Chỉ có điều, nói đi cũng phải nói lại, những kẻ lắm tiền mà không có học thức thì lại rất dễ dàng bị nắm trong tay, Lâm Tử An thầm cười nhạt một tiếng, trên mặt lại bày ra dáng vẻ như anh trai nhà bên để giải thích: “Ý tôi là chúng ta sẽ áp dụng chiến thuật nhiều người để đánh tên đó, không phải có câu là hai đánh một chẳng chột cũng què sao? Một mình anh ta có thể địch lại được mười, hai là hai mươi, thậm chí năm mươi người đi, như vậy nếu chúng ta có một trăm người thì sao? Hay là anh ta có thể đánh được một trăm đi, vậy chúng ta gọi hai ba trăm người nữa đến thì sao? Tôi không tin là anh ta có nhiều sức lực đến mức ấy. Lượt một lượt hai đánh xong thì lượt ba lượt bốn lên, liệu anh ta có thể trụ được mãi không?”
Hai mắt Ngô Cảnh Hành sáng lên: “Anh dùng chiến thuật biển người!”
“Cũng không khác mấy, không phải thứ mà Cửu Long Thập Bát Hội các anh không thiếu nhất chính là người sao.” Lâm Tử An nói.
“Chúng tôi không thiếu người, biện pháp này của anh cũng không tệ. Chỉ có điều tự nhiên lôi kéo cả một đám người đi đánh nhau như thế dễ gây sự chú ý, sợ là chúng ta còn chưa đánh đã bị bắt đi rồi.” Một đàn em của Ngô Cảnh Hành lo lắng nói.
Lâm Tử An lắc đầu: “Người không cần nhiều, chỉ cần giỏi. Không cần phải có mấy trăm người, tôi nói đến chiến thuật lấy nhiều đánh một, không phải xui mọi người úp sọt cùng một lúc. Trước tiên các cậu cứ lấy ra khoảng trăm tinh binh để tiêu hao thể lực của anh ta, sau đó sẽ phái ra vài cao thủ lợi hại hơn để tấn công. Như vậy không phải là phần thắng của chúng ta sẽ nhiều hơn sao.”
“Vài trăm người đối với chúng tôi không phải là vấn đề gì, chỉ là các anh có thể tìm được cao thủ lợi hại nào?” Ngô Cảnh Hành có vẻ không tin tưởng anh ta lắm.
Lâm Tử An tự tin cười: “Chỉ cần có tiền, không có chuyện gì là không làm được. Chuyện này anh không cần lo, chỉ cần bảo là có muốn hợp tác hay không thôi.”
“Ha ha, được, tôi thích người hào sảng như thế này. Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.” Ngô Cảnh Hành thấy Lâm Tử An thoải mái như thế, cũng rất vui vẻ nâng ly rượu lên.
Keng…
Lâm Tử An cụng ly với anh ta, hai người cùng ngửa đầu uống cạn sạch rượu trong đó.
“Anh Ngô, biện pháp này nghe có vẻ đơn giản, nhưng nếu thật sự muốn áp dụng thì còn phải bàn bạc kĩ hơn. Chúng ta còn phải có thêm một buổi thảo luận, lập ra một kế hoạch chi tiết mới được.” Lâm Tử An để ly rượu xuống, nói.
“Không sợ anh Lâm đây chê cười, động não là chuyện tôi không am hiểu lắm. Nếu như anh có suy nghĩ gì thì cứ nói đi, tôi nghe.”
“Nếu anh đã nói thế thì tôi cũng xin phép.” Lâm Tử An cười cười, nói ra kế hoạch sơ bộ ban đầu.
Lê Long Phi ở bên cạnh nghe thì thấy rất kinh ngạc, bọn họ mới ngồi với nhau được khoảng mười phút thôi mà Lâm Tử An đã nghĩ xong kế hoạch hợp tác luôn rồi, hơn nữa còn phân công rất chi tiết rõ ràng. Điều này khiến cho Lê Long Phi nghi ngờ có phải Lâm Tử An đã dự đoán được từ trước rằng đêm nay chắc chắn sẽ kết bạn được với cậu chủ Ngô không, nên đã chuẩn bị sẵn kế hoạch từ trước rồi.
Ngô Cảnh Hành nghe xong kế hoạch của Lâm Tử An cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, vì kế hoạch quá chặt chẽ chu đáo, bọn họ tự tin rằng chỉ cần dựa theo từng bước của Lâm Tử An nói mà làm thì nhất định có thể báo được mối thù này.
Sau khi Lâm Tử An nói xong kế hoạch, mọi người không ai có ý kiến gì cả, Ngô Cảnh Hành lập tức vỗ bàn quyết định cứ làm như thế. Lúc bọn họ cho nhau phương thức liên lạc xong, Lâm Tử An và Lê Long Phi rời khỏi phòng VIP của cậu chủ Ngô luôn.
Sau khi ra ngoài, Lê Long Phi khó hiểu hỏi: “Anh Lâm, có chuyện tôi chưa rõ.”
“Chuyện gì?” Tâm trạng của Lâm Tử An khá tốt, khóe miệng cũng đã cong lên.
“Vì sao chúng ta không dựa vào kế hoạch này của anh để báo thù từ trước? chúng ta cũng có thể dùng tiền để thuê người của Cửu Long Thập Bát Hội để làm chuyện đó mà. Sao lại phải tới tìm cậu Ngô để hợp tác?” Lê Long Phi vẫn chưa hiểu vấn đề này.
Lâm Tử An nghe thấy thế thì bật cười: “Mọi thứ đều nên lo trước để tránh họa, tôi chỉ mua một phần bảo hiểm cho bản thân mà thôi. Hợp tác với cậu chủ Ngô, kết quả tốt nhất chính là chúng ta có thể giết được Hoàng Tử Hiên, một lần là xong. Nhưng mọi chuyện đều có thể có bất ngờ, nhất là đối với Hoàng Tử Hiên, lỡ như chúng ta thất bại thì sao?”
Lê Long Phi ngơ ngác hỏi: “Đúng vậy, lỡ như chúng ta thất bại thì sao? Không phải là trắng tay luôn sao?”
“Nếu như chỉ có chúng ta thực hiện kế hoạch trả thù này, thì thất bại là trắng tay. Nhưng bây giờ có thêm cậu Ngô nữa thì lại khác, cậu quên mất ông già của anh ta là ai rồi sao? Đường đường là con trai của một Đường chủ đứng đầu một Đường trong Cửu Long Thập Bát Hội lại bị người khác đánh, thù này nếu như không báo thì sao ông ta còn mặt mũi trong xã hội này nữa.” Lâm Tử An cười gian.
Lâm Tử An nói một lời khiến Lê Long Phi đang mơ màng phải bừng tỉnh, Lê Long Phi gật đầu hiểu rõ, bội phục nói: “Mẹ nó, anh Lâm, anh cũng nhanh nhạy thật. Ha ha, nếu như Hoàng Tử Hiên đánh tàn phế cậu Ngô, thì chắc chắn ông Ngô cũng sẽ không để hắn sống yên được, vậy thì đồng nghĩa với việc Hoàng Tử Hiên đắc tội toàn bộ Cửu Long Thập Bát hội rồi. Đến lúc đó đâu cần chúng ta ra tay nữa, chúng ta chỉ cần ngồi đợi bên kia ra tay báo thù giúp chúng ta là được.”
“Đúng vậy, bất kể là thành công hay thất bại, chúng ta đều là người có lợi nhất.” Lâm Tử An lạnh lùng cười: “Làm gì cũng phải suy nghĩ trước, cậu học tập chút đi, bảo sao cứ thua chị của cậu.”
Lê Long Phi vò tóc cười: “Cho nên mẹ tôi bảo tôi đi theo cậu chủ Lâm. Nói đến chị của tôi, giờ chị ấy đã được làm tổng giám đốc rồi, làm sao bây giờ? Với năng lực của chị ấy, nếu chúng ta không gây được rắc rối gì trong nhiệm kì của chị ấy, thì chắc chắn chị ấy sẽ vượt qua kì khảo sát nửa năm này.”
“Yên tâm đi, có tôi ở đây, chắc chắn cô ta sẽ không qua được đâu.” Lâm Tử An tự tin nói.
“Anh Lâm nói như vậy chắc là đã có biện pháp rồi, có thể chỉ bảo tôi một chút không.” Lê Long Phi nghe thế nịnh nọt nói.
Lâm Tử An liếc anh ta một cái: “Bây giờ cô ta chưa có hành động gì, sao tôi chỉ cho cậu được. Ở tập đoàn, cậu cứ theo sát đường đi nước bước của cô ta đi, nhất là trong công việc, như vậy tôi có thể nghĩ biện pháp ngáng đường cô ta lại giúp cậu.”
“Vâng, tôi nhất định sẽ chú ý, cập nhật nhanh nhất cho anh.” Lê Long Phi lập tức gật đầu.
Lâm Tử An yên tâm, vui vẻ nói: “Hiếm khi tâm trạng thoải mái, gọi những người khác tới đi, hôm nay chúng ta chơi tới bến một hôm.”
Lê Long Phi cười cười, hiển nhiên là tâm trạng cũng vô cùng tốt, đêm nay kết bạn được với cậu chủ Lâm đúng là ngoài ý muốn.
Đêm qua lúc Hoàng Tử Hiên trở về biệt thự đã là hừng đông, anh không đánh thức Trương Tiểu Lệ, rón rén trở về phòng, tắm cũng không tắm mà đi ngủ luôn.
Một đêm ngủ ngon, Hoàng Tử Hiên ngủ rất say, sáng hôm sau lại bị đánh thức bằng những âm thanh bình bịch dồn dập.
Hoàng Tử Hiên mơ màng mở mắt ra, tiếng bình bịch ngoài cửa phòng vẫn còn đang vang lên.
“Mời vào, cửa không khóa.” Hoàng Tử Hiên biết Trương Tiểu Lệ đang gõ cửa, nói một câu xong thì nhắm mắt lại ngủ.
Trương Tiểu Lệ nhận được câu trả lời của Hoàng Tử Hiên, đẩy cửa đi vào.
Cạch.
Cô vừa đi vào cái đã bật đèn trong phòng lên.
Ánh sáng chói mắt khiến Hoàng Tử Hiên chui vào chăn theo phản xạ.
“Hoàng Tử Hiên, đừng ngủ, mau đứng lên.” Trương Tiểu Lệ đi tới gọi.
Hoàng Tử Hiên không phản ứng.
“Mặt trời lên cao rồi, dậy đi.” Trương Tiểu Lệ hô.
Hoàng Tử Hiên không đáp.
Trương Tiểu Lệ không nhịn được nữa, cất cao giọng nói: “Anh là lợn à, mau dậy đi.”
Đáp lại cô là tiếng hít thở đều đều của Hoàng Tử Hiên.
Trương Tiểu Lệ cười cười, cầm lấy chăn của Hoàng Tử Hiên, xốc lên nói: “Anh định ngủ nướng à, sao anh… A… lưu manh!”
Trương Tiểu Lệ hét lên một tiếng, nghiêng người đi, hai tay che mặt đỏ bừng, nhìn kĩ thì từ mặt tới cổ cô đều đã hồng rực lên.