"Phải." Trương Tiểu Lệ khẳng định nói: "Ý nghĩa tồn tại của cảnh sát chính là ở chỗ giúp đỡ bất cứ người nào có khó khăn gì, anh phải tin tưởng cảnh sát."
"Ha ha." La Triết nghe vậy lại cười nhạt lần nữa: "Nếu như cảnh sát thật sự có tác dụng thì sao lại có nhiều kẻ ác nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đến thế. Nếu như cảnh sát có tác dụng thì sao tôi lại lưu lạc đến mức như bây giờ. Nếu như cảnh sát có tác dụng thì vì sao các người không trả lại trong sạch cho tôi?"
La Triết càng nói càng phẫn nộ, càng nói càng kích động. Chỉ lát nữa là sẽ giảy giụa khỏi Trương Tiểu Lệ để nhảy xuống, Trương Tiểu Lệ liền vội vàng trấn an: "Thưa anh, xin anh bình tĩnh lại, anh bình tĩnh lại trước đã. Có phải anh có oan khuất gì không? Không sao, anh cứ xuống đây trước đã, từ từ nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp anh."
"Cô không giúp được tôi, cảnh sát là kẻ lừa đảo, luật sư là kẻ lừa đảo, quan toà cũng là kẻ lừa đảo nốt. Các người là một bọn, các ngươi đều là lũ đáng chết." La Triết tức giận, hận không thể ăn tươi nuốt sống Trương Tiểu Lệ.
Trương Tiểu Lệ không hề sợ ánh mắt của La Triết, cô kiên định lôi kéo anh tôi nói: "Tôi không phải kẻ lừa đảo, tôi nhất định có thể giúp anh."
"Ha ha, thật không?" La Triết cười lạnh nói: "Vậy được, bạn gái của tôi vừa mới vứt bỏ tôi bởi vì tôi nghèo, không có tiền, không mua nổi quần áo đồ trang sức tinh xảo, không ở nhà cao cửa rộng, không cho cô ấy cuộc sống thoải mái. Bây giờ tôi không có bạn gái, cô bằng lòng làm bạn gái của tôi không?"
"..." Trương Tiểu Lệ ngây ngẩn cả người. Đệch, chỉ vì chút chuyện này mà tự sát? Mẹ nó chứ, kỳ lạ quá đấy! Cô từng nghe có phụ nữ tự sát vì bị người đàn ông vứt bỏ, từ bao giờ mà đàn ông cũng yếu ớt như vậy?
Trương Tiểu Lệ rất phiền muộn, cô chỉ là một cảnh sát giao thông mà thôi, sao chuyện như thế lại bị cô cho đụng phải chứ?
"Ôi chao cô gái, cô còn do dự gì nữa? Mau bằng lòng đi thôi, mạng người quan trọng lắm đấy." Một bác gái vây xem sốt ruột kêu lên.
"Cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, cô mau đồng ý với cậu tôi đi." Một người vây xem khác cũng kêu theo.
"..."
Những người vây xem mồm năm miệng mười thúc giục Trương Tiểu Lệ bằng lòng, làm Trương Tiểu Lệ đỏ mặt tới tận mang tai. Cô cũng muốn cứu người mà, nhưng cứu người cũng phải chú ý phương thức phương pháp. Bây giờ cô có thể trái tấm lòng mà đồng ý, nhưng sau đó thì sao? Sau đó mình đổi ý thì sẽ chỉ càng kích thích anh tôi đi tự sát hơn thôi.
"Ha ha, tôi đã biết cô sẽ không đồng ý. Phụ nữ các người đều giống nhau, hoàn toàn không sẵn lòng ở bên kẻ nghèo rách mùng tơi như tôi." La Triết tức giận nói.
"Không phải nguyên nhân này, anh đừng hiểu lầm." Trương Tiểu Lệ thấy tâm trạng anh tôi càng thêm kích động thì vội vàng mở miệng giải thích.
"Không phải nguyên nhân này thì còn có nguyên nhân gì nữa? Phụ nữ các cô đều yêu tiền cả!" La Triết giận dữ hét lên.
"Không phải tiền, là vì tôi đã có người mình thích rồi. Trong lòng tôi đã có người mình thích cho nên không thể đồng ý làm bạn gái anh được. Chắc canh anh cũng không muốn tìm một người không thích anh đúng không? Tình yêu là phải đến từ hai phía, chỉ cần anh phấn chấn lên, sống cho thật tốt thì nhất định còn có thể gặp được cô gái mà mình yêu." Trương Tiểu Lệ mặt đỏ tới mang tai khuyên lơn, lần đầu tiên nói ra những lời này trước mặt nhiều người như vậy, khó tránh khỏi cảm thấy căng thẳng và xấu hổ.
Những người khác vừa nghe Trương Tiểu Lệ thành thực như thế thì đều im lặng liếc mắt nhìn cô một cái. Một bác gái dở khóc dở cười nói: "Cô gái à, cô thành thật quá rồi. Đừng nói cô đã có người mình thích, dù cho cô đã có bạn trai thì cô cũng phải cứu người trước tiên chứ."
"Ôi, cô gái này thành thật đến đáng sợ luôn đấy." Những người khác cũng nhao nhao lắc đầu, không biết phải hình dung Trương Tiểu Lệ như thế nào nữa.
"Cứu người thì cứu người, nhưng cũng không thể vì cứu người mà dối trá được." Trương Tiểu Lệ kiên trì lắc đầu nói.
Cái này làm mọi người hoàn toàn hết chỗ nói. Rốt cuộc là cô tới cứu người hay là đến để giúp một tay đấy?
"Người cô thích có tiền không?" Sau khi nghe Trương Tiểu Lệ trả lời xong, La Triết hỏi.
"Tôi không biết." Trương Tiểu Lệ lắc đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Tuy là miệng của anh ấy rất ti tiện, bình thường lời nói ra làm tôi phát điên. Nhưng lại không biết xấu hổ, bình thường khiến tôi cảm thấy biết anh ấy rất mất mặt. Nhưng mà mỗi lần nói chuyện với anh ấy, anh ấy đều có thể làm cho tôi thoải mái cười to. Mỗi lần khi tôi có khó khăn gì thì anh ấy đều sẽ xuất hiện đúng lúc. Tôi cảm thấy bất kể anh ấy có tiền hay không, tôi đều sẽ thích anh ấy."
Tiếng nói của Trương Tiểu Lệ không lớn nhưng lại theo gió sông thổi vào trong lỗ tai của mỗi một người vây xem. Lê Mỹ Gia nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Tử Hiên, người đàn ông miệng rất ti tiện, không biết xấu hổ trong miệng Trương Tiểu Lệ chẳng phải là Hoàng Tử Hiên sao?
Người Trương Tiểu Lệ thích lại là Hoàng Tử Hiên!
Tin tức này tựa như một tiếng sấm bổ vào đỉnh đầu Lê Mỹ Gia, làm đầu óc cô ngơ ngác, đầu óc trống rỗng.
Lúc này Hoàng Tử Hiên cũng tựa như bị sét đánh vậy. Anh đâu có ngốc, sao lại nghe không hiểu người mà Trương Tiểu Lệ nói thích chính là mình? Anh thật sự không nghĩ đến điểm này, dù sao từ khi quen biết đến bây giờ, mình không trêu đùa cô ấy thì chính là trêu đùa đường đi của cô ấy. Chẳng phải cô ấy nên cực kỳ chán ghét mình sao? Sao lại trái lại chứ?
Lẽ nào cô nàng Trương Tiểu Lệ này là cuồng bị ngược sao? Mình càng bắt nạt cô ấy thì cô ấy càng thích.
Quả thực không hợp lý gì cả!
Dù chỉ số IQ của Hoàng Tử Hiên là 180 thì cũng rất khó hiểu hình thức tư duy của Trương Tiểu Lệ.
Hay đây chính là đàn ông không xấu phụ nữ không yêu trong truyền thuyết!
Hoàng Tử Hiên ngây ra, anh cảm giác mình được thích mà chẳng biết tại sao, có loại cảm giác bị Cupid đột nhiên bắn trúng, không tránh được.
"Mặc dù tương lai không cho cô Cartier, không cho cô Chanel, càng không cho cô một căn nhà lớn, cô cũng sẵn lòng thích anh ta sao?" La Triết sửng sốt mất mấy giây sau đó mờ mịt hỏi.
"Phải, tôi sẵn lòng. Anh ấy có tiền, tôi cùng anh ấy cơm ngon áo đẹp. Anh ấy không có tiền, tôi cùng anh ấy ăn cơm rau dưa. Tôi cảm thấy dường như ở bên người mình thích đã là hạnh phúc lắm rồi." Trương Tiểu Lệ không chút do dự nói.
"Anh ta có tiền, cô cùng anh ta cơm ngon áo đẹp. Anh ta không có tiền, cô cùng anh ta ăn cơm rau dưa." La Triết tự lẩm bẩm, ung dung cười: "Tốt quá, tốt quá. Tôi thật sự hâm mộ người được cô thích, chỉ tiếc cả đời này, tôi không gặp được nữa."
"Không đâu, đời vẫn còn rất dài. Làm sao anh biết không gặp được chứ? Duyên phận là một thứ tuyệt diệu không thể diễn tả bằng lười. Có lẽ trong một ngã rẽ nào đó, anh có thể gặp được cô ấy đấy." Trương Tiểu Lệ căng thẳng vội vàng giảng giải.
La Triết thở hắt ra, ngẩng đầu nhìn bâu trời trong xanh, bùi ngùi thở dài: "Đúng vậy, đời này vẫn còn rất dài rất dài, nhưng tôi đã không còn muốn sống như vậy nữa. Nếu có kiếp sau, tôi hy vọng mình là một con chim, có thể bay lượn trên bầu trời."
Nói rồi anh ta đột nhiên hất mạnh Trương Tiểu Lệ ra, dang hai cánh tay, thả người nhảy xuống giống như một con chim vậy.
"A..."
Trong nháy mắt khi La Triết đột nhiên nhảy xuống, người vây xem chung quanh đồng loạt thét lên the thé.
Tim Trương Tiểu Lệ đập thình thịch, không chút nghĩ ngợi muốn chống tay nhảy lên, chuẩn bị nhảy xuống theo.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay khi Trương Tiểu Lệ mới vừa nhảy lên thì một bàn tay đã đè lên vai của cô, dùng sức nhấn cô xuống dưới.
"Anh làm gì... Tại sao lại là an?" Trương Tiểu Lệ nói ròi quay đầu lại, khi nhìn thấy người ngăn cản mình là Hoàng Tử Hiên thì bỗng kinh ngạc há cái miệng nhỏ, giống như học sinh đang hút thuốc lá thì đột nhiên bị thấy cô tóm lấy bao thuốc, căng thẳng đến mức suýt chút nữa tè ra quần.
"Tôi làm cái gì? Tôi còn muốn hỏi cô định làm gì đấy! Còn muốn nhảy xuống, cô không cần mạng nữa đúng không?" Hoàng Tử Hiên trầm mặt dạy dỗ.
"Tôi..." Trương Tiểu Lệ bị mắng thì chột dạ, có điều nghĩ đến La Triết thì vẫn lấy dũng khí nói: "Tôi cứu người đấy, tôi là cảnh sát, tôi không thể thấy chết mà không cứu được."
Ùm ùm!
Bên này Trương Tiểu Lệ vừa dứt lời thì dưới cầu đã truyền đến một tiếng rơi xuống nước.
"Xong rồi xong rồi, sóng bên dưới con sông Long Giang này cuộn trào mãnh liệt, dù cho biết bơi mà nhảy xuống cũng khó có đường sống." Sau khi nghe thấy tiếng rơi xuống nước, mọi người liền vội vàng xông tới nhìn xuống dưới.
"Ôi anh mau buông ra, muộn nữa thì sẽ thấy người chết đấy." Trương Tiểu Lệ nóng nảy hất tay Hoàng Tử Hiên ta.
Hoàng Tử Hiên lấy một tay kéo cô ra phía sau, nói: "Muốn cứu người cũng phải cân nhắc xem mình có bản lĩnh này hay không trước đã. Cô nhảy xuống là muốn tuẫn táng theo anh ta sao? Đợi ở trên này đi."
Nói rồi Hoàng Tử Hiên bước một bước lớn vọt tới đầu cầu, một tay chống lên vòng bảo hộ, cả người nhảy lên một cái, nhảy xuống vù một tiếng.
"Hoàng Tử Hiên!"
"Hoàng Tử Hiên!"
Khi Hoàng Tử Hiên tung người, hai giọng nói khác nhau cùng kêu lên kinh hãi, ngay sau đó Lê Mỹ Gia và Trương Tiểu Lệ lập tức chen đến trước vòng bảo hộ, chỉ đáng tiếc đã chậm một bước, Hoàng Tử Hiên đã nhảy xuống Long Giang.
"Hoàng Tử Hiên, anh là một tên ngốc!" Trương Tiểu Lệ sốt ruột chực khóc.
Lê Mỹ Gia thì bình tĩnh hơn Trương Tiểu Lệ một chút, trầm giọng nói: "Mau gọi 110 và 120 đi."
"À à." Trương Tiểu Lệ nghe được có người nói báo cảnh sát thì vội vàng lấy điện thoại di động ra, lúc đang định gọi thì đột nhiên nhận ra cô gái bên cạnh là Lê Mỹ Gia, cô hoảng sợ kêu lên kinh hãi: "Mỹ Gia, sao cô lại ở đây?"
"Một hồi lại nói cho cô, mau gọi điện thoại đi." Làm sao Lê Mỹ Gia có thời giờ giải thích lý do cô và Hoàng Tử Hiên ở chỗ này được, nếu không phải là trên người cô không có điện thoại di động thì đã sớm tự mình báo cảnh sát rồi.
Trương Tiểu Lệ nghe vậy mới nhận ra, không cần điện thoại di động nữa mà lấy điện thoại chuyên dụng của cảnh sát ở bên hông lên, gọi trực tiếp cho tổng đài phục vụ. Dăm ba câu nói rõ tình huống, bảo tổng đài lập tức phái cảnh sát và xe cứu thương qua đây.