem nếu không thì uống trà Long Tỉnh Minh Tiền được chứ?"
"Tôi không quen uống vị trà Long Tỉnh. Nếu không thì cô đi hỏi quản lý hoặc là ông chủ của cô một chút, có lẽ là bọn họ biết đấy." Hoàng Tử Hiên kiên quyết muốn uống trà Phổ Nhĩ năm tám hai.
"Này... Thưa ngài, ngài đừng nói đùa nữa, trong cửa hàng chúng tôi thật sự không có trà Phổ Nhĩ năm tám hai." Người bán hàng cười gượng nói.
Người phụ nữ bên cạnh Tôn Nhất Hoa thấy Hoàng Tử Hiên còn bày ra bộ dáng nhất định phải uống được trà thì cười lạnh nói: "Tôi nói anh cũng đừng có giả vờ nữa. Một tài xế nhỏ bé như anh sợ là ngay cả trà Phổ Nhĩ còn không thể uống nổi, lại còn bày ra bộ dáng hiểu biết lắm vậy."
"Ai da, Hoàng Tử Hiên, anh đừng có ở đây làm mất mặt Mỹ Gia nữa. Anh không ngại mất mặt nhưng tôi còn thấy mất mặt thay anh đấy. Hay giờ như này đi, anh muốn uống Lafite 1982 thì hôm nào tôi mời anh uống. Không phải nói điêu gì chứ, rượu Lafite năm 1982 này tôi có đầy." Tôn Nhất Hoa cũng nhân tiện châm chọc khiêu khích Hoàng Tử Hiên một phen, cuối cùng còn khéo léo khoe thân phận người có tiền của chính mình ra.
Những vị khách khác nghe vậy không khỏi liếc nhìn Tôn Nhất Hoa thêm một chút, thảo nào lại mặc một bộ âu phục hàng đặc chế tinh tế như này, lại còn đeo đồng hồ bản giới hạn, hóa ra thật sự là một kẻ có tiền. Chỉ là sao bên cạnh người giàu lại có một tên nghèo nàn thế này, hơn nữa tên nghèo này còn thích giả vờ giả vịt?
Hầu như mọi người đều nhìn Hoàng Tử Hiên bằng ánh mắt khinh bỉ, nhưng đương sự là Hoàng Tử Hiên lại không quan tâm. Trái lại anh còn lộ một vẻ mặt 'Thiểu kiến đa quái', lắc đầu nói: "Ôi, vô học thật đáng sợ, rốt cuộc thì tôi cũng sâu sắc hiểu rõ cảm giác bị một đám thiểu năng vây quanh mà."
"Anh mắng ai thiểu năng hả?" Người phụ nữ vừa nghe liền đập bàn, tức giận nói: "Coi như một mình anh thích giả vờ thì thôi đi, lại còn muốn liên lụy chúng tôi mất mặt cùng. Bây giờ còn mở miệng nói lời ngông cuồng. Tôi thấy anh đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Nhất Hoa, chúng mời quản lý đến đi, nếu anh ta đã muốn mất mặt như thế thì cứ để cho anh ta vứt mặt mũi đi."
Tôn Nhất Hoa cũng đang có ý đó, nhưng lại không muốn làm người nhỏ nhen trước mặt Mỹ Gia. Hiện tại người phụ nữ này nói ra, anh ta cũng phối hợp, nhưng lại vẫn làm bộ nói: "Hay là tôi đi, bị cười nhạo thế đủ rồi."
"Ha ha." Hoàng Tử Hiên không thèm để ý cười hai tiếng: "Có phải chê cười hay không thì hỏi quản lý một chút sẽ biết thôi. Nếu ngay cả quản lý nơi này cũng đều không có kiến thức như vậy thì chỉ sợ cái cửa hàng này cũng chỉ là có tiếng mà không có miếng."
Nghe thấy Hoàng Tử Hiên vịt chết mà vẫn còn mạnh miệng, trong lòng Tôn Nhất Hoa lúc này đã nở hoa luôn rồi, anh ta chính là chờ Hoàng Tử Hiên nói những lời này. Hoàng Tử Hiên vừa mới dứt lại thì anh ta lập tức cho người phụ nữ bên cạnh kia một ánh mắt.
"Phục vụ, có nghe thấy không, người ta muốn gặp quản lý của các người, cô còn không mau chóng mời qua đây." Người phụ nữ ngầm hiểu ánh mắt của Tôn Nhất Hoa liền quay đầu nhìn người phục vụ nói.
Người phục vụ không muốn đắc tội khách hàng, tuy rằng cô không biết vì sao rõ ràng là bốn người này cùng ngồi ăn cơm, nhưng lại muốn làm mất mặt nhau. Nhưng cô vẫn dựa trên nguyên tắc không được tỏ thái độ với bất cứ ai, quay ra trưng cầu ý kiến của Hoàng Tử Hiên.
"Không sao, cô đi gọi đi." Hoàng Tử Hiên không thèm để ý, khoát tay với cô.
Người phục vụ thấy Hoàng Tử Hiên cũng có ý này liền không có do dự gì nữa, xoay người liền đi xuống tầng gọi quản lý.
Thấy người phục vụ đã đi gọi quản lý tới đây, trong mắt những người khác đều lộ ra vẻ khác thường, đây tuyệt đối là một đám quần chúng thích hóng hớt, không chê chuyện này lớn. Có kịch hay lúc ăn cơm, có ai mà không muốn kịch càng lớn càng tốt, không chừng lúc cười xong còn có thể giúp dạ dày tiêu hóa nhanh hơn để ăn thêm được mấy cái bánh bao da mỏng thịt mềm chứ.
Tất nhiên là Tôn Nhất Hoa và người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng đang ôm tâm tư như vậy. Người phụ nữ này sớm đã nhìn ra Tôn Nhất Hoa và Hoàng Tử Hiên không hợp nhau, nếu như cô ta có thể đê cho Hoàng Tử Hiên xấu mặt thì tất nhiên là Tôn Nhất Hoa sẽ rất hài lòng. Tôn Nhất Hoa vui vẻ thì không phải là cô ta muốn cái gì liền được cái đó sao, bởi vậy so với người khác cô ta càng mong chờ quản lý đến hơn.
"Hừ, cho mày giả vờ giả vịt, đợi lát nữa để mày mất mặt." Tôn Nhất Hoa cười lạnh trong lòng.
Toàn bộ người ở trong tầng hai, đại khái là chỉ có mỗi Lê Mỹ Gia là bình tĩnh nhất. Cô dường như không hề cảm thấy lo lắng khi Hoàng Tử Hiên sẽ để cô mất mặt, trong lúc đang chờ quản lý thực sự cảm thấy rất buồn chán. Nếu không phải vì chú ý đến hình thường thì cô thật sự rất muốn ăn hết tất cả đống đồ ăn trước mặt kia.
Cộp cộp cộp... Cộp cộp cộp...
Chỉ trong chốc lát đã có hai tiếng bước chân lên tầng truyền đến, hơn mười ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cửa cầu thang. Liền nhìn thấy người phục vụ dân theo một người nam quản lý lên đây.
"Quản lý, chính là vị khách bên này, anh ấy muốn gọi trà Phổ Nhĩ năm tám hai. Tôi nói không có, nhưng anh ấy kiên quyết muốn gặp anh." Người phục vụ chỉ vào Hoàng Tử Hiên nói.
Quản lý được gọi tới liền trực tiếp bỏ công việc trong tay xuống để đến đây, vừa đến cũng chưa kịp hỏi chuyện thế nào. Lại vừa nghe được việc này, không khỏi nhìn về phía Hoàng Tử Hiên hỏi: "Anh muốn uống trà Phổ Nhĩ năm tám hai sao?"
"Đúng vậy, không biết cửa hàng có hay không?" Hoàng Tử Hiên vuốt cằm nói.
Quản lý nghe Hoàng Tử Hiên hỏi vậy liền nhíu mày, dường như đang suy tư gì đó.
"Nhìn bộ dáng của quản lý liền chắc chắn là không có rồi, Phổ Nhĩ năm tám hai! A, đây là chuyện buồn cười nhất mà tôi từng nghe qua đấy." Người phụ nữ không đợi quản lý nói đã đưa ra phán đoán,
"Ha ha ha... Đây cũng là chuyện buồn cười nhất mà tôi nghe qua." Tôn Nhất Hoa không nhịn được cười ha ha, thực sự quá là sung sướng."Người trẻ tuổi bây giờ thật đúng là thích giả bộ nha." Một người lớn tuổi trong đám quần chúng thở dài nói bằng giọng điệu già dặn, lời nói thấm thía,
"Ha ha ha... Người dám giả bộ như thế này, thì tuyệt đối là đáng để khâm phục.”
"Ai tôi cũng không phục nhưng tôi phục anh."
"Ha ha..."
"Đây chẳng phải là vẽ hổ không thành lại thành chó à, ha ha..."
Đám quần chúng xem trò vui liên tiếp cười nhạo, trong nháy mắt toàn bộ tầng hai chìm trong tiếng cười to, khiến đám khách bên dưới cũng không nhịn được muốn nhìn lên xem tầng hai đang cười cái gì.
"Quản lý còn chưa lên tiếng mà các người đã vội kết luận như thế có vẻ không công bằng lắm." Nghe tất cả mọi người đang cười nhạo Hoàng Tử Hiên, đôi mày thanh tú của Lê Mỹ Gia nhíu lại, lạnh nhạt nói.
"Chuyện này còn cần phải nói sao, một vẻ mặt cũng đủ để nói rõ tất cả rồi." Người phụ nữ hừ một tiếng, cười nói.
"Thật sao? Cô nhìn thấy biểu cảm của người khác vậy cô có thể nhìn ra bây giờ tôi thấy thế nào à?" Lê Mỹ Gia lạnh lùng nhìn về phía cô ta hỏi.
Người phụ nữ sửng sốt một chút, cô ta đâu có nhìn ra, cô ý nói như vậy là muốn tạo thế trước để cho mọi người cười nhạo Hoàng Tử Hiên mà thôi.
"Không nhìn ra đúng không, để tôi nói cho cô biết nhé." Khóe miệng Lê Mỹ Gia nhếch lên một nụ cười nhạt: "Ý của tôi là từ đâu xuất hiện một tên hề nhảy nhót lung tung thế này, cô tưởng người giàu sờ mó, nắn bóp người cô thì cô liền cho rằng mình là người có tiền à? Cô tưởng người giàu là virus chắc, đụng một cái liền sẽ truyền nhiễm à!"
Lời này vừa nói xong, trong nháy mắt sắc mặt người phụ nữ trở nên cực kỳ khó nhìn. Mặc dù Lê Mỹ Gia không nói thẳng, nhưng ý tứ rõ ràng là đang mắng cô ta dựa vào việc bán thân để kiếm tiền, mắng cô ta là phò.
Hoàng Tử Hiên ngạc nhiên liếc nhìn Lê Mỹ Gia, anh vẫn luôn biết tính tình cô không tốt nhưng lại không biết cô lại độc miệng như vậy, mở miệng mắng người mà không cần dùng từ ngữ thô tục. Trình độ mắng người này có thể gọi là bậc thầy luôn đó nha.
Ngay cả người biết Lê Mỹ Gia lâu như Tôn Nhất Hoa thấy cũng phải kinh hãi. Lê Mỹ Gia luôn ít nói, khi nào thích thì sẽ nói nhiều thêm hai câu, không thích thì chính là tích chữ như vàng. Đối với cô mà nói, mắng chửi người khác cũng chính là đề cao đối phương rồi, nhưng ngày hôm nay cô vậy mà lại vì Hoàng Tử Hiên mà phá lệ! Này sao có thể không khiến Tôn Nhất Hoa cảm thấy khiếp sợ, tức giận và không cam lòng cơ chứ.
Mặc dù tức giận nhưng Tôn Nhất Hoa vẫn còn lại chút lý trí. Biết lúc này không phải là lúc để tranh cãi, sự thật thắng bất kỳ sự hùng biện nào. Sau đó anh ta cười lớn một tiếng, hòa giải nói: "Mỹ Gia, em đừng nóng giận, chúng ta nghe xem quản lý nói như thế nào nhé. Anh ta là người quản lý ở đây, có hay không thì anh ta biết rõ nhất."
Lê Mỹ Gia không có tiếp lời, nhưng lại chuyển tầm mắt từ trên người người phụ nữ lên người quản lý.
Không biết vì sao, người quản lý bất thình lình rùng mình một cái. Khi bị Lê Mỹ Gia nhìn như vậy, anh ta có cảm giác như ông chủ đang nhìn mình vậy. Theo bản năng anh ta đứng thẳng lưng, thẳng thắn nói: "Thưa bốn vị, mọi người không nên tranh cãi. Đúng là nhà hàng chúng tôi có trà Phổ Nhĩ năm tám hai, vừa rồi tôi không lập tức trả lời là bởi vì giá của trà Phổ Nhĩ năm tám hai đắt đỏ. Đắt ngang với Lafite 1982, thậm chí còn quý giá hơn so với Lafite 1982 nữa."
Phù....
Lời này vừa dứt, trong không khí đồng thời vang lên một loạt âm thanh hít khí.
Thật sự có trà Phổ Nhĩ năm tám hai!
Còn là quý giá hơn Lafite 1982 nữa!
Trời ạ, thế giới này bị làm sao vậy? Chỉ là trà mà thôi, sao lại có cả năm luôn?
"Không thể nào!" Đương nhiên người phụ nữ không muốn chấp nhận đáp án này, cô ta nghi ngờ nói: "Trà là trà, để một hai năm uống cũng không ngon nữa, để lâu không tốt còn có thể bị mốc. Từ năm 1982 đến này cũng đã hơn ba mươi năm, trà gì mà để hơn ba mươi năm vẫn không bị hỏng chứ."
Những người khác vừa nghe được lời này liền phản ứng lại, không phải vậy sao, trà là thứ khó để giữ nhất, hơn nữa trà mới uống ngon hơn trà cũ, đây là điều mà ai cũng biết.
"Đúng là ngực to mà không có não, tóc dài mà kiến thức ngắn." Hoàng Tử Hiên lạnh lùng cười.
"Anh mắng ai hả, các người nói có là có à. Không có bằng chứng thì ai tin chứ." Người phụ nữ nghe Hoàng Tử Hiên chửi mình, nhất thời tức giận nói.
Hoàng Tử Hiên cười sảng khoái, liếc nhìn khách hàng trên tầng hai nói: "Xem ra mấy người ở đây không có ai hiểu biết tí gì về trà. Vậy tôi đây liền phổ cập chút kiến thức khoa học cho các người nha.
Đúng thật là trà rất khó cất giữ, hơn nữa hầu hết các lá trà đều rất khó để lưu giữ mà không bị hỏng, không bị biến chất. Nhưng loại trà Phổ Nhĩ này là loại trà đen cầu cất giữ không quá khắt khe, hầu hết các môi trường đều thích hợp để cất giữ trà Phổ Nhĩ. Vả lại còn có thể cất giữ lâu dài, càng để lâu trà càng thơm là một trong những đặc trưng đặc biệt của trà Phổ Nhĩ.
Trà Phổ Nhĩ chia làm hai loại sống và chín, trà sống phải được bảo quản trong kho khô giáo thông thoáng để cho lá trà có thể chuyển hóa lên men tự nhiên. Ít nhất cũng phải để từ năm năm trở lên thì trà mới có thể đạt được độ lên men hiệu quả. Nếu như có thể để được hai mươi đến ba mươi năm thì lại càng có thể đạt được mùi thơm tốt nhất, thậm chí còn có thể để năm mươi năm.
Về phần trà Phổ Nhĩ chín, hay chính là dùng phương pháp lên men tăng tốc nhân tạo, tốc độ lên men nhanh hơn so với trà Phổ Nhĩ chín, chỉ cần để ba năm là được, nhưng mà mùi vị lại không bằng trà Phổ Nhĩ lên men tự nhiên."
Lần này, khi lời nói vừa dứt, toàn tầng hai lập tức trở lên lạnh ngắt như tờ. Những lời này của Hoàng Tử Hiên, bọn họ chưa từng được nghe. Bình thường uống trà có ai để ý đến năm làm gì chứ, thậm chí còn có những người còn cho rằng tất cả các loại trà đều có mùi vị như nhau. Bởi vậy khi Hoàng Tử Hiên nói rõ ràng đâu ra đấy thì đã có không ít người lấy điện thoại ra tra Baidu.
Van Long Nguyen
có hay hơn
20/02