“Là nơi này sao?” Lê Mỹ Gia nhìn Chu Tử hỏi.
Chu Tử lấy di động ra thẩm tra đối chiếu lại lần nữa, sau đó gật đầu khẳng định: “Chính là nơi này, quản lý của bọn họ nói đầu hẻm có một quán bán đậu hũ thối, chắc chắn không sai.”
Nói đến cửa hàng bán đậu hũ thối, Lê Mỹ Gia đã ngửi thấy mùi ấy từ lâu rồi, cô ghét nhất mùi đậu hũ thối, vừa nghe thấy thế đã nhíu mày nói: “Vậy chúng ta tìm thử xem. Tên văn phòng trinh thám này đặc biệt như thế, chắc hẳn sẽ không khó tìm.”
“Chúng ta vừa tìm vừa hỏi, người ở nơi này chắc chắn biết.” Chu Tử nói.
Lê Mỹ Gia ừ một tiếng, sau đó hai người cất bước đi vào trong hẻm Tam Nguyên.
Hai cô gái, một người tìm bên phải, một người tìm bên trái. Trong con hẻm nhỏ này buôn bán đủ thứ, có cửa hàng ăn sáng, quán trà, cửa hàng may... Cái gì cần đều có đủ, chỉ là không nhìn thấy tên văn phòng thám tử Hắc Miêu thôi.
Chu Tử nghĩ một lát, cảm thấy vẫn nên tìm người hỏi một chút, vì thế cô ta bước đến ngăn một người qua đường lại, hỏi: “Chào anh, xin hỏi anh có biết đường đến văn phòng thám tử Hắc Miêu đi thế nào không?”
Người bị Chu Tử cản đường, là một người đàn ông trẻ tuổi, rất cao rất gầy, nhìn vẻ ngoài giống như con khỉ, khi nghe thấy có người hỏi đường, cặp mắt nhỏ của anh ta nheo lại: “Hai người muốn tìm văn phòng thám tử Hắc Miêu à? Ở tít trong kia kìa. Văn phòng ấy bây giờ còn chưa mở cửa, hai người đến đó cũng vô dụng.”
“Vẫn chưa mở cửa à? Vậy mấy giờ bọn họ mở cửa?” Chu Tử vừa nghe thấy người này biết văn phòng thám tử Hắc Miêu, thì vội vàng hỏi tiếp.
“À... Chuyện này cũng không nói chính xác được.” Người đàn ông trẻ tuổi kia nói: “Bình thường bọn họ mở cửa lúc mười giờ, ngủ quên thì mười một giờ. Nếu như chủ văn phòng của bọn họ ra ngoài tán gái, vậy thì cả ngày hôm ấy cũng không mở cửa. Nếu như đúng dịp chủ văn phòng đi ra ngoài du lịch, vậy thì chúc mừng các cô, đợi vài ngày cũng không gặp được người ta đâu.”
Chu Tử a một tiếng: “Người này thế nào vậy, sao mở văn phòng còn tùy hứng như thế.”
“Người có tiền, chính là tùy hứng như thế đó.” Người đàn ông trẻ tuổi kia cười hì hì.
Chu Tử cạn lời, uể oải hỏi: “Vậy anh có biết dạo gần đây chủ văn phòng của bọn họ có ra ngoài tán gái hay đi du lịch đâu không?”
“Thật ra thì không, coi như hai người may mắn. Chắc đợi lát nữa bọn họ sẽ mở cửa thôi, hay là hai người đi ăn cơm trước đi, đúng lúc tôi cũng đang muốn đi ăn, có muốn đi cùng không? Tôi giới thiệu cho hai cô một cửa hàng ăn sáng khẩu vị không tồi.” Người đàn ông trẻ tuổi kia nhiệt tình nói.
Tất nhiên Chu Tử sẽ không cùng đi ăn sáng với một người đàn ông xa lạ, đã khước từ lời mời nhiệt tình của anh ta: “Thôi, chúng tôi ăn sáng rồi. Phiền anh chỉ đường giúp chúng tôi, chúng tôi đến đó trước chờ một lát.”
“Vậy cũng được.” Người đàn ông trẻ tuổi duỗi một ngón tay ra nói: “Hai người cứ đi thẳng về phía trước, nhìn thấy cửa hàng bán quan tài là đến nơi, văn phòng thám tử Hắc Miêu ở ngay bên cạnh.”
Khóe miệng Chu Tử co giật một cái, mở văn phòng ở đâu không tốt, lại đi mở ở cạnh cửa hàng bán quan tài, không sợ đen đủi à.
Người đàn ông trẻ tuổi chỉ đường cho hai người xong, ánh mắt hứng thú nhìn các cô một cái, trong lòng chấm cho hai người một trăm điểm rồi quay đầu đi.
Lê Mỹ Gia và Chu Tử đi theo con đường anh ta chỉ, đi một lát đã trông thấy cửa hàng bán quan tài kia, quả nhiên cũng trông thấy một văn phòng ở cạnh đó, trên cánh cửa cổ xưa ấy treo một tấm biển cũ nát. Trên tấm biển khắc sáu chữ “Văn phòng thám tử Hắc Miêu”, trước cửa còn đặt một bức tượng mào đen mặc đồng phục cảnh sát.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, mày đẹp của Lê Mỹ Gia không nhịn được nhíu lại, các tổ chức thám thử trên tivi hay chiếu thường là những nơi rất thần bí cũng rất quy củ, sao văn phòng này nhìn qua lại thiếu chuyên nghiệp như thế?
Trong lòng Chu Tử cũng có chút bồn chồn, có điều vẫn ôm một tia hy vọng nói: “Tới cũng đã tới rồi, chờ thêm một lát đi. Nếu như vị chủ văn phòng kia không đáng tin, chúng ta sẽ về luôn.”
Đến lúc này rồi, cũng chỉ có thể làm như vậy thôi. Lê Mỹ Gia ừ một tiếng, nói: “Chúng ta qua quán trà bên kia uống chén trà, chờ một chút đi.”
Nói xong cô lập tức nhấc chân đi đến quán trà, Chu Tử vội vàng đi theo.
Vào trong quán gọi một ấm trà. Chu Tử bắt đầu hỏi thăm chủ quán về văn phòng thám tử Hắc Miêu, chủ quán kia cũng rất nhiệt tâm, cười nói: “Văn phòng thám tử này là hàng xóm với chúng tôi nhiều năm rồi, đã mở được ba mươi lăm năm, ông chủ là người rất tốt, mấy năm nay ngõ nhỏ của chúng tôi bị yêu cầu phá bỏ dời đi nơi khác, may nhờ có bọn họ ra mặt, chúng tôi mới có thể tiếp tục buôn bán ở chỗ này.”
Lê Mỹ Gia nghe thấy thế, có chút sửng sốt hỏi: “Nói thế thì ông chủ nhà này rất có thế lực ở Uy Hải nhỉ?”
“Đương nhiên.” Chủ quán ngó trái ngó phải, nhỏ giọng nói: “Tôi nghe nói ông chủ văn phòng ấy rát có địa vị, được hoan nghênh trong cả hai giới hắc bạch.”
Nghe thấy thế Lê Mỹ Gia và Chu Tử liếc nhau một cái, liên tưởng đến lời người đàn ông trẻ tuổi nói trước đó, không khó đoán ra văn phòng thám tử này thật sự có bối cảnh.
Nghe xong, sự thất vọng trong lòng hai người giảm đi không ít. Chu Tử cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu như văn phòng thám tử này không đáng tin, thì đúng là lỗi của cô ta, khiến Lê Mỹ Gia mất công lăn lộn một chuyến.
Hai người uống hết nửa ấm trà, thấy sắp đến giờ rồi, thì tính tiền sau đó ra khỏi quán trà, vừa ra ngoài đã trông thấy một người đang đứng trước cửa văn phòng thám tử Hắc Miêu, đưa lưng về phía hai người mở cửa.
Chu Tử lập tức vui vẻ, nhanh chân chạy tới hỏi: “Xin hỏi...”
“Đừng hỏi, tôi chính là chủ văn phòng thám tử này.” Chu Tử vừa mở miệng, người đang mở cửa kia đã quay đầu lại cắt ngang lời cô ta.
“Là anh!” Khi nhìn thấy gương mặt này, Lê Mỹ Gia và Chu Tử đều kinh ngạc thốt lên.
“Là tôi.” Người này chính là người đàn ông trẻ tuổi vừa chỉ đường cho hai người, anh ta đẩy cửa rầm một cái, nói: “Vào đi.”
Chu Tử nhấc chân bước vào, hỏi: “Vậy vừa rồi sao anh không nói? Còn để chúng tôi mất công chờ đợi.”
“Tôi đã bảo hai người cùng đi ăn sáng với tôi rồi mà, rõ ràng là các cô nhất quyết muốn chờ, tôi không ăn sáng thì lấy đâu ra sức lực để mở cửa làm ăn.” Người đàn ông trẻ tuổi thản nhiên nói.
Khóe miệng Chu Tử co giật, rõ ràng vừa rồi anh ta không nói rõ ràng, bây giờ lại lý sự như vậy, nhưng mà nghe cũng rất có đạo lý, khiến cô ta tức giận nhưng không biết phản bác thế nào.
“Hai người đẹp, mời ngồi, khách ở xa tới, muốn uống gì? Chỗ tôi có hồng trà, trà xanh, trà Ô Long, bạch trà, trà hoa...” Người đàn ông trẻ tuổi thấy hai cô không nói lời nào, bắt đầu chiêu đãi khách.
Chu Tử nấc một tiếng, vội vàng xua tay: “Không cần, uống thêm nữa tôi sẽ phun ra mất.”
Người đàn ông trẻ tuổi kia cười ha ha: “Được rồi, vậy hai người cứ tự nhiên nhé. Chính thức giới thiệu một chút, tôi tên là Kim Kỵ Dung, năm nay hai mươi ba tuổi, cao một mét tám, nặng sáu mươi lăm cân, không nghiện hút, không thích đánh bạc, không chơi gái, độc thân chưa lập gia đình. Hai người đẹp thì sao?”
“Á...” Đầu Chu Tử lập tức đầy vạch đen, tự giới thiệu tên là được rồi, các cô đâu có điều tra hộ khẩu, nói kỹ càng tỉ mỉ như vậy làm gì. Vì thế cho nên cô dứt khoát nói: “Tôi họ Chu, cô ấy họ Lê. Thám tử Kim, chúng ta có thể nói vào chủ đề chính được chưa?”
Không thể moi ra được nhiều tin tức hơn về hai cô, Kim Kỵ Dung cũng không thất vọng, anh ta cười hì hì nói: “Đương nhiên là được rồi, hai người muốn điều tra về chuyện gì? Loại nào? Vấn đề gia đình hay là tình cảm? Về kẻ thứ ba hay người phụ tình?”
Nghe thấy thế Lê Mỹ Gia nhíu mày hỏi: “Văn phòng thám tử các anh chỉ điều tra những chuyện này thôi à?”
“A, không phải thế. Lĩnh vực điều tra của chúng tôi rất rộng, chỉ cần khách hàng có nhu cầu, muốn chúng tôi điều tra chuyện gì cũng được. Chỉ là bình thường khách hàng nữ tới chỗ chúng tôi, không phải điều tra về người thứ ba thì chính là điều tra về kẻ phụ tình.” Kim Kỵ Dung nói.
“Chúng tôi đều chưa kết hôn, anh không cần đối xử với chúng tôi như những khách hàng nữ khác.” Chu Tử buồn bực nói.
Ánh mắt Kim Kỵ Dung chợt lóe lên ánh sáng, trong lòng thầm cười khà khà, cuối cùng vẫn bị anh ta moi ra được. Chưa kết hôn là tốt rồi, chỉ cần chưa kết hôn thì mình vẫn còn cơ hội, hai người đẹp này sao lại xinh như thế, tùy tiện chọn một người làm bạn gái anh đều được.
“Khụ khụ.” Trong lòng anh ta mừng thầm một lúc, sau đó Kim Kỵ Dung bắt đầu nghiêm túc, chuyên nghiệp hỏi: “Vậy hai vị muốn điều tra chuyện gì? Không ngại nói thẳng, tôi là thám tử có tố chất nghề nghiệp, tuyệt đối sẽ giữ bí mật cho hai người.”
Lê Mỹ Gia và Chu Tử đều rất nghi ngờ lời anh ta nói, bởi vì nhìn qua anh ta không giống người có tố chất nghề nghiệp, có điều nghĩ đến lời ông chủ quán trà, Lê Mỹ Gia vẫn gạt bỏ băn khoăn trong lòng, lựa chọn tạm thời tin tưởng anh ta.
“Tôi muốn ủy thác văn phòng thám tử các anh điều tra giúp tôi một chuyện từ mười bốn năm trước, thời gian hơi lâu rồi, hơn nữa tôi cũng không có quá nhiều manh mối để cung cấp cho các anh, các anh từng có kinh nghiệm điều tra việc tương tự chưa?” Lê Mỹ Gia hỏi dò.
“Mười bốn năm tính gì, hai mươi bốn năm đối với tôi mà nói đều là chuyện nhỏ, chỉ cần cô cung cấp cho tôi vài manh mối, tôi sẽ có thể giúp cô điều tra rõ.” Kim Kỵ Dung nghe xong, không hề nghĩ ngợi gì lập tức vỗ ngực hứa hẹn.