Nghĩ đến chuyện mình đã đạt được mục đích, bao nhiêu tức giận và phiền muộn trong lòng Ngô Cảnh Hành liền tiêu tán đi không ít. Anh ta cao giọng cười nói: "Cậu Tôn nói rất đúng. Có thể khiến Tần Mạc bị trọng thương cũng là chuyện đáng chúc mừng, nào đến đây đến đây, chúng ta gọi thêm rượu và phụ nữ đến để chúc mừng."
Tôn Nhất Hoa cười cười nói: "Hôm nay dày vò đến nửa đêm cũng mệt mỏi rồi, để hôm nào chúng ta cùng nhau chơi đùa sau nhé."
Đương nhiên Lê Long Phi cũng lấy Tôn Nhất Hoa làm đầu, anh ta nói chơi thì chơi, nói đi thì là đi.
Ngô Cảnh Hành thấy vẻ mặt Tôn Nhất Hoa có vẻ rất mệt mỏi thì cũng không cố ép nữa, chỉ hàn huyên vài câu rồi đưa bọn họ đi.
Hai người vừa ra khỏi cửa lớn câu lạc bộ đêm, bên ngoài thổi đến một trận gió lạnh buốt. Tôn Nhất Hoa theo bản năng kéo chặt áo khoác trên người, phía sau lưng chợt nổi lên một tầng da gà, tựa như trong lòng chợt nổi lên một cảm giác lo sợ, một cảm giác không hiểu tại sao lại xuất hiện, cũng không biết nó bắt đầu từ đâu.
"Thời tiết Long Thành càng ngày càng lạnh, đúng là sắp vào mùa đông rồi." Lê Long Phi bước chân, đồng thời cũng nắm chặt áo khoác trên người mình.
Tôn Nhất Hoa không có tiếp lời, trước sau như đang trầm tư suy nghĩ đến việc gì đó. Mãi cho đến khi Lê Long Phi gọi anh ta lên xe, thì anh ta mới hồi phục lại tinh thần.
Hai người một trước một sau bước lên xe, tài xế của Tôn Nhất Hoa mới chậm rãi lái xe rời khỏi câu lạc bộ đêm.
"Long Phi, hai ngày nay Mỹ Gia có động tác gì không?" Trong xe đang yên lặng, đột nhiên Tôn Nhất Hoa hỏi.
Mới đầu Lê Long Phi nhẹ "A" một tiếng, sau đó suy nghĩ một chút rồi nói: "Cô ta mới lên đảm nhiệm hai ngày mà thôi, tình hình nội bộ tập đoàn của chưa nắm chắc, nào dám có động tác gì."
Tôn Nhất Hoa nghe vậy thì nhíu mày lại.
"Cậu Tôn, sao thế?" Lê Long Phi thấy thế thì hỏi.
Tôn Nhất Hoa khẽ nói: "Lần này vây giết Tần Mạc không thành, cuối cùng kẻ thua thiệt không phải Ngô Cảnh Hành, mà là hai chúng ta."
"Sao lại nói như vậy? Lần này Tần Mạc bị thương nặng như thế, chúng ta cũng coi như là đã nhổ ra được một cục tức mà." Lê Long Phi không hiểu Tôn Nhất Hoa đang nói gì.
Tôn Nhất Hoa cho anh ta một ánh mắt 'Cậu là đồ ngốc sao' rồi nói: "Người đã chết thì sẽ không thể sống lại. Nhưng mặc kệ là bị thương nặng đến mức nào, chỉ cần không chết thì sẽ có ngày hồi phục. Đợi đến khi anh ta quay lại, cậu nghĩ rằng anh ta sẽ không trả thù chúng ta sao?"
Hít....
Lê Long Phi theo bản năng hít mạnh một hơi căng thẳng. Tôn Nhất Hoa không nói anh ta còn không nhớ tới chuyện này, giờ đột nhiên nghĩ tới, nhất thời cảm giác lông tóc toàn thân đều dựng đứng lên.
"Cậu Tôn, vậy giờ chúng ta nên làm cái gì đây? Công phu của Tần Mạc lợi hại như vậy, muốn giết chúng ta thì quả thực là dễ như trở bàn tay." Lê Long Phi lo lắng hỏi.
Tôn Nhất Hoa cũng đang lo lắng vấn đề này, anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngày mai cậu lại liên lạc với mấy tên cao thủ, mời bọn họ làm vệ sĩ của chúng ta, sau đó về sau đi đâu cũng phải mang theo họ."
Lê Long Phi nghe vậy thì liên tục gật đầu: "Sáng mai tôi lập tức liên hệ, tôi sẽ liên hệ với nhiều người thực lực nhất định phải lợi hại hơn bốn người đêm nay."
"Cũng không cần nhiều lắm, ra cửa còn mang theo một đám vệ sĩ thì rất vướng víu." Tôn Nhất Hoa hơi dừng lại, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Chúng ta một người bốn một người ba."
Lê Long Phi "ầy" nhẹ một tiếng, mỗi người bốn người còn không phải nhiều sao? Nhưng mà đương nhiên là anh ta cũng không cảm thấy nhiều, đồng ý nói: "Được, việc này cứ giao cho tôi."
Tôn Nhất Hoa gật đầu: "Mặt khác, hiện giờ cũng là thời cơ tốt nhất để ra tay với Lê Mỹ Gia bên kia. Nhân lúc Tần Mạc không có bên cạnh, chúng phải ra tay trước để chiếm được lợi thế, nếu không chờ đến lúc Tần Mạc quay về, chúng ta vừa phải đề phòng anh ta trả thù đã mệt mỏi rồi, thì vốn không rảnh để đối phó Lê Mỹ Gia nữa."
"Mọi chuyện tôi đều nghe theo cậu Tôn, anh nói thế nào thì làm như thế." Lê Long Phi nghe lời nói.
Tôn Nhất Hoa lại suy nghĩ một chút, lại gần nói thầm bên tai Lê Long Phi một hồi lâu.
Tài xế cũng không nghe được bọn họ đang nói cái gì, nhưng nhìn thấy đôi mắt của Lê Long Phi càng ngày càng sáng thì ít nhiều gì cũng đoán được là đang dạy Lê Long Phi phải đối phó với Lê Mỹ Gia thế nào.
"Hắt xì!"
Lúc này ở nơi xa, tại nhà họ Lê, Lê Mỹ Gia vẫn chưa ngủ, cô vẫn đang ngồi trước bàn làm việc nhìn bản kế hoạch trong tay mình như trước. Cô rút tờ giấy ra lâu nước mũi, trong lòng không yên nên cứ lơ đãng lật từng trang giấy.
Rầm!
Lại lật một trang giấy, Lê Mỹ Gia phát hiện ra cô hoàn toàn không nhớ được trên trang giấy viết cái gì. Sau đó cô lại hồi tưởng lại một lần nữa, nhưng cũng không nhớ được gì. Không chỉ như vậy, thậm chí cả buổi tối hôm nay cô nhìn thấy gì cô cũng hoàn toàn không nhớ được.
Trong lòng Lê Mỹ Gia hơi kinh hãi, lúc này cô mới hậu tri hậu giác phát hiện ra cả đêm nay cô không yên lòng, ánh mắt thì đang nhìn tài liệu nhưng tâm tư lại vẫn đang nhớ về trưa nay lúc Tần Mạc rời khỏi phòng làm việc.
"Tôi không thích bị người khác lợi dụng."
Những lời của Tần Mạc giống như ma chú thỉnh thoảng vọng lại bên tai cô. Mỗi lần nghe được, Lê Mỹ Gia lại cảm thấy tâm tình càng bị đè nén thêm. Dần dần một chút áy náy hiện lên trong lòng, cô không chỉ một lần cầm điện thoại di động lên muốn gọi cho Tần Mạc, nhưng mỗi lần tìm ra số của anh thì cuối cùng lại không quyết tâm ấn gọi đi được.
Bởi vì cô thực sự không biết nên nói cái gì với Tần Mạc. Nói xin lỗi thì cô lại không muốn bỏ xuống mặt mũi của mình, mà không nói xin lỗi vậy thì cô gọi cho anh còn nói cái gì được chứ. Cô cũng không có da mặt dày để coi như không có chuyện gì xảy ra như thế được. Không phải vậy thì cô cũng sẽ không phải xấu hổ khi thấy Tần Mạc mà chấp nhận quay về nhà họ Lê một đêm.
Cốc cốc cốc! Cốc cốc cốc!
Phòng làm việc vắng vẻ đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, Lê Mỹ Gia bỗng nhiên hoàn hồn, cô để điện thoại xuống hỏi: "Là ai?"
"Cô chủ, là tôi." Giọng nói của dì Liên vọng từ ngoài cửa vào.
Lê Mỹ Gia nghe thấy là tiếng của dì Liên, đáp lại một câu rồi tiến đến
Dì Liên mở nắm cửa bưng một cái khay vào, Lê Mỹ Gia lập tức ngửi thấy một mùi vị quen thuộc, là mùi mì trứng cà chua.
"Dì Liên, sao dì còn chưa đi ngủ? Đã trễ thế này rồi còn làm mì cho con làm gì." Khi Lê Mỹ Gia đối diện với dì Liên, dù tâm tình có khó chịu thế nào thì trên mặt cô cũng vẫn cố gắng để lộ ra nụ cười thân thiết.
Dì Liên đi tới bỏ khay thức ăn xuống, sau đó thu gọn tất cả tài liệu trước mặt cô qua một bên, để bát mì trứng cà chua xuống trước mặt cô, nói: "Dì thấy buổi tối con ăn được vài miếng cơm, lại phải thức đêm làm việc. Dì sợ con đói, nên làm cho con một bữa ăn khuya."
Trong lòng Lê Mỹ Gia cảm thấy ấm áp, cầm đũa lên nói: "Cảm ơn dì Liên, bây giờ đúng là rất đói bụng."
Vừa nói miệng nhỏ vừa ăn, còn không quên khen tay nghề làm món mì trứng cà chua của dì Liên ăn rất rất ngon.
"Từ nhỏ dì đã làm mì trứng cà chua cho con ăn rồi, cũng đã ăn hơn hai mươi năm, sao có thể còn thấy ngon được, con lại đang muốn dỗ dì vui vẻ chứ gì." Dì Liên ngoài miệng nói vậy nhưng trên khuôn mặt lại cười rất vui vẻ. Giường như có thể vì Lê Mỹ Gia mà làm chút gì đó, thì cũng có thể khiến bà vô cùng thỏa mãn.
"Đồ ăn ngon cho dù ăn mỗi ngày cũng sẽ không cảm thấy chán nha." Lê Mỹ Gia nói ngọt.
Dì Liên nở nụ cười khanh khách, nhìn Lê Mỹ Gia nỏi: "Cô chủ, có phải cô có tâm sự gì phải không?"
Động tác ăn của Lê Mỹ Gia chợt dừng lại, rồi cô lắc đầu như không có chuyện gì xảy ra: "Không có nha, con thì có tâm sự gì được chứ. Tối nay có quá nhiều cộng việc nên con hơi mệt mà thôi."
Dì Liên không tin lời Lê Mỹ Gia nói, từ sau khi mẹ Lê Mỹ Gia mất, là một tay bà đã nuôi lớn Lê Mỹ Gia, cô chỉ cần có chuyện gì buồn bả liếc mắt một cái là đã nhìn ra được. Nếu không phải có chuyện gì đáng nói, thì sao cô có thể tình nguyện quay về nhà họ Lê ở chứ.
Nghĩ đến điều này, dì Liên cũng không quanh co lòng vòng nữa mà trực tiếp hỏi: "Có phải con cãi nhau với Tử Hiên đúng không?"
Nghe thấy dì Liên hỏi trực tiếp như vậy, động tác trên tay của Lê Mỹ Gia dừng lại, vậy mà cô lại không biết trả lời như thế nào.
Dì Liên thấy vậy liền biết là mình đã đoán đúng, bà "Ai da" một tiếng nói: "Vì chuyện gì? Có con thể nói cho dì nghe không?"