Mục lục
Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi - Tác giả: Từ Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vị tiểu thư này, mong cô lễ phép một chút. Mọi người đều là người có giáo dục, nên ra tay đánh người không phải là việc một tiểu thư khuê các nên làm." Bà Hồ cũng rất tức giận khi Trương Tiểu Lệ không nể mặt mình, mặc dù vậy bà vẫn không thể để mất phong độ của chủ nhân bữa tiệc được, nên liền đè nén lựa giận trong lòng nói.

"Tôi cũng không phải là thục nữ danh viện gì, vừa rồi cô không nghe thấy cô ấy nói sao, tôi là người nhà quê, người nhà quê chúng tôi nói chuyện làm việc từ trước đến giờ luôn đơn giản thô bạo, nếu có thể ra tay tuyệt đối sẽ không giả mù."

Tính khí của Trương Tiếu Lệ nổi lên, không chịu cho ai mặt mũi, lúc này cũng ném mặt mũi của Lê Mỹ Gia lên chín tầng mây.

Hít...

Những vị phu nhân và tiểu thư ở đây nghe thấy Trương Tiếu Lệ nói ra những lời thô tục như vậy, không khỏi nhíu mày. Bọn họ rất không hài lòng đối với cô gái đánh người khác dã man nói năng thô tục này. Bọn họ cũng không rõ, con nhóc quê mùa như vậy, sao lại có thể xuất hiện ở trong bữa tiệc đắt tiền như thế này?

"Bà Hồ, bà nghe xem cô ấy nói cái gì. Làm sao bà có thể mời một người như thế tới tham dự, cô ấy chính là một cô bé lọ lem đi giày thủy tinh. Cô ấy chẳng có chút khí chất nào của một vị tiểu thư quyền quý cả." Tiểu thư nhà giàu bị đánh khóc lóc nói.

"Cô bé lọ lem thì làm sao, không phải cuối cùng vẫn được gả cho hoàng tử sao? Cô là tiểu thư nhà giàu thì có thể tùy ý đá chó của người khác, tôi là cô bé lọ lem tôi lại không thể tùy ý đánh người sao? Ai quy định người có tiền thì có thể hưởng thụ đặc quyền? Ai nói với cô chó có tên thì cao quý hơn chó không tên? Bởi vì chó có tên dáng vẻ trông đẹp hơn, vậy thì tôi cảm thấy ngoại hình của tôi còn ưa nhìn hơn cô, vậy có phải tôi cao quý hơn cô không, cho nên đáng đời cô, ai bảo cô xấu xí." Trương Tiểu Lệ bộc phát lửa giận trong lòng, thoải mái mắng mỏ.


Các vị phu nhân và tiểu thư có mặt ở đó đều bị câu nói của cô làm cho im bặt, rõ ràng câu nào của cô cũng là ngụy biện, nhưng câu nào cũng có lý, họ dù có tức giận đến mấy cũng không tìm được gì để phản bác.

Trương Tiểu Lệ không có ý định giải thích vấn đề này với bọn họ, cô đi về phía Lê Mỹ Gia và Hoàng Tử Hiên, đầu tiên là nói xin lỗi với Lê Mỹ Gia, sau đó vội vàng kêu Hoàng Tử Hiên đi xem Tiểu Ngu Ngốc một chút.

"Không cần nói xin lỗi với tôi, tôi cảm thấy cô nói rất đúng. Mạng người không phân sang giàu, mạng chó cũng vậy. Nếu có nói xin lỗi thì cũng là tôi nói với cô. Tôi chưa từng nuôi chó, cho nên không biết còn phân ra chó có tên và không tên. Nếu như tôi biết, tôi nhất định sẽ không mang cô tới. Bởi vì những người cao quý đạo đức giả, không xứng với những người nhà quê chất phác như chúng ta.” Giọng nói của Lê Mỹ Gia rất nhẹ nhàng nhưng lại vang vang có lực nói.

Trương Tiểu Lệ nghe xong thì sửng sốt một chút, cô không nghĩ tới Lê Mỹ Gia sẽ không tức giận khi mình làm xấu mặt cô ấy, mà còn thay cô châm chọc giễu cợt mấy vị phu nhân nhà giàu này. Điều này làm cho Trương Tiếu Lệ rất cảm động, khiến cô ấy hiểu rằng Lê Mỹ Gia không giống những người giàu khác.

“Đừng nói như vậy, Tiểu Ngu Ngốc đang gặp nguy hiểm.” Hoàng Tử Hiên đang kiểm tra cho Tiểu Ngu Ngốc bỗng ngắt lời bọn họ.

Đồng tử Trương Tiếu Lệ co rút lại: "Làm sao vậy? Có phải Tiểu Ngu Ngốc bị đá nên bị thương bên trong rồi không?"

"Không phải bị thương bên trong, không liên quan tới bị đá, nó bị trúng độc." Hoàng Tử Hiên thấp giọng nói.

"Trúng độc!" Trương Tiếu Lệ và Lê Mỹ Gia kinh ngạc đồng thanh nói, Lê Mỹ Gia vội vàng nói: "Trúng độc gì? Anh có thể nhìn ra không?"

“Cần một số dụng cụ mới có thể kiểm tra được.” Hoàng Tử Hiên đáp.

“Vậy thì chúng ta mau đưa Tiểu Ngu Ngốc đến bệnh viện đi.” Trương Tiếu Lệ sốt ruột nói.

Hoàng Tử Hiên lắc đầu: "Không kịp rồi, tôi dùng nội lực phong bế độc trong người của Tiểu Ngu Ngốc không cho nó di chuyển. Phải nhanh chóng tra ra là độc gì, thì mới biết được cách giải."

Lê Mỹ Gia gật đầu, lập tức đi về phía bà Hồ: "Bà Hồ, có thể giúp tôi một chuyện không? Nhà bà có mấy con chó cưng, chắc cũng có một ít máy móc dùng để chữa bệnh chứ."

Lê Mỹ Gia đoán không sai, bà Hồ không chỉ có máy móc chữa bệnh, mà còn là một bộ hoàn chỉnh. Dù sao thì bà ta cũng rất cưng chiều mấy con chó mình đang nuôi, bà ta chăm sóc chúng hết sức cẩn thận, ngay cả bác sĩ thú y cũng luôn túc trực ở đây. Nhưng mà bà ta không muốn giúp đỡ Lê Mỹ Gia, ai bảo nửa phút trước, cô còn đứng về phe con nhãi nhà quê kia cùng nhau mắng bà ta.

"Xin lỗi, những người cao quý dối trá như chúng tôi, không xứng với những người chất phác như các cô." Bà Hồ ném lại những lời ban đầu với tâm lý muốn trả thù.

"Bà Hồ nói phải, chúng tôi đều là một đám đạo đức giả, những người như bà dùng đồ của chúng tôi, không phải là xúc phạm bà sao.”

"Ha ha ha, này thì đánh tôi, đây chính là báo ứng của cô. Ngay cả ông trời cũng thay tôi trừng phạt các người, hừ."

"Một con chó không tên mà thôi, nó chết thì chết, có gì mà cứu, chỉ phí công mà thôi. "

"..."

Những vị phu nhân và tiểu thư ở đây bị mấy câu nói của Lê Mỹ Gia và Trương Tiểu Lệ làm cho tức giận, bây giờ có cơ hội trút giận, mỗi người đều chế nhạo một câu.

Lê Mỹ Gia nhíu mày lại không vui, trong lòng càng hận những người này. Nhưng vì tính mạng của Tiểu Ngu Ngốc, Lê Mỹ Gia không thể không cúi đầu cầu xin.

“Bà Hồ, lúc nãy có chỗ nào không đúng, xin bà tha lỗi cho." Lê Mỹ Gia trái lương tâm nói xin lỗi.

"Giám đốc Lê nói quá lời rồi, cô là Tổng giám đốc Tập đoàn Thịnh Thế đứng trên đỉnh cao như thế, chúng tôi nào dám nhận lời xin lỗi của cô." Bà Hồ rõ ràng không chấp nhận, đây là sân nhà của bà ta, bà ta đương nhiên không từ bỏ ý định.

Sắc mặt Lê Mỹ Gia tối sầm xuống, bà Hồ rõ ràng thấy chết mà không cứu. Coi như Lê Mỹ Gia có xin lỗi, thì bà ta cũng không đồng ý. Có lẽ trong mắt bọn họ, tính mạng của một con chó không tên không quan trọng chút nào.

"Mỹ Gia, cô không muốn thì không cần xin lỗi bọn họ." Trương Tiểu Lệ không muốn Lê Mỹ Gia vì Tiểu Ngu Ngốc mà phải chịu ức hiếp, định tới lôi cô đi nói: "Chúng ta đi, Hoàng Tử Hiên chắc chắn có cách cứu Tiểu Ngu Ngốc."

Lê Mỹ Gia cũng lo lắng nhìn về phía Hoàng Tử Hiên, ý hỏi anh có biện pháp gì khác không.

Hoàng Tử Hiên thấy vậy cũng không có biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể dùng nội lực để ép chất độc trong cơ thể Tiểu Ngu Ngốc ra. Nhưng mà loại phương pháp này mới chỉ dùng trên con người, không biết có tác dụng với động vật không. Nhưng dù có tác dụng hay không, thì cũng chỉ là một cách làm tạm thời thôi.

Vì vậy Hoàng Tử Hiên gật đầu nói: "Để tôi thử xem."

Anh vừa nói vừa ôm Tiểu Ngu Ngốc vào lòng rồi đặt nó lên một chiếc bàn, sau đó áp tay vào bụng nó, vận nội lực rót vào trong cơ thể của Tiểu Ngu Ngốc.

"Đang làm gì vậy? Lê Mỹ Gia xem không biết nên hỏi Trương Tiểu Lệ.

"Hoàng Tử Hiên đang dùng nội lực để ép độc cho Tiểu Ngu Ngốc." TRương Tiểu Lệ thấp giọng nói, cô là người có võ công, đương nhiên có thể nhìn ra được phương pháp mà Hoàng Tử Hiên đang sử dụng.

Lê Mỹ Gia gật đầu, hơi lo lắng nhìn Hoàng Tử Hiên.

Những vị phu nhân và tiểu thư khác cũng như Lê Mỹ Gia, nhìn cũng không biết Hoàng Tử Hiên đang làm gì. Nhưng mà họ cũng không lo lắng khẩn trương, chỉ đứng xem náo nhiệt. Bọn họ không tin Hoàng Tử Hiên chỉ cần đặt tay lên bụng Tiểu Ngu Ngốc, có thể biết độc này là độc gì. Anh không phải là thần tiên, mà còn là tay sờ đá tìm vàng.

Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn, lòng bàn tay của Hoàng Tử Hiên chậm rãi di chuyển trên bụng của Tiểu Ngu Ngốc. Không biết vì lý do gì, bọn họ luôn cảm thấy có thể nhìn thấy một cỗ khí tức trong suốt đọng lại trên lòng bàn tay của Hoàng Tử Hiên, khí tức này rất thần bí, giống như có ma lực.

Bọn họ càng ngày càng nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang di chuyển trên cổ họng của Tiểu Ngu Ngốc, sau đó liền nghe thấy một tiếng ho khan, âm thanh rất nhỏ, giống như trẻ con.

Nôn...

Ngay sau đó, Tiểu Ngu Ngốc nôn mửa một trận, cùng với trận nộn mửa này, có một dòng máu đen chảy ra từ trong miệng nó. Máu chảy ra không nhiều, nhưng rất đen, không phải là máu bình thường.

Nhìn thấy Tiểu Ngu Ngốc đã phun máu độc ra ngoài, sắc mặt của Hoàng Tử Hiên tốt hơn nhiều, liền thu hồi nội lực.

Lúc này Lê Mỹ Gia và Trương Tiểu Lệ cũng vội vàng chạy tới, hỏi về tình trạng của Tiểu Ngu Ngốc.

"Chất độc đã bị ép ra ngoài, nó chắc không sao đâu." Hoàng Tử Hiên cười trấn an bọn họ.


Hai cô gái thở phào nhẹ nhõm, Trương Tiểu Lệ thương ôm lấy Tiểu Ngu Ngốc, Tiểu Ngu Ngốc vẫn còn yếu nhưng đã từ từ đứng dậy, kêu khe khẽ, còn dụi đầu vào tay Trương Tiểu Lệ. . Truyện Hệ Thống


Trương Tiểu Lệ vuốt ve nó, nhỏ giọng an ủi.


Những người khác thấy Tiểu Ngu Ngốc tỉnh lại, thì lộ ra vẻ ngạc nhiên, thậm chí nhìn Hoàng Tử Hiên với ánh mắt kỳ lạ. Hoàng Tử Hiên dùng một tay có thể ép chất độc từ trong người của Tiểu Ngu Ngốc ra, điều này quả thực vượt quá sự hiểu biết của bọn họ, khiến bọn họ nảy sinh cảm giác sợ hãi đối với Hoàng Tử Hiên.


"Tiểu Ngu Ngốc đang yên đang lành làm sao lại trúng độc?" Lê Mỹ Gia nhìn các vị phu nhân và tiểu thư xung quanh, ẩn ý nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK