Mã Chí Nghiệp vốn đã uống đến lâng lâng, sau khi được đưa về đến nhà cũng không thèm tắm rửa, ngả đầu là ngủ. Thậm chí ông ta không cả nghe thấy tiếng bà vợ chửi rủa bên tai, càng không nghe thấy tiếng khóc lóc của bà ta sau khi ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ trên người ông ta.
Mã Chí Nghiệp ngủ một giấc khoảng hơn hai tiếng, nửa tỉnh nửa mê cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Ông ta quen thói đạp chân về phía sau, muốn gọi bà vợ dậy rót nước cho ông ta. Nhưng bàn chân của ông ta đạp vào khoảng không, phía sau không có ai cả.
Mã Chí Nghiệp đầu óc quay cuồng, mơ hồ một lúc rồi tỉnh táo lại. Ông ta ngồi dậy, bật đèn cạnh đầu giường lên, trong phòng chỉ có mỗi ông ta, căn bản không hề có bóng dáng bà vợ.
“Không lẽ là nhân cơ hội mình say rượu ngủ quên đi tìm người đàn ông khác rồi.” Trong lòng Mã Chí Nghiệp nôn nao, không còn chút buồn ngủ nào, ông ta vội vã xuống giường đeo dép rồi đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài không bật đèn, tối đen mịt. Nhưng mà nhờ có ánh đèn từ phòng ngủ, ông ta vẫn nhìn thấy rõ ràng một nam một nữ ngồi trên sô pha phòng khách. Dáng vẻ của người phụ nữ rất quen thuộc, cho dù có hóa thành tro ông ta vẫn nhận ra, chính là người vợ đã ngủ với ông ta nửa đời người. Nhưng còn người đàn ông kia, ông ta không hề quen biết.
“Hay lắm mụ đĩ thõa, nuôi trai bên ngoài đã đành. Con mẹ nó bà còn dám dẫn về nhà. Bà xem như tôi chết rồi à? Hôm nay ông đây phải giết chết đôi gian phu dâm phụ các người.” Trong đầu Mã Chí Nghiệp ầm một tiếng, quay đầu về phòng bếp định lôi con dao phay ra.
“Haha.” Chỉ là ông ta còn chưa đi đến cửa phòng bếp, căn nhà tối om liền sáng bừng ánh đèn, đồng thời một tiếng cười truyền tới tai ông ta.
Trong lòng Mã Chí Nghiệp như trầm xuống, vô thức quay lại nhìn. Chỉ thấy một người đàn ông khác ở trong nhà ông ta, hắn ta vừa nãy có lẽ là đi tìm công tắc bật đèn, chỉ là ông ta không hề chú ý đến.
Nhìn thấy một người đàn ông xa lạ trong nhà mình, Mã Chí Nghiệp còn có thể hiểu lầm là mình bị cắm sừng. Nhưng nhìn thấy tận hai người đàn ông xa lạ trong nhà mình, trong đầu Mã Chí Nghiệp lập tức hiện ra một chữ: “Trộm.”
Ý thức được nhà mình có trộm, tim Mã Chí Nghiệp hẫng một nhịp. Ông ta rất muốn biết hai tên này làm thế nào mà vô thanh vô tức vào được nhà ông ta. Ông ta nhìn ra cửa lớn, mật mã khóa cửa vẫn nguyên vẹn. Lại nhìn ra cửa sổ, mẹ nó, đây là tầng 30 đó. Ngoài ra, bảo an của khu này vốn nổi tiếng rất tốt, trước giờ chưa hề nghe thấy nhà nào báo có trộm hay bị mất đồ. Sao mà lần đầu tiên bị trộm ở cái khu này lại đen đủi dính vào nhà mình chứ.
“Mã cục trưởng đừng hoảng, chúng tôi không phải đến trộm đồ đâu.” Hoàng Tử Hiên dựa vào tường, híp mắt cười nói. Cũng thật là khéo, anh và Kim Kỵ Dung vừa phá xong mật mã cửa nhà đi vào liền đụng phải vợ Mã Chí Nghiệp đi vệ sinh ra. May là Hoàng Tử Hiên nhanh tay nhanh mắt điểm huyệt bà ta mới không kinh động đến Mã Chí Nghiệp.
Không phải trộm?
Mã Chí Nghiệp sau khi nghe xong câu này liền thở phào nhẹ nhõm, có điều hơi thở này chưa kịp dứt liền vội vã bị hít vào. Không phải đến trộm đồ, vậy chính là đến giết người rồi. Hơn nữa hắn ta còn biết mình là Mã cục trưởng. Điều này chứng tỏ hắn có chủ đích đến tìm mình.
“Ngươi, các ngươi đừng qua đây, giết người là phạm pháp đấy!” Mã Chí Nghiệp căng thẳng bám vào tường, cũng không dám đi vào phòng bếp nữa.
“Yên tâm, cũng không phải đến để giết ông.” Hoàng Tử Hiên cố gắng nở nụ cười như một vị khách chứ không phải là một tên nguy hiểm nửa đêm đột nhập vào.
Mã Chí Nghiệp không hề bị ảnh hưởng bởi sự thân thiện của Hoàng Tử Hiên mà buông lỏng cảnh giác. Ông ta vẫn luôn nhớ rằng có một câu là “Nụ cười giấu dao”. Lúc này hắn đang cười, ai biết được sau lưng hắn có giấu một cái dao lúc nào cũng có thể đoạt mệnh ông ta không chứ.
“Vậy các người đêm hôm khuya khoắt đột nhập vào nhà tôi, rốt cuộc là có chuyện gì?” Mã Chí Nghiệp cố hết sức thể hiện rằng bản thân vẫn rất bình tĩnh.
Hoàng Tử Hiên nhìn về phía sô pha rồi nói: “Muốn hỏi chút chuyện từ ông, nào, chuyện này không phải đôi ba lời là nói xong đâu.”
Mã Chí Nghiệp không còn cách nào, chỉ đành nghe theo lời Hoàng Tử Hiên, chậm rì rì bò vào phòng khách. Kim Kỵ Dung sau đó cũng đứng dậy, tỏ ý ông ta hãy ngồi xuống bên cạnh vợ mình.
Mã Chí Nghiệp phối hợp ngồi xuống rồi thấp giọng hỏi: “Bà không sao chứ?”
Bà vợ Mã Chí Nghiệp bị Hoàng Tử Hiên điểm huyệt, căn bản nói không thành tiếng, chỉ đành cử động con ngươi tỏ ý mình không sao.
“Các người làm gì bà ấy rồi?” Mã Chí Nghiệp thấy vợ mình vừa không thể động đậy vừa không thể nói, không khỏi lo lắng cho an nguy của bà ta.
“Hiện tại bà ấy không sao cả. Nhưng mà nếu như ông không thành thật trả lời câu hỏi thì chúng tôi không thể bảo đảm bà ấy không sao đâu.” Kim Kỵ Dung cười hì hì nói.
Mã Chí Nghiệp tức mà không dám nói, đè lửa giận lại nói: “Câu hỏi gì?”
“Hai mươi năm trước, khi ông chỉ là một nhân viên quèn của cục Công Thương, từng điều tra một công xưởng không hề có giấy phép kinh doanh. Chủ sở hữu của công xưởng ấy chính là Hoàng Hùng Vĩ – chủ tịch tập đoàn Thịnh thế hiện tại. Theo như pháp luật lúc ấy, ông ta vừa không có giấy phép kinh doanh lại vừa trốn thuế, khó tránh khỏi chuyện phải ăn cơm tù. Thế nhưng cuối cùng ông ta lại chẳng làm sao cả, còn trong một đêm xử lý đầy đủ mọi thủ tục. Tôi muốn biết rốt cuộc ông ta đã cho ông cái gì? Mà lại thuyết phục ông đồng ý giúp ông ta.” Hoàng Tử Hiên không lãng phí thời gian nữa, trực tiếp hỏi.
Nghe đến chuyện xưa cũ, trong giây lát Mã Chí Nghiệp có chút ngẩn ngơ. Qua một lúc mới nhớ ra, nét mặt lập tức thay đổi, trầm giọng đáp: “Các người nếu như đã biết hai mươi năm trước tôi chỉ là một nhân viên quèn thì cũng nên biết tôi làm gì có bản lĩnh thông thiên mà giúp Hoàng Hùng Vĩ chứ.”
“Ông đương nhiên không có, nhưng ba ông thì có. Loại chuyện này nói lớn thì cũng lớn, nhưng nếu như các người muốn che giấu không báo thì cũng không khó. Ba của ông hoàn toàn có bản lĩnh đè chuyện này xuống, đồng thời giúp Hoàng Hùng Vĩ chuẩn bị đầy đủ giấy chứng nhận.” Kim Kỵ Dung vạch trần.
Tim Mã Chí Nghiệp hẫng một nhịp, trong lòng nghĩ hai người này thật lợi hại, đến ba mẹ mình cũng điều tra tỉ mỉ vậy.
“Tôi vừa nói rồi, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của chúng tôi. Chúng tôi sẽ bảo đảm vợ chồng hai người không sao cả, nhưng nếu như ông không chịu phối hợp thì tôi sẽ không khách sáo như bây giờ nữa đâu.” Hoàng Tử Hiên nói rồi đập tay lên bàn.
Ầm!
Chỉ thấy sau khi một tiếng đập vang lên, chiếc bàn cẩm thạch lập tức xuất hiện vết rạn như bề mặt địa cầu vậy, nhanh chóng vỡ nứt tứ phía.
Mã Chí Nghiệp bị dọa đến thất kinh hô lên một tiếng, quay người định chạy.
“Ngoan ngoãn ngồi đấy!” Kim Kỵ Dung thoắt cái liền ấn chặt vai ông ta xuống, nhẹ nhàng ấn liền khiến ông ta ngồi trên sô pha không thể cựa quậy nổi.
Cảm nhận được sức mạnh như đá nặng đè lên vai mình, Mã Chí Nghiệp không dám náo loạn nữa, hai chân run bần bật, hàm răng cũng run theo, lắp ba lắp bắp nói không thành lời.
“Căng thẳng như vậy sao, vậy cho ông xem mấy thứ giúp ông xoa dịu tâm trạng nhá.”
Trên màn hình rất nhanh chiếu một đoạn video, bên trong lập tức phát ra tiếng cười nói của nam nữ. Hình ảnh rất hỗn loạn, khiến người ta xem mà cay mắt. Bà Mã nhìn thấy chồng mình ôm một cô gái ăn mặc hở hang, hôn hít sờ nắn, nước mắt liền lặng lẽ rơi xuống.
“Các người, các người sao lại có thứ này?” Con ngươi Mã Chí Nghiệp phóng lớn, hoảng hốt nhìn về phía Hoàng Tử Hiên. Video này chính là cảnh tại Phi Tỷ đêm nay, lúc đó bọn họ đã đặc biệt kiểm tra, trong phòng bao hoàn toàn không có bất cứ thiết bị giám sát nào. Tại sao lại xuất hiện video này chứ?
Mã Chí Nghiệp cẩn thận nhìn lại Hoàng Tử Hiên, xác định hắn lúc đó cũng không có mặt tại phòng bao. Hơn nữa trước kia ông ta cũng chưa từng thấy hai người đàn ông trẻ tuổi này. Mã Chí Nghiệp thật sự là nghĩ không ra.
Hoàng Tử Hiên và Kim Kỵ Dung lúc này đã dịch dung, thay đổi diện mạo của bản thân. Vì vậy Mã Chí Nghiệp mới không nhận ra Hoàng Tử Hiên chính là người đã xô cửa phòng bao đêm nay.
“Không biết nếu như chiếc video này lộ ra ngoài, Mã cục trưởng có bị song quy không nhỉ?” Hoàng Tử Hiên mỉm cười, vẫn làm ra dáng vẻ vô hại.
(*Song quy là cơ chế đặc biệt, là vũ khí pháp luật của Trung Quốc dành cho các tham quan. Cơ quan giám sát trong khi điều tra vụ án có quyền yêu cầu đương sự "có mặt tại địa điểm quy định trong thời gian quy định, để giải thích, trình bày về vụ việc có liên quan" gọi tắt là song quy.)
“Mày dám!” Mã Chí Nghiệp phẫn nộ nói: “Tao với chúng mày không thù không oán, tại sao chúng mày lại muốn hại tao.”
“Con mẹ nó ông lắm mồm vừa thôi.” Kim Kỵ Dung mất kiên nhẫn nói: “Câu hỏi vừa nãy ông chỉ có duy nhất một cơ hội trả lời thôi. Nếu như chúng tôi đã có thể tìm hiểu được chuyện năm đó thì tức là chúng tôi đã biết hết rồi. Nếu như ông dám nói dối chúng tôi, tôi đảm bảo đêm nay khiến ông phải vào nhà giam mà ngủ đấy. Chơi mấy tên quan nhỏ bé như ông, đến ngón tay tôi cũng chẳng cần nhấc nữa.”
Mã Chí Nghiệp bị dọa đến mức hai chân run rẩy, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía bà vợ mình.
Hoàng Tử Hiên và Kim Kỵ Dung ra ám hiệu tay, Kim Kỵ Dung hiểu ý, vươn tay qua người Mã Chí Nghiệp, ấn một lực lên người bà Mã.
Hự!
Bà Mã kêu lên một tiếng rồi trực tiếp hôn mê.
“Bây giờ có thể nói rồi chứ.” Mắt Hoàng Tử Hiên đen láy, âm trầm nhìn về phía Mã Chí Nghiệp.
Mã Chí Nghiệp cảm nhận được sự nguy hiểm từ ánh mắt của Hoàng Tử Hiên. Ông ta dường như có thể khẳng định, nếu như bản thân còn không chịu nói, hắn dám giết chết ông ta ngay.
“Được, tôi nói. Có điều các người phải đảm bảo, sau khi tôi nói ra, các người không được tung chiếc video này ra bên ngoài, cũng không được để người khác biết là tôi nói.” Mã Chí Nghiệp to gan yêu cầu điều kiện với Hoàng Tử Hiên.